Tố phi vốn muốn hỏi, lỡ như tương lai Hoàng thượng có nhiều phi tần vào cung hơn, nàng tính sao.
Nghĩ nghĩ lại không nên làm mất hứng, liền cười nói.
”Cho dù tương lai thế nào, chúng ta lúc này có một rào cản”
Tố phi đâm kim may y phục, cũng không ngẩng đầu lên, trong tròng mắt tràn đầy cẩn thận.
”Hôm nay cũng không phải là ta chỉ nhìn huynh ấy, ta còn chú ý tới Dư mỹ nhân, ánh mắt cô ta nhìn muội….giống như muốn ăn thịt muội vậy”
”Hừ!” Diệp Tư Nhàn cười lạnh ”Chỉ dựa vào cô ta sao?”
”Tak hông phải xuất thân đại gia gì, nhưng cũng nhập cung ròng rã bảy năm trời, cũng không phải để mặc người chém gϊếŧ”
Diệp Tư Nhàn thu hồi ý lạnh, áy náy nhìn về phía Tố phi.
”Ta thì không sợ, chỉ sợ cô ta ra tay với tỷ tỷ, sự kiện lần trước Di An rơi xuống nước mặc dù không có chứng cứ trực tiếp nào, nhưng trùng hợp nhiều như vậy, ta không tin là không liên quan tới cô ta”
”Người kém cỏi không đảm đương nổi đã bị ta đuổi đi, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa” ánh mắt Tố phi kiên định, tiếp tục nói.
”Huống chi ta lại không được sủng ái, người mà cô ta muốn đối phó vẫn là muội” Tố phi lo lắng.
Chuyện liên quan đến Dư Tĩnh Dao vẫn là để Tố phi nói trúng.
Thời khắc này Dư Tĩnh Dao đang ngồi trong lều của mình, nhìn xuyên qua cửa sổ nhỏ hẹp về phía Minh Sơn.
”Tất cả mọi người, bao gồm chính Hoàng thượng, đều ở đang ở trong lều vải to nhỏ, chỉ có nữ nhân đó được Hoàng thượng giấu trong hành cung Minh Sơn, nghe nói nơi đó bốn mùa như xuân, suối nước nóng mọc lên như nấm, phong cảnh như tranh”
Trong mắt Dư Tĩnh Dao đầy trông ngóng.
Nơi có cảnh trí mỹ lệ như vậy, nàng chưa từng được tới.
”Lan Nhược, ngươi giúp ta tìm một con ngựa ngoan ngoãn, chờ Hoàng thượng trở về ta phải bồi Hoàng thượng cưỡi ngựa”
”Dạ!”
Sau khi Lan Nhược đi, Dư Tĩnh Dao đổi y phục đi ra khỏi lều vải.
Địa hình bãi săn Minh Sơn rộng rãi, nang đứng ở chỗ cao dõi mắt trông về phía xa.
Nơi xa nhất phía chân trời là rừng rậm tối tăm, nơi đó có đủ loại hổ, sư tử, lợn rừng, nai các thứ, Hoàng đế và đám văn võ đại thần cưỡi những con ngựa nhanh nhất, cầm lên con dao sắc bén nhất cùng với cung tiễn mới dám tiến vào.
Nơi gần một chút là bãi cỏ rộng lớn, các phu nhân cưỡi những con ngựa ngoan, tốp năm tốp ba truy đuổi nhau.
Tiếp đó là gần lều vải, các thị vệ kết bè kết nhóm tuần tra tới lui, Công chúa tiểu thư, các Vương tôn thiếu gia tốp năm tốp ba được hạ nhân vây quanh chơi đùa.
Dù các nam nhân đều không ở đây, toàn bộ bãi săn vẫn vô cùng náo nhiệt.
”Nhìn đi, Hoàng thượng đăng cơ mười năm, Đại Cảnh triều liền mất đi sự đê mê mục nát lúc trước, trở nên bừng bừng sức sống vui vẻ phồn vinh, hẳn là đại anh hùng đầu đội trời chân đạp đất”
”Trên đời này để có thể gánh vác nổi giang sơn này thì ngoài Hoàng thượng ra không có người thứ hai”
Dư Tĩnh Dao nhắm tới không chỉ là phú quý ngút trời mà nam nhân này mang tới, nàng còn hướng tới bản thân nam nhân này.
Trong thiên hạ đều là đất của vua, đất ở xung quanh hẳn cũng là vương thần.
Chỉ có người ghi danh thiên cổ người đời kính ngưỡng như Hoàng thượng mới xứng với Dư Tĩnh Dao nàng.
”Tiểu chủ, đã tìm được ngựa” Lan Nhược lặng lẽ xuất hiện sau lưng nàng.
”Đi, chúng ta đi trước”
Dư Tĩnh Dao vốn không biết cưỡi ngựa, nhưng sau khi gả vào Khương gia mới biết sơ sơ, kỵ thuật của nàng cũng không quá giỏi.
”Ta muốn trước khi Hoàng thượng trở về, phải luyện được dáng vẻ” nàng dắt ngựa đi tới mặt cỏ cách đó không xa.
…
Sắp tới giữa trưa, người đi săn đã lục tục trở về.
Túi đựng tên đầy nay đã rỗng tuếch, biến thành lưỡi dao đoạt mệnh trên người con mồi.
Vẻ mặt các dũng sĩ hăng hái ít nhiều hiện ra sự mỏi mệt, không cần nhìn cũng biết, trong rừng rậm đã trải qua bao vây chặn đánh thế nào.
