– Thật ạ.-
Kenichi không tin được hỏi lại nhưng lập tức bị đổ cả thùng nước lạnh vào đầu
– Ừ khi hắn 10 tuổi.
– Cái gì, sư phụ có khoa trương quá không.
Lão Ma nhìn Kenichi nói:
– Hắn bây giờ chỉ cần 1 cơ hội là có thể đạt đến cảnh giới của bọn ta. Ngay cả bây giờ bọn ta không giở sát chiêu thì khó mà solo thắng tên đó. Tất nhiên sẽ không thua.
– Cái gì?
Kenichi ngạc nhiên nói:
– Không có gì cần ngạc nhiên cả. tên đó bắt đầu tu luyện từ 10 tuổi a. Bây giờ cũng có 6 năm học võ a.
– Vậy chẳng lẽ con- Kenichi Mắt sáng lên.
– Mơ đi- Ma Kensei chế diễu nói- đừng nói 6 năm, 60 năm con có thể đạt đến cảnh giới hiện giờ của hắn là đã tốt lắm rồi.
– Không phải chứ.
– Con biết vì sao bọn ta thu con không.
– Dạ ….
– Vì ánh mắt. Ánh mắt chứa đầy kiên định và sự dũng cảm mong muốn thay đổi bản thân.
– Sư phụ cũng quá khen- Kenichi mặt đỏ lên cười nói.
– Nhưng cái ánh mắt đấy không so được tiểu tử kia- Lão râu Akisame tiến lại gần nói- ánh mắt hắn chứa đầy khát vọng và mong muốn điều gì đó, ánh mắt đầy sự quyết tâm. Hơn nữa ánh mắt đó không có thay đổi theo thời gian chứ không như con- nói rồi cười khẩy- thỉnh thoảng ánh mắt mới coi được.
– Tính kiên trì chịu khổ của hắn cũng hơn con nhiều. Thực lực bây giờ của con chắc cùng lắm so được khi hắn 10 tuổi thôi.Đấy là còn do hắn không tập võ nếu không con thua te tua rồi. căn cơ của con bây giờ không bằng hắn khi hắn tập đứng tấn được 2 tháng đâu. Con biết hắn học đứng tấn như thế nào không. Đứng tấn bổ củi mỗi ngày 6,7 tiếng đó.Còn khi học với chúng ta bài tập của Hắn khổ hơn con gấp trăm ngàn lần. trọng tải vác hơn con cũng hơn rất nhiều nhưng chưa bao giờ thấy nó kêu ca hay là buông xuôi gì cả. thậm chí khi đánh với chúng ta, chúng ta có còn bị bức dùng hết thực lực ấy chứ- nói rồi ngó sang Kenichi làm anh chàng ngượng cả người- hơn nữa nó hơn con 1 thứ rất quan trọng là thiên phú. Có thể nói tiểu tử đó thiên phú mạnh nhất. chúng ta thấy hắn chiến đấu lần đầu tiên khi tiểu tử đó mới 11 tuổi và đang đánh nhau với gấu.
– Cái gì.
– Đừng ngạc nhiên. Lúc đó tính riêng về sức mạnh thì tiểu tử đó đã hơn con rất nhiều rồi. Chỉ là chiêu thức còn thô sơ hơn con bây giờ thôi nhưng bù lại nó có 1 căn cơ cực kỳ vững và 1 phản xạ khá kinh khủng nên đánh nhau cũng ra trò đó. Tất nhiên là thua te tua nhưng vẫn có thể chạy được a. Nhưng lần đánh nhau tiếp theo thì tiểu tử đó tiến bộ thấy rõ, tuy vẫn thua nhưng đã đỡ te tua hơn nhiều mà mới qua có 1 tháng đó. Hắn đã phải sống trong rừng suốt 1 năm mà vẫn sống khỏe đó.
– Uy đang nói truyện gì đó.
