Cả đám quay lại nhìn người đó, nhận ra Dương Tử Lâm thì phản ứng tiếp theo chính là quay lại nhìn Kiều Dung đã sớm trắng bệch.
Khoảnh khắc giọng nói đó cất lên mặt Kiều Dung liền biến sắc. Trong đầu không ngừng nghĩ ra một lý do biện hộ cho câu nói vừa rồi của mình.
Dương Tử Lâm tiến thẳng về đám người, dừng lại trước mặt cái người mới nói là muốn đánh Diệp Chi một trận nhừ tử kia, nói một câu khiến cho người ra không rét mà run:
“Lần trước là cô đánh Diệp Chi?” Cô ta không nói được lời nào.
“Còn đánh chưa đủ?” Lần này người cô ta run lên mấy cái rồi trực tiếp ngã ra đất.
Dương Tử Lâm lại quét mắt nhìn từng người, nhìn đến ai thì người đó liền đổ mồ hôi hột, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Kiều Dung.
“Đầu tôi nhất định là dính nước mới tin lời cô.”
“Tôi có thể đoán được cô sẽ trở thành diễn viên nổi tiếng.”
“Tôi không có thói quen tiếp xúc với người nổi tiếng, vậy nên chuyện với cha mẹ tôi cô tự giải quyết đi.”
“Đợi đến khi tôi đụng tay vào, sẽ không nhẹ nhàng như vậy đâu.”
Tuy rằng mỗi câu Dương Tử Lâm đều nói bằng lạnh nhạt, nhưng ý châm chọc thì không ai không nghe ra. Theo đó, sắc mặt của Kiều Dung chuyển đỏ, tím, cuối cùng thì trắng lại càng trắng. Cuối cùng chỉ có thể thốt ra một câu:
“Cậu biết từ khi nào?”
“Đủ để hối hận.” Nghe đến đây thì Đỗ Kiều Dung đã không chịu nổi, kéo tay Dương Tử Lâm đang định rời đi, hét lên:
“Tại sao cậu lúc nào cũng chỉ để ý tới Hứa Diệp Chi? Tôi có chỗ nào thua cô ta?”
Dương Tử Lâm không quay lại, nói:
“Cô không thua nhưng, cô ấy mới là người trong lòng tôi, cô cái gì cũng không phải.” Dương Tử Lâm từ đầu đến cuối vẫn là một bộ dạng lạnh nhạt nhưng trong mắt lại chứa đựng sự dịu dàng mềm mại.
“Cô ta đâu có thích cậu.”
“Sẽ thích, chỉ là sớm hay muộn. Còn nữa, Diệp Chi, không phải cô ta này, cô ta nọ.” Nói xong liền rời đi, để mặc Đỗ Kiều Dung tức đến đỏ mặt. Và một người khác với nhiều suy nghĩ.
Nếu Diệp Chi mà nghe thấy những lời này có lẽ sẽ vui đến ngủ cũng phải cười. Nhưng Diệp Chi lúc này đang ở một nơi khác, rối rắm…
Nhất định phải tỏ tình sao? Dương Tử Lâm mà từ chối thì cô phải dấu mặt đi đâu? Nhưng cô không tỏ thì Đỗ Kiều Dung sẽ tỏ, không thể để thua cô ta được.
Nếu tỏ tình thì phải làm thế nào đây, trực tiếp? Viết thư? Cô là con gái, làm thế có ổn không? Liệu Dương Tử Lâm có cười cô không?
Ai nhaaa! Sao mà khó nghĩ quá hà! Làm thế nào mới tốt đây?
Kết quả của việc rối rắm chính là… hình phạt quen thuộc. Khi cô còn đang mải trả lời mười vạn câu hỏi vì sao thì giọng nói “thân thiết” của cô Dung đã vang trên đỉnh đầu:
“Em có biết là đang trong tiết của tôi không hả?”
Cô giật mình:
“Ơ… dạ, biết ạ.”
“Vậy em biết nên làm thế nào rồi chứ?” Cô Dung nói rất là nhẹ nhàng nhưng vẫn đủ để khiến cô sợ hãi. Im lặng đứng dậy, im lặng ra khỏi lớp.
Trước đó, cô còn kịp nguýt Lệ Nghi một cái, lại bất ngờ phát hiện Hoàng Anh Tú đang nhìn Lệ Nghi. Ánh mắt cậu ấy có chút giống với ánh mắt của cô khi nhìn lén Dương Tử Lâm thì phải!
Bởi vì phát hiện mới này, rối rắm càng thêm rối rắm…
Tan học, cô cùng Anh Tú về nhà, gặp Dương Tử Lâm. Vừa nhìn thấy cậu ấy, cô liền nhớ đến ý định tỏ tình, mặt không tự chủ đỏ lên. Tránh cho Dương Tử Lâm nhìn thấy, cô leo lên xe, đi trước.
Dương Tử Lâm thấy Diệp Chi đi trước cũng không vội, lại gần Hoàng Anh Tú nói:
“Tôi đưa Diệp Chi về được, không phiền cậu.”
Hoàng Anh Tú không nói gì, nhướng mày nhìn Dương Tử Lâm. Cậu thấy nhìn cái nhướng mày đó, tức giận:
“Cậu nên nhớ Diệp Chi là của tôi!”
“Bọn tôi chỉ là bạn.” Hoàng Anh Tú ném lại một câu rồi bỏ đi.
Diệp Chi đi một lát, quay lại thì không thấy Anh Tú đâu, chỉ thấy Dương Tử Lâm. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn mặt lại đỏ, đi đường mà mặt cứ cúi gằm xuống.
“Cậu làm gì mà cứ cúi gằm mặt xuống thế, sao nhìn đường.” Dương Tử Lâm hỏi mà cô cũng không dám ngẩng lên.
“Tôi… tôi hơi mệt.”
Qua một lúc lâu, Dương Tử Lâm ấp úng hỏi:
“Cậu với tên kia là thế nào vậy?”
“Hả… tên kia?” Cô không hiểu Dương Tử Lâm đang nhắc đến ai, hỏi lại.
“Là tên ở nhà xe ấy.”
“Anh Tú? Là bạn, sao thế?”
Dương Tử Lâm nghe thế thì nhíu mày, hỏi lại:
“Bạn mà cậu gọi hắn ta là “anh”?
Nghe thế Diệp Chi liền hiểu ra là Dương Tử Lâm đang hiểu lầm, liền nói:
“Là Anh Tú trong Hoàng Anh Tú, không phải anh Tú.” Nói xong còn cười một trận