”Trưởng tử của Văn đại học sĩ, Văn Thiếu Thanh, một con cáo đỏ, hai con nai, hai con hươu sao, bốn con gà rừng, ba con thỏ rừng…”
”Con trai của Binh bộ Lâm Vinh Thăng, Lâm Diệu, một con lợn rừng, hai con hoẵng, bốn con gà rừng…”
Các thị vệ cung kính đem con mồi lên, có người đếm số, có người ước lượng, có người ghi chép.
Mỗi người được gọi tên thì người nhà của họ sẽ vây quanh reo hò, chúc mừng cho lão gia, thiếu gia nhà mình, bầu không khí dần náo nhiệt lên.
Náo nhiệt một hồi lâu, Đế vương mới dẫn theo thân binh bên cạnh ùn ùn cưỡi ngựa trở về.
Khác với những người kia, bất kể Triệu Nguyên Cấp đi tới đâu bên ngoài đều được thị vệ vây quanh.
Hiện tại vây bên cạnh hắn không chỉ có thị vệ, còn có trưởng tử của hắn, Triệu Trường Diên.
Không biết là bị mắng hay sao, thần sắc Triệu Trường Diên mười một tuổi uể oải, nơm nớp lo sợ đi theo sau lưng phụ hoàng của mình, không dám lên tiếng.
Tiểu thiếu gia qua mười tuổi của những nhà khác đều đã là tiểu nam tử hán văn võ song toàn, còn Triệu Trường Diên…
Hứa phi rất vội: ”Hiếm khi được Hoàng thượng dẫn ra ngoài cung, Diên nhi sao lại ỉu xìu vậy”
”Có lẽ là trước kia chưa từng tới đây nên Hoàng tử điện hạ sợ” Thược dược an ủi.
Hứa phi lại không để mình bị xoay vòng, lúc này giận dữ.
”Đã bao lớn rồi mà còn sợ, lá gan nhỏ như vậy sao mà được, văn võ đại thần đều đang nhìn đó”
Càng nghĩ càng sốt ruột, nàng hận không thể lập tức đẩy đám người đang vây quanh ra, kêu nhi tử tới để mắng một trận.
Nhưng hiển nhiên là không thể.
Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn con mình được thị vệ của Đế vương đỡ xuống ngựa, sau đó khập khiễng chán nản chui vào một bên, tìm thái y chữa thương.
”Hoàng trưởng tử điện hạ bị thương rồi?” Thược Dược rất sốt ruột.
Hứa phi đầu tiên là ngây người, nhanh chóng tỉnh táo lại, thản nhiên nói: ”Nam tử hán đại trượng phu, bị một chút thương tổn thì tính là gì, tất cả đều đã có thái y mà”
Nàng không thể để văn võ đại thần cảm thấy Diên nhi không chịu nổi một đòn, nàng không thể để nhi tử biểu hiện kém trước mặt nhiều người như vậy.
Tiện nhân Diệp phi kia đoạt đi thịnh sủng, lại tới một ả Dư Tĩnh Dao, không thể tranh sủng được, Diên nhi là trông cậy duy nhất của nàng.
Kiểm kê con mồi theo quy củ xong, người cũng đã trở về gần hết, Đế vương liền đứng trên đài cao chủ trì đại cục.
”Các vị ái khanh từng người một đều dũng mãnh, lại còn có người săn được mãnh hổ, giang sơn Đại Cảnh triều chúng ta có những hiền thần như các ái khanh đây, lòng trẫm rất an ủi”
Đế vương tán dương, nhóm bách quan từng người quỳ xuống, hoảng hốt hô to quá khen.
”Chúng ta hạ thần ăn lộc của vua, vì quân phân ưu, nên luyện văn tập võ mới có thể bảo đảm quốc gia thái bình”
Người nói lời này chính là quan Lễ bộ mới nhậm chức, hạ thần đắc lực của Đế vương, Tống Thừa Hựu.
Mặc dù y không phải người săn được mãnh hổ, nhưng thành tích của y trong các văn thần đã là số một số hai.
Được cho là một người ưu tú văn võ song toàn.
”Tống ái khanh nói hay lắm!”
Đế vương cao giọng cười lớn, cho Phùng An Hoài mang sổ thống kê lên, Đế vương tự mình công bố người đoạt hạng nhất.
”Trong lần đi săn này, bên phía võ tướng thắng được tổng cộng năm trăm sáu mươi mốt cân là Thần Võ Môn Ngũ phẩm Đô úy Diệp Tư Quân, bên phía văn thần thắng được hai trăm bốn mươi sáu cân là Lễ bộ Thượng thư Tống Thừa Hựu!”
Đế vương vừa mở miệng đọc xong, đám người liền xôn xao.
”Trước kia chỉ biết Tống đại nhân là người đọc sách, không ngờ cưỡi ngựa bắn tên cũng lợi hại như vậy.”
”Đúng đó, ta nhớ mấy năm trước Tống đại nhân cứ luôn ở hạng chót, sao mấy năm gần đây đột nhiên tiến triển mạnh”
”Còn không phải sao? Nghe nói Tống đại nhân không thích uống trà đánh cờ, bình thường ở nhà không có chuyện liền luyện tập bắn tên, chậc chậc, hiếm thấy thật”
Đối với một văn thần mà nói, ngay cả Hoàng thượng cũng không mong bọn họ có thể cưỡi ngựa bắn cung gì, ai mà lại tự rước nhọc vào thân, đi theo Hoàng thượng săn bắn cũng chỉ là tấm lòng mà thôi.