Hơi thở mùa đông càng ngày càng dày đặc, gió lạnh mang theo mùi vị xào xạc.
Lạc Dĩ Phương dùng xe lăn đẩy mẹ đi dạo trong vườn hoa ở viện dưỡng lão, cô tỉ mỉ đắp một cái mền ấm áp lên đầu gối mẹ, không hy vọng không khí lạnh bên ngoài làm rét lạnh cóng mẹ.
Mặc dù tâm tình hết sức xuống thấp, nhưng trước mặt mẹ, cô đã sớm hình thành thói quen gượng cười, mặc dù mẹ hoàn toàn nhốt mình trong thế giới riêng, nói không chừng… Vốn không cảm thấy luồng suy nghĩ của cô lay động.
Trong sinh hoạt bất ngờ xảy ra biến đổi, khiến cho cô hai ngày nay vẫn nán lại trong nhà lớn dưới tên Đường Liệt, lúc trước cùng với anh vùi trong căn hộ kia, giống như giấc mộng.
Khi đó Đường Liệt để cho cô cảm nhận được tình yêu, anh bây giờ thế mà lại giống như hóa thân của ác ma, vặn bể tim cô lại vặn bể nữa… Cô chỉ có thể cười nhạo mình, bị đau đến mức này, còn ngốc không thu về tình cảm.
Cô đã thử gọi điện thoại cho cha, nhưng đúng như Đường Liệt từng nói, cha đã quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với cô. Ông gầm thét ở đầu điện thoại bên kia, muốn cả đời cô cũng đừng bước một bước vào cửa chính là họ Lạc, muốn cô mang theo mẹ cút đi thật xa, đừng quấy rối ông nữa, coi như ông đã chết, cô cũng đừng hòng chiếm được di sản gì của ông.
Mặc dù cô luôn không quan tâm tiền tài, nhưng thật sự bị buộc đến đường cùng thì muốn duy trì thanh cao lại trở nên khó khăn nặng nề.
Cho nên, cô không thể không tiếp nhận điều kiện của Đường Liệt. Thật ra thì cũng không sao, cho dù cô đã di ien n#dang# yuklle e#q quiq on không quan tâm mình, chỉ cần mẹ tất cả bình an, người đàn ông kia muốn sỉ nhục cô như thế nào, cô đều không quan tâm.
Dừng xe lăn lại trước một đài phun nước nho nhỏ, Lạc Dĩ Phương ngồi trên ghế đá, dịu dàng xoa bóp hai đầu gối và bắp chân hơi cứng ngắc của mẹ, vừa nói chuyện phiếm việc nhà.
“Mẹ, con đã nghỉ việc chỗ Ôn Hinh rồi… Rất nhiều nguyên nhân cũng không biết nên nói như thế nào với cô ấy, đột nhiên từ chức, hại cô ấy gấp đến mức xoay quanh, con thật sự cảm thấy rất có lỗi với cô ấy… Tóm lại, hy vọng cô ấy có thể thông cảm, qua một thời gian, chờ sau khi tình huống không còn phức tạp như thế, nói không chừng mới có cơ hội giải thích rõ với cô ấy, đến lúc đó con lại xin lỗi cô ấy.”
Đường Liệt bá đạo muốn cô ở lại trong phòng lớn, không có sự cho phép của anh, nơi nào cũng không được đi, hôm nay có thể tới thăm mẹ, cũng thừa dịp anh ra cửa, cô mới len lén chạy ra ngoài; cô phải tự mình xác nhận, mẹ ở trong viện dưỡng lão vẫn trôi qua tốt đẹp, mới có thể chân chính yên tâm.
Dưới tình huống này, cô chỉ đành buông tha công việc ở lớp dạy đan, ai bảo cô đã giao mình cho người đàn ông ác ma đó? Cho dù không tình nguyện cũng có thể như thế nào…
Đầu lắc lắc, cô miễn cưỡng nhếch môi, cố ý để giọng nói nghe có sinh lực, “Không quản nhiều như vậy, chỉ cần mẹ thật tốt, có thể được chăm sóc tốt nhất, vậy cũng tốt.”
Sờ tới ngón tay lạnh như băng của mẹ, Lạc Dĩ Phương hà hơi, xoa bóp một chút cho mẹ, cuối cùng vẫn quyết định đẩy mẹ về trong phòng ấm áp hơn.
“Mẹ, chúng ta đi vào thôi.”
Cô đứng lên, từ từ đẩy xe lăn trên đường về, đầu vừa ngẩng lên, lại nhìn thấy Đường Liệt đứng nghiêm cách đó không xa, mắt đen khóa chặt vào cô, không nhìn ra bất kỳ tâm tư gì.
