Cửa Cung Hoan Hỉ (Phần 2)

Chương 7: Vĩnh viễn đừng trở về nữa



Chuyện của Hoa phương nghi trong cung truyền đi có bài có bản.

Còn Hoa gia ngoài cung biết được nữ nhi ‘bệnh chết’, không cam tâm muốn âm thầm nghe ngóng.

Nhưng sau khi nghe ngóng, cầm dao hành hung, tư thông thị vệ, từng chuyện đều viết hai chữ ‘tội chết’.

Lúc đầu gia tộc diễu võ giương oai lập tức không dám lên tiếng, rụt đầu chỉ chờ chuyện này qua đi, thậm chí còn thấy may mắn vì Hoàng thượng không ở Kinh thành.

Nếu không thì toàn bộ Hoa gia đều phải bị nàng ta liên lụy chết.

Trong dự đoán, không một ai thương tâm cho cái chết của Hoa phương nghi, chỉ thấy may mắn sống sót sau tai họa.

Lúc Diệp Tư Nhàn nhận được tin tức thì cười nhàn nhạt.

”Xuất thân ở một cái nhà như vậy, tính tình của Hoa phương nghi đó xem như không tệ”

Cuộc sống ngày ngày trôi qua, sóng gió của Hoa phương nghi dần lắng xuống.

Đến giữa tháng sáu, thời tiết càng nóng bức hơn, mặt trời nóng hổi thiêu đốt mặt đất.

Phố lớn ngõ nhỏ trong ngoài Hoàng thành cũng không phồn hoa như xưa, thời tiết như vậy, ngay cả ve cũng bị nóng đến khàn giọng không kêu nổi, người sẽ càng không tùy ý đi ra ngoài.

Còn hôm nay, tin chiến thắng đến từ tiền tuyến.

Hoàng thượng dẫn binh đánh lui ba trăm dặm phản quân, mười vạn đại quân vây quanh thành Cam Châu, chỉ còn chờ bước kế tiếp trục xuất phản quân ra khỏi Cam Châu, một lưới bắt hết.

Đây là tin tức vô cùng tốt.

Bách tính ngoài cung khua chiêng gõ trống chạy khắp nơi loan tin, phi tần trong cung cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, rưng rưng nước mắt.

”Hoàng thượng thắng rồi”

”Hy vọng Hoàng thượng sớm ngày khải hoàn, hy vọng Đại Cảnh triều phồn vinh hưng thịnh” chỉ có như vậy mọi người mới có thể sống dễ chịu.

Trong Trữ Tú Cung.

Sau khi nhịp tim của Diệp Tư Nhàn ổn định trở lại, đứng dậy đi tới cung Tê Phượng, bày tỏ mình muốn tới chùa Hoàng Giác cầu phúc cho Hoàng thượng.

”Trời nóng như vậy, trong cung có Phật đường, cũng giống nhau” Hoàng hậu nhíu mày.

”Thần thiếp tự tay chép ba tập kinh Phật muốn dâng cho Phật Tổ, cầu chúc Hoàng thượng bình an, vẫn xin Hoàng hậu nương nương thành toàn”

”Nếu như vậy thì hay là đợi thời tiết tốt chúng ta cùng nhau đi?”

Hoàng hậu vẫn không tình nguyện, loại thời tiết thế này đi ra ngoài nhất định sẽ bị cảm nắng.

Triều phục nặng nề sẽ dính nhơm nhớp trên người, trang điểm đẹp đẽ sẽ bị mồ hôi thấm ướt, mái tóc đen nhánh bết sát vào da đầu, mồ hôi ướt sũng sẽ trượt xuống cằm.

Nghĩ tới những thứ này, Hoàng hậu tựa bên cạnh bồn băng vẫy cây quạt thêm mấy lần.

Diệp phi được Hoàng thượng nâng trong lòng bàn tay, bị giày vò thì cũng được, hà tất gì phải kéo theo bản thân.