Sakaki từ trong phòng bước ra hỏi:
– À, đang cho học trò của chúng ta thông tin về kình địch ý mà
– Hóa ra là tiểu quái vật kia à. Hắc hắc, Kenichi này ta nói cho con biết nhá. Chúng ta bắt đầu được nhờ huấn luyện hắn từ năm hắn 13 tuổi. Khi đó tiểu tử này không biết mạnh hơn con bây giờ bao lần. tuy nó không có chiêu thức hay đòn đánh cụ thể nhưng bản năng dã thú kinh người cùng phản xạ cực nhạy giúp hắn có thể chịu chúng ta đánh được 1 lúc. Lúc đó thật đáng nhớ a. Tiểu tử đó không như con khóc bù lu bù loa lên đâu mà bị đánh mà mặt vẫn tỉnh bơ, âm thầm mà rèn luyện. Chỉ sau 1 năm, hắn đã có thể cơ bản đối chiến với chúng ta rồi đó và sau hơn 2 năm thì hắn đã có thể đối chiêu khi chúng ta đánh toàn lực mà vẫn có cơ hội đánh trả. Đến bây giờ luận bàn bình thường đã có thể đánh 300 chiêu bất phân thắng bại đó.
– Vậy anh ta giờ đang làm gì.
– Học sinh năm nhất cấp 3.
– Cái gì bằng tuổi con ư.
– Ừ, thế nào. Bằng tuổi mà giỏi hơn con nhiều lắm chỉ là người ta không thích ra thôi.
– Mà tiểu tử đó không phải là võ sư đâu.
– Thế hắn là cái gì.
– Đầu bếp.
– Cái gì.
– Đầu bếp đó. Không chỉ thế là đầu bếp giỏi nữa đó.
Kenichi chán nản rồi. Không ngờ có người bạn cùng tuổi mà trâu chó đến vậy a. Không ngờ cứ tưởng mình đã mạnh rồi nhưng người mạnh hơn còn nhiều như thế a
– Mà có 1 thứ con hơn hắn đó.
………..
– Hể cái gì sư phụ.
Kenichi vội nhìn sang Me Kensei.
– Tiểu tử đó có 1 thứ mà chúng ta không thể sánh bằng nhưng đó cũng là thứ khiến con hơn được hắn trong 1 lĩnh vực.
– Có thứ sư phụ không bằng sao.
– Đúng, đừng nói ta sợ rằng trên chỉ có trưởng lão mới sánh bằng được a.
– Là gì ạ.
– Đó là…. Độ đơ gái..
– Hể eeeeeeeeee- Kenichi miệng ngoác ra.
– Chính xác, tiểu tử này cmn không phải đàn ông. Không phải nói là vượt qua phạm trù đàn ông rồi. Đậu, trong khi ta đau khổ tìm cách quay chụp những cảnh nóng của Miu cùng Shigure thì tiểu tử kia thường xuyên được xờ ngực sờ mông 2 người đấy. trong khi ta đau khổ chịu đau đớn nhìn trộm 2 người đó tắm thì 2 người đó thường xuyên vào nhầm khi hắn đang tắm và thường xuyên trượt chân đè lên người hắn. Đời sao có thể phũ phàng như vậy được chứ.
Kenichi đã đỏ mặt rồi.,máu mũi không kiềm chế được mà phun ra khi tưởng tượng mấy cảnh mà cần làm mờ a;
– Vậy liên quan gì đến bơ gái.
– Ai, đó là điều ta bội phục ở tiểu tử đó, Hắn có thể sờ xong mà thản nhiên đoán cỡ ngực. số đo vòng hắn vừa sờ. Nhìn 2 người trần truồng mà vẫn thản nhiên đứng dậy ra ngoài mà không liếc 1 cái. Đến cả Akisame khi gặp cảnh hở hang của Shigure còn phải quay mặt đi nhưng hắn vẫn có thể nhìm chằm chằm mà phán như thánh. Ta hỏi con liệu con có làm được như vậy không.
Kenichi khẽ tưởng tượng và lập tức lắc đầu. Hắn không phải thánh a.
