Lâm Tân Ngôn lưỡng lự một lúc mới từ từ bước chân đi đến trước mặt anh.
Lâm Tân Ngôn chưa từng trong lòng có ý nghĩa đen tối nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, trêи người anh có mùi vị trưởng thành, sự từng trải, sự cực nóng và mênh ʍôиɠ của năm tháng lắng đọng.
Mặt mũi anh, trán anh và tóc mai anh lúc này đều lắng đọng sự bình tĩnh, không có một cơn sóng nào nổi lên.
Dáng vẻ bình tĩnh như vậy làm trái tim cô hỗn loạn.
Có thể là biết anh có thể là bố của đứa bé trong bụng mình, trong tiềm thức của cô sẽ để ý đến cách nhìn của anh đối với mình.
Phụ nữ luôn có cảm tính.
Hơn nữa trong thời gian cô mang thai thì vô cùng nhạy cảm.
Lâm Tân Ngôn, “Anh ấy giúp tôi rất nhiều, tôi không biết hôm nay bữa tiệc mà anh ấy muốn tôi tham gia là bữa tiệc như vậy, càng không biết anh sẽ tham gia, không phải tôi cố ý đâu.”
Chân mày anh chau chặt, biểu cảm cũng phức tạp, phức tạp đến mức không ai thấu hiểu được.
Lâm Tân Ngôn tưởng rằng anh không tin mình, cho rằng cô là loại
phụ nữ lăng nhăng.
Nhưng cô không phải!
Lâm Tân Ngôn, “Tôi…”
Tông Cảnh Hạo, “Cô đang giải thích sao?” Yết hầu anh chuyển động lên xuống.
Lâm Tân Ngôn, “Tôi không muốn anh hiểu lầm tôi.” Nếu như là trước đây thì cô sẽ không để ý cách nhìn của Tông Cảnh Hạo đối với cô.
Nhưng bây giờ thì không được.
Nếu như đêm đó thực sự là anh, bọn họ có con chung thì phải để lại ấn tượng tốt trong lòng đối phương.
Tông Cảnh Hạo, “Cô thành khẩn như vậy, để tôi hận không được, ghét cũng không xong, ngược lại không thể làm gì cô được.” Nhìn thấy cô xuất hiện cùng với Hà Thuỵ Trạch, anh đích thực tức giận.
Hận không thể bóp chết cô cho rồi, cô luôn không coi trọng lời nói của anh.
Tông Cảnh Hạo, “Vào nhà.” Anh đứng thẳng người, bước chân đi về hướng trong nhà, Lâm Tân Ngôn cũng đi theo sau anh đi vào trong nhà.
иɦũ ɦσα Vu đã đi ngủ rồi, phòng khách rộng rãi, vắng vẻ, thiếu đi một chút hơi thở của con người.
Anh cởi cúc áo vest, “Tôi đói rồi.”
Lâm Tân Ngôn đỡ lấy áo vest trong tay anh, “Muộn như vậy rồi, tôi nấu mì cho anh nhé.”
Anh nhàn nhạt ừm một tiếng, đi đến trước sofa ngồi xuống, lấy tư thể thoải mái nhất cả người anh dựa vào lưng ghế soà, hai mắt anh nhắm lại, ngón tay thon dài cởi cúc áo ở trêи cổ áo, tháo cà-vạt xuống.
Lâm Tâm Ngôn treo áo vest lên giá treo quần áo, đến nhà bếp nấu mì.
Cô tìm thấy rau và cà chua từ trong tủ lạnh, cà chua xào trứng gà, nước sạch nấu mì, nấu một lúc thì xong.
Tông Cảnh Hạo ở trong phòng khách nhìn dáng người mảnh mai đang bận rộn, đột nhiên có một loại cảm giác như gia đình.
Lâm Tân Ngôn bưng lên bàn ăn, “Xong rồi.”