Trái tim Lạc Dĩ Phương nhảy lên kịch liệt, đây là tình trạng sẽ xuất hiện mỗi lần nhìn thấy anh.
Không sao cả, không có gì đáng sợ, cô chính là chuồn êm ra ngoài, như thế nào?
Lặng lẽ hít sâu một hơi, cô hất cằm lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đẩy mẹ đi về phía trước, cố ý coi anh giống như người tàng hình, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cũng không thèm nhìn anh.
Khi cô đẩy xe lăn đi qua bên cạnh Đường Liệt thì một bàn tay to đột nhiên giữ chặt cánh tay của cô, ngăn cô tiếp tục đi tới.
“Anh, anh làm gì?!” Lạc Dĩ Phương giận bản thân nhát gan, khi anh nắm chặt tay mình thì đầu gối không tự chủ được mà run rẩy.
Đường Liệt không nói một câu, trực tiếp “Đoạt” xe lăn từ trong tay cô, đẩy thẳng đi.
Lạc Dĩ Phương ngây ngốc tại chỗ, ngơ ngác để cho anh đẩy mẹ càng chạy càng xa, qua chừng mười giây, cô mới đột nhiên hồi phục tinh thần lại, vội đuổi theo đi lên.
“Chuyện của mẹ tôi, tự tôi biết làm!” Cô quật cường chen chúc bên cạnh anh, muốn đoạt lại “Chủ quyền”.
“Em lấn tới lấn lui nữa, chờ một chút xe lăn chen đến lật rồi, cũng không liên quan đến tôi.” Anh bình thản ném ra một câu.
“A?!” Lạc Dĩ Phương sợ hết hồn, quả nhiên không dám lại lỗ mãng.
Mạch suy nghĩ của cô phập phồng quá lớn, nếu như chịu tĩnh tâm lại, thật ra không khó phát hiện khóe môi của anh mơ hồ hiện lên nụ cười.
Nhắm mắt lại theo đuôi đi bên cạnh Đường Liệt, cho đến khi anh yên ổn đẩy mạnh xe vào trong phòng, do nhân viên hộ lý chuyên nghiệp đón lấy, Lạc Dĩ Phương mới buông lỏng ra.
Khi cô đang sửa sang lại tóc mẹ bị gió thổi loạn, vừa tự nhủ sẽ nói lời chào tạm biệt với mẹ thì nghe được Đường Liệt đang nói chuyện với nhân viên hộ lý.
Cô không khỏi chú ý lắng nghe, phát hiện toàn bộ lời của anh đều lượn quanh trên người mẹ, muốn viện dưỡng lão cung cấp đối xử tốt nhất cho mẹ, còn bố trí hai nhân viên đấm bóp chuyên nghiệp mỗi ngày xoa bóp cho mẹ, ba bữa cơm ăn uống cộng thêm điểm tâm, v.v…, cũng phải do nhân viên dinh dưỡng cẩn thận phối hợp.
Đáy lòng cô không khỏi chảy ra cảm xúc, ê ẩm, hơi muốn khóc.
Nhưng ngay sau đó, cô lại nghiêm nghị di1enda4nle3qu21ydo0n cảnh cáo mình, đó chẳng qua cũng là chuyện anh nên làm, anh cam kết sẽ cho mẹ cuộc sống tốt nhất, cho nên tất cả không có rung động gì.
Nếu như cô lại bị dịu dàng của người đàn ông này giả bộ ra ngoài lừa gạt, cô đáng chết!
Sắp xếp xong tất cả trong viện dưỡng lão, mười phút sau, Lạc Dĩ Phương trầm mặc ngồi trên xe của Đường Liệt.
Không khí bên trong xe hơi quỷ dị, giống như một dây cung căng cứng đến cực hạn, cô không muốn mở miệng, xoay khuôn mặt nhỏ bé sang ngoài cửa sổ, nhìn cảnh vật cực nhanh.
Qua chốc lát, Đường Liệt cuối cùng lên tiếng: “Về sau muốn đi viện dưỡng lão thăm mẹ, nói với dì Sương trước một tiếng, dì ấy sẽ giúp em thu xếp xe, để tài xế đưa em đi.”
“Tự tôi biết làm sao quá giang xe.” Cô vẫn giận dỗi không muốn quay đầu lại.
“Tôi muốn bất cứ lúc nào cũng nắm giữ được hành tung của em, không cho phép em một mình ra cửa.” Hai mắt anh nhìn thẳng về phía trước, thoải mái mà điều khiển tay lái, trong miệng phun ra lời nói bá đạo, “Em nên biết, em là vật tôi sở hữu, tôi có quyền chi phối em làm gì.”
Lạc Dĩ Phương định cãi lại, nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm được lời nói.