– Do đó tiểu tử đó không hứng thú với phụ nữ đâu. Hơn nữa hắn cũng không chú trọng vào võ đạo mà chủ yếu theo trù đạo. Cố lên, con còn cơ hội mà. Thể hiện đi học trò thứ nhất của Lương Sơn Bạc, trờ thành cùng lứa mạnh nhất đi.
– Vâng!
Kenichi lấy lại được tinh thần vội chạy đi thay quần áo xuống tập. Thấy dáng hình Kenichi chạy khuất đi. Shiho nói:
– Uy lão hói. Lão biết là Kenichi rất khó vượt qua tên biến thái đó mà. Thằng bé còn chưa trải qua chân chính sinh tử a
Quả thật phải trải qua chân chính sinh tử mới sinh ra cường giả a. Mà Cầm đã trải qua điều đó a.
Số là Lão siêu nhân là bạn của Hạ lão nên cho mấy người đến đây chơi. Rồi Cầm theo kịch bản là lại ngã thần thánh đè lên ngực của Miu và Shigure. Nhanh đến nỗi mấy lão gì không kịp trở tay a.Đã thế còn đứng lên chính sắc mà phán nữa chứ. Shigure thì chỉ hơi đỏ mặt còn Miu thì ức chế mà khóc òa lên a.
Thế nên Cầm mới được đặc cách được mấy vị sư phụ Lương Sơn dậy cho a. Tất nhiên dạy gì thì khỏi nói
Nhưng dị biến đã xảy ra khi mà Cầm lên 14. Lúc đó hắn đã đạt đến luyện khí tầng 7 đỉnh rồi. Hôm nay nổi hứng cùng Miu vào rừng chơi. Khu rừng này có mỗi 1 con gấu nên éo phải xoắn.
Nhưng không phải vậy. Do chạy quá đà nên Miu bị sái trân. Bỗng 1 con hổ lao đến. Không ngờ 1 đoàn xiếc qua đây lại để sổng mất 1 con hổ a. Thế là Cầm chạy ra đỡ 1 trảo chảo. con hổ đó. Lần đó để trên người Mạnh Cầm 3 chiếc sẹo dài đằng sau lưng.
1 trảo thất bại, con hổ lùi về, mắt gườm gườm nhìn Cầm a. Cầm bây giờ có 2 lựa chọn. 1 là đánh với con hổ, phần thắng sơ hồ bằng 0. 2 là chạy trốn. Nhưng nếu không có Miu hắn có thể thoải mái chạy thoát nhưng Miu đang bị thương đi lại bất tiện a. bây giờ nguyên cái công đỡ cô nàng lên đủ để con hổ xơi tái Cầm rồi. Nỏ hay không bỏ?
Nhưng thân là con trai tất nhiên Cầm không thể để cô nàng táng thân miệng cọp được. Thế chỉ còn 1 cách. Chiến thôi. Dù gì ta cũng còn 2 mạng nữa mà.
Lần đó chiên đấu là thảm liệt nhất trong cuộc đời Cầm từ trước đến giờ. Người đấu cọp. Mà hổ tuy sức không bằng gấu nhưng nó nhanh hơn gấu nhiều a. Chỉ một chốc mà Cầm người đã đầy máu. Hơi thở phập phù.
Cuối cùng con hổ gầm lên nhảy ra đè lên Cầm miệng há ra muốn đớp xuống. Cầm chỉ có thể dùng 2 tay chống đỡ trong vô vọng. Lúc này ý trí sinh tồn đã kích phát đến tối đa. Trong nghịch cảnh giúp đột phá. Lúc ấy Cầm đã đột phá lên tầng 8. Cơ thể lập tức có khí lực vật con hổ sang 1 bên. Huy quyền đập đầu nó. Đập đập và đâp … Không biết đập bao nhêu cú. Chỉ thấy nó yếu dần đi. Rồi ngừng giẫy. Đến đây Cầm mới ngừng lại. Hắn không muốn sát sinh đuổi cùng giết tuyệt a. Thế là Cầm kiếm cái dây mây gần đó trói gô 4 trân con hổ rồi lê thân tàn đi đến trước mặt Miu đang chan chứa đầy nước mắt nhìn Cầm. Cho nàng 1 nụ cười sáng rồi cõng nàng về. Đến nhà tranh hắn thể không ngất đi vì mệt và mất máu, gẫy mất 1 tay 1 chân và không biết bao lâu mới khỏi được và tăng thêm mấy vết seọ nữa trên cơ thể. Mãi 1 tháng mới khỏi được trong sự chăm sóc tận tình của người đẹp a.