Cô đi rót hai cốc nước đến, một cốc để trước mặt Tông Cảnh Hạo, kéo ghế ra ngồi trước mặt anh, cổ áo của anh hơi phanh ra, để lộ ra xương quai xanh gợi cảm, tay áo sắn lên để lộ ra nửa cánh tay tráng kiện, không thể không nói, là một người đàn ông, anh nhận được sự thiên vị của Chúa sáng thế.
Cho dù chỉ là một động tác cầm đũa cũng rất vui lòng đẹp dạ.
Anh cúi đầu gắp mì lên đưa vào miệng, sau đó hơi hơi chau mày lên, bởi vì không có mùi vị gì.
Lâm Tân Ngôn nhịn cười, cầm cái thìa bên cạnh lên đem múc hai thìa trứng gà xào cà chua bỏ vào bát mì, “Mì trứng gà cà chua phải ăn như vậy mới ngon.”
Trong ấn tượng, anh chưa nhìn thấy nụ cười thoải mái như vậy trêи mặt cô, mặt mũi trong suốt giống như hoa ngọc lan trắng đang nở, trong suốt, thuần khiết.
Anh nhìn cô thất thần .
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy người đàn ông đang xuất thần, dè dặt hỏi, “Không ngon sao?”
Tông Cảnh Hạo trở lại bình thường, ho nhẹ một tiếng, gắp một đũa mì đưa vào trong miệng, lẩm bẩm một câu, “Ngon.”
Lâm Tân Ngôn uống hai ngụm nước, một tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tông Cảnh Hạo, “Cô chưa đi ngủ sao?” Tông Cảnh Hạo nhìn cô một cái.
Lâm Tân Ngôn, “Đợi anh ăn xong, tôi rửa bát rồi mới đi ngủ, để ở đây иɦũ ɦσα Vu buổi sáng còn phải dọn.” Cô chống cằm.
Tông Cảnh Hạo cúi đầu, tiếp tục ăn mì, học cách ăn của Lâm Tân Ngôn, trộn trứng gà cà chua với mì.
Ừng ực….
Mặt Lâm Tân Ngôn đột nhiên đỏ ửng.
Cô ôm lấy bụng, tiếng ừng ực đến không đúng lúc làm cô vô cùng ngượng ngùng.
Tông Cảnh Hạo ngẩng đầu nhìn cô, “Cô cũng đói rồi sao?”
Lâm Tân Ngôn chỉ cảm thấy mặt nóng như lửa đốt, tay nắm chặt lấy vạt áo, cúi gằm mặt xuống, “Buổi tối chưa ăn cơm, thực ra vừa nãy không hề đói.”
Cho nên cô mới không nấu cho mình.
Cô đứng lên, “Tôi lại đi nấu một chút.”
Tông Cảnh Hạo, “Tôi ăn không hết, chia cho cô một chút, cầm một cái bát qua đây là được.”
Tông Cảnh Hạo nói xong mới nhận ra có chỗ không ổn, mình này anh đã ăn qua, anh giả vờ lạnh nhạt, “Tôi từng hôn cô, hành động thân mật cũng từng có rồi thì ăn một bát mì cũng không có gì đúng không?”
Lâm Tân Ngôn há miệng mà một chữ cũng không nói ra, sự tôn quý và lạnh lùng vốn có đâu mất rồi?
Sao anh lúc này lại có một chút giống tên “vô lại” vậy?
Lâm Tân Ngôn, “Tôi vẫn đi nấu cho mình một bát—”
Tông Cảnh Hạo, “Cô chê tôi sao?” Mặt mũi anh giãn ra, bộ dạng bớt đi một chút không hợp tình hợp lý, đuôi mắt khều lên, con mắt màu đen toả ra ánh sáng vụn vặt, khuôn mặt ửng hồng, giống hệt như một con “yêu tinh” quyến rũ tâm hồn người khác.
Trái tim Lâm Tân Ngôn đập trong chốc lát rồi ngưng lại nửa nhịp.
Lâm Tân Ngôn, “Tôi—- tôi đi lấy bát.” Lâm Tân Ngôn nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.
Nhìn bóng người hoảng loạn của cô, Tông Cảnh Hạo giương khoé miệng lên.
