Ngón tay cầm vô lăng của Tông Cảnh Hạo hơi động đậy một chút, liếc cô một cái nói, “Cũng được.”
Lâm Tân Ngôn thả lỏng cơ thể, không lên tiếng nữa.
Cả hai người đều không mở miệng nói chuyện với nhau.
Trong xe trở nên yên tĩnh.
Ánh mắt vô ý của Lâm Tân Ngôn rơi vào bàn tay đang nắm vô lăng của anh, ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng, tinh tế nhã nhặn, vô cùng đẹp.
Giống như con người anh, làm cho người ta nhìn một cái là có thể nhớ được.
Tông Cảnh Hạo, “Đẹp không?” Mắt anh không nhìn sang.
Lúc này Lâm Tân Ngôn mới kinh ngạc nhận ra, vừa nãy cô nhìn ngớ người ra, cô nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, giả vờ không nghe thấy.
Tông Cảnh Hạo quay đầu nhìn cô, khoé miệng nở một nụ cười nhạt, “Có phải mặt tôi đẹp hơn tay không?”
Lâm Tân Ngôn tiếp tục giả vờ không nghe thấy, dứt khoát nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Trong lòng cô không kìm được cảm thấy buồn nôn, cái vẻ lạnh lùng
cao quý hằng ngày đâu rồi?
Sao lại giống như một kẻ tự sướиɠ vậy?
Khoảng 20 phút sau, xe liền dừng trước biệt thự nhà họ Lâm.
Lâm Quốc An trở về nhà từ rất sớm, Thẩm Tú Tình chuẩn bị bữa tối rất thịnh soạn, rất cao cấp, Lâm Quốc An khá hài lòng, sự không vẻ trước đó đã vơi đi một chút.
“Cô cả về rồi.” Người giúp việc đến thông báo.
Lâm Quốc An nhìn Thẩm Tú Tình và Lâm Vũ Hàm một cái, cảnh cáo nói, “Chuyện lần này đối với tôi rất quan trọng, đừng có phá hoại!”
Thẩm Tú Tình kìm nén sự tức giận trong lòng, bà ta cười dịu dàng chỉnh sửa lại áo vest cho ông ta, “Ông yên tâm, tôi nhất định bị đánh cũng không đánh lại, bị chửi cũng không chửi lại, cũng phải làm cho nó nguôi giận, để nó giúp ông vượt qua cửa ải khó khăn của công ty, tôi không giúp ông được chuyện công ty, nhưng tôi có thể làm được chút chuyện nhỏ này.”
Lâm Quốc An cảm thấy không uổng công yêu thương bà ta, “Đợi giải quyết xong chuyện công ty, tôi sẽ bù đắp cho bà.”
Nói xong Lâm Quốc An liền đi ra khỏi cổng, đích thân tiếp đón.
Lâm Tân Ngôn đứng cạnh Tông Cảnh Hạo, trong tay cô cầm hợp đồng miếng đất vịnh Repulse.
Tông Cảnh Hạo nhìn cô một cái, đưa cánh tay lên, “Khoác vào tay tôi.”
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu khoác tay vào, bước theo bước chân anh đi vào trong nhà.
Lâm Quốc Anh, “Bố đợi con mãi, mau chóng vào nhà thôi.” Lâm
Quốc An bước lên nghênh đón, ông ta làm ra một tư thế mời vào.
Lúc này không có một chút ra vẻ nào, giống như một kẻ tiểu nhân a dua nịnh hót.
Tông Cảnh Hạo vẫn luôn không có cảm tình với Lâm Quốc An, khoé miệng anh mím chặt, để lộ ra vẻ lạnh lùng, anh chỉ hơi hơi gật đầu.
Sắc mặt Lâm Quốc An cứng đờ, vốn tưởng rằng mình là bố của Lâm Tân Ngôn, bố vợ của anh, sẽ có chút thể diện, nhưng ai ngờ rằng, Tông Cảnh Hạo không hề cho ông ta thể diện này.
Trêи mặt ông ta có chút không nhịn được!
Lâm Tân Ngôn cười, “Tính anh ấy vốn như vậy.”
Sắc mặt Lâm Quốc An tốt hơn một chút, “Mau vào nhà thôi.”
Hôm nay Thẩm Tú Tình trang điểm thành bộ dạng của mẹ hiền vợ tốt, bà ta đang bận bày bàn, nhìn thấy bọn họ bước vào thì cười giả tạo, “Các con về rồi à, mau ngồi xuống đi, Ngôn Ngôn con không biết, bố con nói con về, từ sáng sớm đã bảo dì chuẩn bị đồ ăn, nói đồ ăn nhất định phải thịnh soạn, cũng không biết có hợp với khẩu vị của các con hay không.”