Là người từng trải tất nhiên mấy lão ở Lương Sơn Bạc dù cho huấn luyện rất tốt nhưng Kenichi còn thiếu rất nhiều cái gọi là chiến đấu sinh tử để lột xác a.
Tất nhiên vẫn có cơ hội
– Uy, ta biết là rất khó. Nhưng không phải có mục tiêu mới có thể có động lực hay sao. Hơn nữa” Yami” bắt đầu rục rịch rồi. Kenichi cũng sắp cần đối đầu thôi. Dù gì cũng là đệ nhất đệ tử của Lương Sơn Bạc của chúng ta a. Bây giờ mài của nó chút cái tính hay dao động đi cũng tốt mà.
Lời nói của Ma Kensei lập tức được mọi người ủng hộ. đúng cũng chưa chắc thắng được Cầm nhưng vẫn cần mục tiêu để tên đệ tử cố gắng a
( cũng đang phân vân không biết có nên cho main lấy Miu không. Lỡ cho anh ấy Buff kinh quá gần bằng với mấy lão sư phụ rồi giờ làm sao cho anh ấy đánh với mấy tên đệ tử được chứ. Ai, khó nghĩ quá. Các bác xem có nên không).
Lúc này Kenichi cũng thay quần áo đến võ đường. Cầm cũng đã tập xong đi ra. 2 người đụng mặt nhau. Cầm ngắm nhìn Kenichi 1 chút. Rồi khẽ gật đầu. quả thật ánh mắt không tồi, rất sáng. Tuy trong đó có ẩn chứa sự nhát gan sợ hãi nhưng lại có sự kiên định. Quả không hổ là 1 trong những nhân vật Cầm thấy phấn đấu cố gắng nhất.
– Xem ra trong khoảng thời gian này luyện tập cũng tốt lắm, Ánh mắt khá lắm. tuy căn cốt chẳng ra sao nhưng cũng có thể lấy chăm chỉ bù lại a.
Cầm Quay sang nói với mấy lão đang đứng đó mà không để ý Kenichi đang bị đâm bởi mấy mũi tên, thương tổn đầy mình.
– Haha.. Tiểu tử sẵn đây đấu với hắn 1 trận đi. Cho hắn biết sự chênh lệch đi.
– Không hứng thú.
Cầm trả lời ngay. Chẳng có việc gì mà phải đấu cho mệt cả. tốn thời gian.
– Uy, tiểu tử. Ít nhất cho biết 2 người chênh nhau đến đâu chứ để cho tên này phấn đấu a.
Cầm hơi nghĩ lại. Cũng được. Trong truyện thì Kenichi hay tự thấy bản thân mạnh rồi mất ý chí chiến đấu a và lầ nào cũng để Miu cứu a. Nhìn lại, thấy Kenichi bây giờ vào khoảng luyện khí tầng 1 trung kỳ đi đi. Sắp vào luyện khí tầng 2 a. 2 tháng mà được như thế là tuyệt lắm rồi. Phải biết Miu mới có tầm luyện khí tầng 4, khi mở chế độ đồ sát là vào tầm tầng 5 đỉnh đi. Bây giờ rèn luyện hắn tý cho sau này đỡ ăn hành nhiều cũng tốt a.
– Được, đấu thì đấu.
Nói rồi quay lại sân. Kenichi cũng đứng vào sân. 2 người mặt đối mặt với nhau. Cầm đánh ngáp 1 cái nói.
– Đánh đi ta còn đi ngủ cái nào.
– Được vậy cuộc chiến bắt đầu.