Lâm Tân Ngôn cầm bát đến, Tông Cảnh Hạo đem phần mì ở dưới chưa động đến gắp sang bát cho cô, Lâm Tân Ngôn cúi đầu, cũng không dám nhìn anh.
Cô luôn cảm thấy đây là hành động rất thân mật.
Chỉ có cặp vợ chồng sống lâu với nhau mới như vậy.
Ánh mắt Tông Cảnh Hạo dừng trêи mặt cô trong chốc lát, không ngờ rằng cô cũng sẽ ngượng ngùng.
Anh cười vô thức, nụ cười từ khoé miệng kéo dài ra hai bên.
Ăn mì xong Lâm Tâm Ngôn thu dọn bát đũa, Tông Cảnh Hạo lên lầu tắm.
Đây sợ là lần đầu tiên kể từ khi Lâm Tân Ngôn vào đây chung sống với Tông Cảnh Hạo mà bình tĩnh như vậy.
Buổi sáng Lâm Tân Ngôn thức dậy, Tông Cảnh Hạo cũng từ trêи lầu xuống, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Lâm Tân Ngôn tránh né trước.
Tông Cảnh Hạo bước xuống, đi vào nhà ăn.
иɦũ ɦσα Vu bưng đồ ăn sáng đặt lên bàn, khi đặt cốc cà phê ở trước mặt Tông Cảnh Hạo, cố ý hỏi, “Bây giờ đang thịnh hành mốt vợ chồng mới cưới chia phòng ngủ sao?”
Động tác của Tông Cảnh Hạo dừng lại một lúc, nhếch mày, nhìn chằm chằm vào Lâm Tân Ngôn ở phía đối diện, nhìn chăm chú làm không khí trở nên mập mờ.
Lâm Tân Ngôn do nghe được lời иɦũ ɦσα Vu, sữa đang uống ở trong miệng suýt nữa phun ra, đôi má cô không kìm được nóng ran, chóp mũi không ngừng toát ra những hạt mồ hôi lấm tấm, đầu óc cô trống rỗng cả một mảng, có một chút không biết phải làm sao.
Tông Cảnh Hạo, “иɦũ ɦσα Vu, иɦũ ɦσα luộc trứng gà sao?” Tông Cảnh Hạo đúng lúc nhắc nhở.
Trong không khí bao phủ một mùi cháy nhàn nhạt.
иɦũ ɦσα Vu giật mình một cái, “Trứng gà của tôi.”
иɦũ ɦσα Vu hoang mang quay người chạy vào trong nhà bếp, trứng gà luộc của bà bị cháy rồi.
Tông Cảnh Hạo cười nhạt, ánh mắt vô ý rơi vào một mảnh thức ăn thừa màu trắng sữa ở khoé môi cô, anh đưa một tờ giấy ăn qua, “иɦũ ɦσα Vu là người chăm sóc tôi, иɦũ ɦσα lúc nào cũng đặc biệt để tâm đến việc cả đời của tôi.”
иɦũ ɦσα Vu làm rõ ràng như vậy, cô biết, chỉ là bị иɦũ ɦσα Vu làm mối quang minh chính đại như vậy, cảm thấy vô cùng thẹn thùng.
Cô đưa tay nhận lấy tờ giấy ăn mà Tông Cảnh Hạo đưa qua, ngón tay không cẩn thận chạm vào tay anh, như có một luồng điện từ giữa ngón tay chạy ngược lên não theo máu, tràn đầy mặt cô, đỏ ửng nóng ran, cô nhanh chóng thu tay lại.
Lâm Tân Ngôn, “Cái—cái đó tôi tự mình lấy một tờ.” Lâm Tân Ngôn đưa tay rút một tờ, lau miệng.
Tông Cảnh Hạo cũng ngượng ngùng, tự nhiên thu hồi tay lại.
Lâm Tân Ngôn ăn bữa sáng không ngon, không khí kì lạ, làm cô cả người không thoải mái.
Ăn xong bữa sáng, cô rời khỏi nhà ăn trước, “Hai người cứ tự nhiên, tôi đi trước đây.”
——oOo——