Cảm giác đau lòng lại một lần nữa đến ức hiếp cô, quậy đến ngực của cô đau buồn bực cực kỳ, nhưng cho dù tim của cô đã vỡ thành ngàn ngàn vạn vạn mảnh, anh cũng không nhìn thấy cô đang chảy máu!
“Tôi biết rồi.” Cô cắn cắn môi, nhẫn nhịn một lớp đau đớn vô hình, ép buộc mình tự mở miệng, “Tôi sẽ ngoan ngoãn làm theo ý anh, anh muốn như thế nào, tôi làm theo là được.”
Đường Liệt nhìn thẳng phía trước, mắt đen khẽ híp lại.
Anh không nên cảm thấy thương tiếc, đối với người phụ nữ nhỏ bé này, anh đã sớm quyết định lợi dụng cô, hành hạ cô, không nên bởi vì trong đôi mắt đẹp đẽ đó hiện lên vẻ u tối động lòng người, liền phá hư kế hoạch lúc trước…
Đáng ghét! Anh âm thầm cắn răng.
Tại sao chỉ cần nghe giọng nói mềm mại của cô, ngửi hương thơm tốt đẹp của cô, trong đầu anh lại nhiều lần nhớ đến cô dịu dàng với anh?!
Anh dùng thủ đoạn đùa bỡn xoay quanh cô, để cho cô cam tâm tình nguyện dâng ra cả người.
Ban đầu, anh thừa dịp cô ngủ len lén chụp ảnh, vừa không khỏi không nỡ, vừa không muốn để cho thân thể xinh đẹp của cô bị những người khác nhìn thấy, cho nên mới dùng cái mền che đậy cảnh xuân lại cho cô, chỉ lộ ra vai và một đôi chân ngọc, nhưng chỉ là như thế, anh đã ngàn vạn lần không muốn.
Sau đó, khi anh công khai tất cả, chủ động tới tìm Lạc Khánh Đào và nhà họ Thịnh, thấy hai nhà hủy bỏ hôn ước, trong lòng anh vô cùng vui vẻ, cuối cùng cảm nhận được mùi vị sảng khoái khi báo thù.
Nhưng khi Lạc Khánh Đào trút tức giận lên người cô, hung hăng cho cô một bạt tai thì lòng anh lại rối rắm, hận không thể ra tay đánh người làm tổn thương cô, thay cô lấy lại công đạo.
Hoang đường! Cô chỉ là một quân cờ, là công cụ dùng để trả thù lão hồ ly Lạc Khánh Đào kia, ngăn cảnh ông ta vọng tưởng tìm kiếm nguồn lực hỗ trợ từ bên ngoài, trừ việc đó ra, cái gì cũng không phải!
Ý chí của anh kiên định, từ trước đến giờ chỉ có anh chi phối người khác, không có người nào có thể ảnh hưởng đến anh –
Tuyệt đối không có!
Xe dần dần chạy đến căn nhà lớn die nd da nl e q uu ydo n dùng để giam cầm cô, đột nhiên, Đường Liệt đánh mạnh tay lái, lại chạy đến một con đường khác.
Lạc Dĩ Phương ngây ngốc, ngay sau đó hỏi, “Anh định dẫn tôi đi đâu?”
“Bờ biển không người.”
“Hả?!” Cô chớp mắt mấy cái, “Đi bờ biển làm cái gì?”
Đường Liệt liếc cô một cái, ánh mắt rõ ràng khiến người ta đỏ mặt, “Em nói đi?”
Muốn cô nói gì? Chẳng lẽ… Anh định bên bờ biển với cô… Với cô làm mấy việc kia?!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Dĩ Phương đỏ bừng, trái tim thình thịch nhảy loạn, lúng ta lúng túng nói: “Tôi không muốn đi, tôi, tôi phải về tìm dì Sương, tôi không muốn -”
“Nhưng tôi muốn.” Anh ác ý nhíu mày, “Không phải vừa rồi em mới nói, chỉ cần tôi muốn như thế nào, em cũng sẽ ngoan ngoãn làm theo sao?”
Tay nhỏ bé của Lạc Dĩ Phương nắm thành quyền, hô hấp trở nên dồn dập, vẫn tốn công vô ích giãy giụa.
“Nhưng… Bây giờ là mùa đông, bờ biển sẽ… Sẽ rất lạnh…” Trời ơi, cô ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, việc này quá… Quá kinh hãi thế tục!
Đường Liệt vẫn trầm ổn lái xe, đi về phía mục đích của anh.
“Không cần lo lắng, tôi tuyệt đối sẽ làm cho em nóng đến không chịu nổi.”
Nghe vậy, Lạc Dĩ Phương cắn cắn môi, gương mặt ửng đỏ, không còn gì để nói rồi.