Trêи mặt Lâm Tân Ngôn vẫn nở nụ cười như cũ, diễn kịch thì ai mà không biết?
Lâm Tân Ngôn, “Con cũng không phải là người ngoài, không cần khách sáo như vậy.”
Nói xong cô liền ôm chặt lấy cánh tay Tông Cảnh Hạo.
Cố ý làm cho bọn họ xem.
Thẩm Tú Tình nhìn bộ dạng của Lâm Tân Ngôn, trong lòng bà ta nhịn một cục tức, bề ngoài vẫn giả vờ tỏ ra bộ dạng ôn hoà, “Con
nói đúng rồi.”
Lâm Tân Ngôn kéo Tông Cảnh Hạo ngồi xuống, đối diện cô là Thẩm Tú Tình và Lâm Vũ Hàm.
Hôm nay Lâm Vũ Hàm cũng mặc một chiếc váy màu đỏ, trang điểm xinh đẹp, tuổi còn trẻ măng nhưng trang điểm già dặn loè loẹt.
Lâm Tân Ngôn không chút sơ hở liếc cô ta một cái.
Trong lòng cười khẩy, cô ta định dụ dỗ Tông Cảnh Hạo sao?
Nhìn ánh mắt ngớ người ra của cô ta, cô cố ý cười giễu cợt, “Em gái, em nhìn anh rể em như vậy làm gì? Trêи mặt anh ấy mọc hoa sao?”
Khoé mắt Tông Cảnh Hạo hơi giật, người phụ nữ này.
Anh chán ngấy những người phụ nữ trang điểm loè loẹt, đều mặc váy màu đỏ, nhưng Lâm Tân Ngôn không trang điểm lại giống như đoá hoa mới hé, nhìn vui tai vui mắt hơn nhiều.
Lâm Vũ Hàm nhanh chóng cúi thấp đầu.
Cánh tay để dưới bàn của Thẩm Tú Tình nắm lấy Lâm Vũ Hàm, ra hiệu cho cô ta bình tĩnh lại.
Lâm Quốc An, “Được rồi, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, mọi người đều đói rồi đúng không.” Lâm Quốc An muốn tìm cơ hội để nói chuyện với Tông Cảnh Hạo, nhưng chưa tìm được chủ đề phù hợp.
Tông Cảnh Hạo từ lúc bước vào đều giống như một người ngoài không quan tâm đến tất cả mọi chuyện.
Ngoài việc thỉnh thoảng gắp thức ăn vào đĩa của Lâm Tân Ngôn, thể hiện “tình cảm”.
Lâm Quốc An lặng lẽ quan sát, trong lòng nghĩ đứa con gái không được ông ta coi trọng này, lại được Tông Cảnh Hạo yêu thích.
Ông không kìm được phải nhìn cô bằng ánh mắt khác xưa.
Lâm Tân Ngôn không nghĩ rằng hôm nay đến là để ăn cơm, cô đem hợp đồng miếng đất kia đặt lên bàn, “Đây là thứ ông cần, hôm nay tôi mang nó đến cho ông, ông không quên chuyện mà ông đồng ý với tôi chứ?”
Khó khăn lắm mới đưa được Tông Cảnh Hạo đến đây để chống lưng cho cô, cô đương nhiên phải nhân cơ hội này, đòi lại đồ của mẹ và mình.
Lâm Quốc An không kìm được nụ cười trêи mặt, “Chúng ta đều là người nhà, con muốn cái gì, nói một câu là được mà.”
Bây giờ công ty xảy ra chuyện, đưa miếng đất này cho ông ta cũng không có tác dụng, hiện tại là phải giải quyết chuyện của công ty.
Ông ta ra sức nháy mắt với Lâm Tân Ngôn, muốn cô nói với Tông Cảnh Hạo, Lâm Tân Ngôn hiểu rồi cũng giả vờ không hiểu, quan tâm hỏi, “Mắt bố bị co giật sao?”
Nếu không phải Tông Cảnh Hạo đang có mặt, Lâm Quốc An chắc chắn sẽ tức đến mức nhảy bổ lên.
Tông Cảnh Hạo lại nhìn thêm người phụ nữ này một cái.
Rõ ràng là hiểu mà lại giả vờ hồ đồ.
Nhưng lại có một chút thông minh—- đáng yêu.