Còn tới chùa Hoàng Giác dâng hương cầu phúc, sợ người trên đời này đều không biết Hoàng hậu lười biếng biết bao nhiêu, còn Diệp phi thì để Hoàng thượng trong lòng bao nhiêu à?

”Kính xin Hoàng hậu nương nương thành toàn, thần thiếp muốn đi lặng lẽ, nếu như gióng trống khua chiêng, thứ nhất là không an toàn, thứ hai cũng sẽ huyên náo khiến lòng người hoang mang, trong lòng thần thiếp cũng bất an”

Diệp Tư Nhàn biết Hoàng hậu không muốn.

”Vậy được rồi”

Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra, vậy còn tạm được, lặng lẽ đi lặng lẽ đến, ai mà biết ai không đi dâng hương.

”Nếu đã vậy bổn cung cũng không nên miễn cưỡng muội nữa, ngày mai đi đi, muội đi sớm về sớm, tốt nhất là hồi cung trước giờ Thân buổi chiều”

”Dạ!”

Diệp Tư Nhàn nhẹ nhàng thở ra, quỳ an lui ra ngoài.

Hoàng hậu cười lạnh nhìn bóng lưng nàng.

”Mưu trí như vậy, còn đi chùa Hoàng Giác cầu phúc, ta thấy là cô ta muốn đợi Hoàng thượng trở về để tranh công”

”Nương nương người cũng có thể đi, cũng không nhất định phải là bây giờ không phải sao? Thời tiết thế này thì chỉ có kẻ đần độn mới ra ngoài mang vạ” Ngọc Đường cười nhạt.

Hai chủ tới liếc nhau, đặt chuyện này xuống.

Trong Trữ Tú Cung, đột nhiên Diệp Tư Nhàn bắt đầu tìm bạc.

Khối lớn, khối nhỏ, bạc vụn, chỉ cần không phải là quan ngân thì nàng đều gom lại, bỏ vào trong một túi vải màu xanh.

Ngày hôm sau, Diệp Tư Nhàn mặc y phục bình thường của dân chúng, ngồi xe ngựa vải bố bình thường, yên lặng không một tiếng động xuất cung đi vào chùa Hoàng Giác, sau khi thành kính dâng hương cầu phúc, đi bộ tới một ni cô am nhỏ sau núi.

”Tang lễ còn chưa qua, gia tộc của ngươi đã bắt đầu tìm kiếm người vào cung thay thế ngươi”

Diệp Tư Nhàn đưa túi vải tới trước mặt ‘Ni cô’ vẻ mặt tiều tụy.

Nửa tháng trước, dược hoàn mà Hoa phương nghi uống cũng không phải là độc dược, tang lễ cũng chỉ là ngụy trang.

Nhưng người trước mặt lại thật sự đã ‘chết’ đi rồi, nàng cũng không còn có về trở về nhà nhận người thân nữa.

”Số bác này công thêm ngân phiếu tổng cộng gần năm trăm lượng, cầm nó đi đi, càng xa càng tốt, vĩnh viễn cũng đừng trở về nữa, đi sống cuộc sống mà ngươi muốn”

”Tại sao?”

Hoa phương nghi trợn mắt nhìn: ”Tại sao ngươi lại muốn cứu ta?!”

”Nếu ngươi không muốn sống, ngọn núi này đều là vách núi cheo leo, tùy tiện tìm một chỗ nhảy xuống là được” ánh mắt Diệp Tư Nhàn lạnh lẽo.

”Đương nhiên ngươi cũng có thể về nhà, nhưng người nhà của ngươi có dám chứa chấp ngươi hay không là hai chuyện khác nhau, có lẽ bọn họ cũng sẽ đuổi ngươi ra khỏi gia môn, có lẽ bọn họ sẽ thay tên sửa họ cho ngươi, đưa ngươi tới thông gia với một cao môn đại hộ nào đó lần nữa, tự ngươi suy nghĩ đi”

Diệp Tư Nhàn chỉnh lại y phục vải bông bình thường trên người, quay người định rời đi.

Hoa phương nghi lại kéo lấy góc áo của nàng.

”Chờ một chút!”

Diệp Tư Nhàn xoay người, chỉ thấy người đứng phía sau buông tay ra, chậm rãi quỳ xuống.

”Đa tạ ngươi cứu ta một mạng, ta sẽ ghi nhớ trong lòng”

”Không cần đâu” Diệp Tư Nhàn cười nhạt: ”Mai danh ẩn tích sống cho thật tốt đi, ra khỏi cảnh cửa này, chúng ta không ai quen biết ai nữa”

Ra khỏi am ni cô.

Diệp Tư Nhàn bước từng bước trên bậc thang trên núi, Xuân Thiền bung dù đi theo bên cạnh, nhịn không được tò mò.

”Nương nương, người không sợ cô ta tìm về, phản cáo người che giấu tội danh của cung phi sao?”

”Có khi nào cô ta sẽ cấu kết với Dương thị vệ kia hãm hại người, vu hại người?”

Diệp Tư Nhàn nói như đinh đóng cột: ”Sẽ không đâu”

”Hoa gia sẽ không chấp nhận, Hoàng thất cũng sẽ không chấp nhận, chỉ sợ nàng ta ngay cả cửa Kinh thành cũng không vào được”

Ánh mặt trời nóng bỏng thiêu đốt đại địa, không khí xung quanh như cái lồng hấp, nóng bức khiến người ta không mở mắt nổi.

Lúc Diệp Tư Nhàn trở lại trong cung gần như mất nước bị cảm nắng, Hoàng hậu phái người đưa canh tới, biểu hiện là vất vả cho nàng rồi.

Diệp Tư Nhàn buồn rầu, nhưng hôm sau vẫn phải đi tạ ơn.

Sau khi Hoa phương nghi chết, ngày tháng trong cung cũng bình yên hơn, gần như không một chút gợn sóng.

Giờ khắc này tiền tuyến lại là hừng hực khí thế.

Triệu Nguyên Cấp dẫn đầu mười vạn đại quân vây quanh thành Cam Châu, trong thành là Triệu Nguyên Tứ phái binh thủ thành.

Tên này là con riêng của Triệu Trinh Thuyên, từ nhỏ đến lớn nuôi trong quân doanh, gần như chỉ gặp phụ thân có vài lần, lúc trước Huệ Vương gặp nạn, hắn may mắn tránh thoát được một kiếp.

Sau khi trốn được cũng không cam chịu tầm thường, trái lại cấu kết với các trọng phạm thuộc hạ cũ của phụ thân để làm loạn.

Người này lòng dạ ác độc, sau khi làm loạn bị trấn áp, bất đắc dĩ lui về thủ thành Cam Châu.

Hắn không tiếc lấy bách tính toàn thanh ra để đánh đổi, ép Triệu Nguyên Cấp lui binh năm mươi dặm.

Thậm chí còn tuyên bố, nếu không lui binh sẽ treo bách tính lên cổng thành rồi gϊếŧ, một ngày không lùi thì gϊếŧ một ngày, hai ngày không lùi thì gϊếŧ hai ngày.

Trong quân trướng ngoài năm mươi dặm phía nam thành Cam Châu, Triệu Nguyên Cấp lạnh mặt đi tới đi lui trong doanh trướng.

Không ngừng có binh sĩ tới tới lui lui truyền tin tức, còn Đế vương chú ý nhất luôn chỉ có một câu.

”Có bảo vệ được bách tính không?”

Sau một ngày một đêm, tốt cuộc có lính liên lạc truyền tin tới.

”Bảo vệ được, bách tính trên cổng thành đều đã được thả xuống, không thấy máu”

”Nhưng mà…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.