Thẩm Tú Tình đứng ra hoà giải, gắp thức ăn cho Lâm Tân Ngôn, “Ngôn Ngôn, công ty bố con xảy ra chút chuyện—” Nói xong ánh mắt bà ta lại hướng về phía Tông Cảnh Hạo, “Con và Cảnh Hạo là
con rể của chúng ta, phải giúp chúng ta giải quyết vấn đề này, nếu trước đây dì có chỗ nào làm chưa tốt thì mong con đừng để ý.”
Vẻ mặt của Lâm Tân Ngôn lạnh lùng, Tông Cảnh Hạo là con rể của bà ta, đúng là biết trát vàng lên mặt.
Lâm Tân Ngôn, “Bà đẻ ra tôi hay là nuôi tôi vậy?” Cơ thể Lâm Tân Ngôn dựa vào lòng Tông Cảnh Hạo, cô đưa mắt nhìn Tông Cảnh Hạo một cái, “Sao chồng tôi lại trở thành con rể của bà vậy?”
Thẩm Tú Tình tức giận đến mức hai tay nắm chặt nắm đấm, trêи mặt bà ta vẫn nở nụ cười, “Dì biết con tức giận chuyện của dì và bố con lúc đó, nhưng dì và bố con thật lòng thật dạ yêu nhau—- ”
Lâm Tân Ngôn, “Hôm nay tôi đến là muốn lấy lại đồ thuộc về tôi!” Lâm Tân Ngôn ngắt lời Thẩm Tú Tình, thật lòng thật dạ yêu nhau sao?
Cô muốn xem đứng trước lợi ích, Lâm Quốc An sẽ chọn bà ta hay là chọn lợi ích!
Lâm Quốc An vừa nhìn liền biết chuyện này căn bản không thể nói thể, nhấc người đứng dậy, “Con lại đây với bố một lát.”
Lâm Tân Ngôn đứng dậy, quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo một cái, cười nói, “Em đi một lúc rồi quay lại.”
“Ừm” Tông Cảnh Hạo nhàn nhạt ừm một tiếng.
Lâm Tân Ngôn đi theo Lâm Quốc An vào phòng sách.
Lâm Quốc An thay đổi sự dịu dàng khi ở trong phòng ăn, vẻ mặt nghiêm nghị, “Mày nhắc chuyện đó với Tông Cảnh Hạo chưa?”
Lâm Tân Ngôn nhìn biểu cảm trêи mặt Lâm Quốc An, cảm xúc của cô không có sự thay đổi nào, dường như bị tổn thương nhiều nên luyện thành thói quen rồi.
Lâm Tân Ngôn, “Trả lại đồ của tôi cho tôi trước.” cơ hội này hiếm có, cô phải lấy lại đồ trước.
Lâm Quốc trợn trừng mắt nhìn cô, “Đồ có thể cho mày, nhưng mày phải bảo Tông Cảnh Hạo giúp công ty vượt qua khó khăn lần này.”
Lâm Tân Ngôn, “Lúc đầu ông nói, bảo tôi lấy miếng đất để đổi, bây giờ tôi mang nó đến cho ông, còn về chuyện công ty thì lại là một giao dịch khác, tôi từng nói, muốn bảo tôi thuyết phục Tông Cảnh Hạo giúp ông, có thể, ông ly hôn với Thẩm Tú Tình đi, tôi sẽ giúp ông.” Nói đến đây Lâm Tân Ngôn dừng lại một lúc, “Chắc ông cũng đã nhìn thấy, Tông Cảnh Hạo rất thích tôi, chỉ cần tôi đề nghị với anh ấy, anh ấy nhất định sẽ nhận lời.”
Lâm Quốc An rơi vào trầm mặc.
Lâm Tân Ngôn tiếp tục nói, “Công ty quan trọng hay là một người phụ nữ không biết đẻ con trai quan trọng, ông tự mình cân nhắc.”
Nói xong Lâm Tân Ngôn liền rời khỏi phòng sách.
Lâm Quốc An gọi cô đứng lại, “Bố đồng ý với con.”
Quả nhiên—-
Lâm Tân Ngôn dừng bước chân, quay đầu nhìn ông ta, “Đồ của tôi, hôm nay tôi phải mang đi.”
Để tránh đêm dài lắm mộng, những thứ đồ to không thể mang đi thì không mang đi, còn những đồ nhỏ và tiền thì có thể lấy trước, hơn nữa tiền thuốc men tháng này của mẹ lại sắp phải nộp rồi.
Lâm Quốc An cắn răng, “Ngôn Ngôn chúng ta là người một nhà.”
Lâm Tân Ngôn cười, “Tôi biết mà, nhưng đồ của tôi và mẹ phải trả lại cho chúng tôi không đúng sao?”
Người một nhà?
Bây giờ nhớ ra bọn họ là người một nhà sao?
——oOo——