Quay lại với Sở quốc, lúc này Trác Quân cứ ôm chặt lấy nàng không buôn.
Thấy thế nàng liền quan tâm hỏi “Huynh sao vậy? Có điểm nào không khỏe sao? “
Nghe nàng hỏi hắn vẫn không trả lời mà cứ thế ôm lấy nàng.
Nàng thấy biểu hiện của hắn như vậy thì thở dài trong lòng “Huynh sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì không giải quyết được rồi hay không, nếu thật sự có chuyện gì thì muội cũng sẻ giúp huynh giải quyết mà nên huynh không cần lo lắng”
Nghe nàng nói vậy hắn mới lên tiếng nhưng vẫn úp mặt vào vai nàng ” A Yên, ta không muốn tuyển phi muội có thể giúp ta giải quyết không?”
Vừa nghe đến việc hắn không muốn tuyển phi mày nàng đã nhíu lại nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi ” Sao vậy?”
“Ta…ta…” hắn ấp úng nói.
“Huynh có việc khó nói sao?”
“A Yên ta thật sự không muốn tuyển phi, ta sợ khi bản thân có phi tử thì bản thân sẻ có lúc vô ý mà không còn quan tâm mẫu hậu cùng muội, ta sợ…” hắn nhỏ giọng nói, bên trong lời nói ấy còn có sự vội vàng gấp gáp.
Nghe thế thì nàng đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng hắn ” không sao đâu, huynh đừng quá lo lắng về việc đó, hơn nữa muội và mẫu hậu đều biết huynh yêu thương người và muội nên cho dù có như thế nào đi nữa muội và mẫu hậu đều sẻ không trách huynh.”
“Thật sao?” hắn lúc này mới tách ra không ôm lấy nàng nữa nhưng trong ánh mắt vẫn hiện lên chút lo lắng.
“Từ trước đến nay muội chưa từng lừ gạt huynh, những đều mà muội nói hoàng toàn là sự thật.
Chẳng lẽ huynh không tin muội sao?” nàng vừa khẳng định lại mang thêm chút nghi ngờ mà hỏi lại hắng.
Nghe nàng nói vậy hắn liền gật đầu đáp “ta tin muội mà.”
“Vậy thì huynh cứ yên tâm mà tuyển phi đi” nàng vui vẻ nói.
“Nhưng mà….” hắn ấp úng nói “Ta sợ phải nhìn thấy cảnh các phi tần đấu đá lẫn nhau”
“Hoàng huynh, chuyện đó huynh có sợ cũng nhất định phải đối mặt. Từ xưa đến nay các đời phi tần đều như vậy, dù có muốn tránh cũng không thể tránh khỏi. Muội biết chuyện của Tịnh Đức thái hậu (Mẹ ruột của Trác Quân, năm đó được phong hiệu là Kha phi) năm đó đã để lại cho huynh cú sốc lớn.”
Thật ra thì năm đó Kha phi vốn không đơn giản lâm trọng bệnh. Lúc Kha phi còn đang mang thai vốn dĩ là đã bị hạ độc, loại độc này ảnh hưởng cả mẹ lẫn con. Nhưng Trác Quân mai mắn mà không bị ảnh hưởng còn về Kha phi thì trúng độc nặng.
Loại độc Kha phi trúng phải, một khi đã vào cơ thể thì sẻ từ từ ăn mòn lục phủ ngũ tạng của người đó. Tuy bị độc ăn mòn nhưng bề ngoài của người bị trúng độc vô cùng bình thường, và sẻ không có biểu hiện gì kì lạ cho đến khi có thêm một loại thuốc dẫn để kích phát chất độc.
Năm đó sau khi Kha phi ngưỡi phải muồi của thuốc dẫn nên mới lâm bệnh nặng.
Chất độc này hiếm có khó tình thái y trong cung chưa từng nhìn thấy qua với lại tình trạng của Kha phi không giống trúng độc nên các thái y đã không thể chuẩn ra được. Nên sau khi bọn họ bàn luận với nhau, các thái y đều bảo là do lúc Kha phi xin Trác Quân thân thể hao tổn, sơ ý không tịnh dưỡng kỉ nên thân thể hao tổn trầm trọng và dể dàng sinh ra bệnh.
Vốn dĩ mọi chuyện cứ như thế mà trôi qua nhưng mọi việc đã bị thay đổi khi nàng bắt đâu truy quét người của tiên hoàng hậu.
Lần đó trong nhóm người của tiên hoàng hậu có một thái giám chuyên phụng sự cho bà ta.
Hắn ta trong lúc hỗn loạn đã khai ra rằng năm đó Kha phi vốn bị trúng đọc mà loại độc đó là do tiên hoàng hậu sai người tìm lấy.
Âm mưu của tiên hoàng hậu chính là muốn diệt trừ toàn bộ các mối nguy đối vs con trai của bà ta để con trai bà ta có thể thuận lợi nhất có thể mà bước lên ngôi.
Lúc đó khi Trác Quân biết được việc này thì vô cùng tức giận mà thẳng tay chém chết tên thái giám đó.
Chuyện đó cũng để lại cho Trác Quân sự ám ảnh rất lớn. Hắn sợ tuyển phi cũng bởi hắn sợ sẻ có người vì những âm mưu riêng mà hại người khác.
————
Rất nhanh ngày tuyển phi đã đến, các tú nữ lũ lượt kéo vào trong cung.
Hôm nay thái hậu cũng đến, bà ngồi cạnh Trác Quân vô cùng vui vẻ bởi sớm thôi bà sẻ có cháu.
Vốn dĩ nàng không đến nhưng thái hậu lại đích thân đến kéo nàng đi cùng.
Từ cung của nàng đến chổ của Trác Quân có đi ngang qua vị trí mà những tú nữ nang đứng chờ. Dù nói là đi ngang nhưng đường nàng đi cách vị trí của các tú nữ khá xa nhưng cũng đủ để nhìn thấy.
Lúc nàng đi ngang đó thì cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đang nhìn trầm trầm vào nàng. Nàng bỏ qua những ánh mắt đó mà tiến thẳng đến chổ của Trác Quân.
Nàng thừa biết bên trong ánh mắt đó chứa đựng sự ngưỡng mộ, ranh tị cùng câm ghét.
Một phần vì sắc còn một phần vì nàng đang đứng cạnh thái hậu chắc bọn họ nghĩ rằng nàng là hồng nhan bên cạnh Trác Quân, người sẻ ngồi lên ngôi vị hoàng hậu trong tương lai. Nhưng bọn họ đã nhầm lẫn rất lớn rồi, nàng quả thật là hồng nhan bên cạnh bệ hạ nhưng lại là muội muội của hắn.
Nàng và thái hậu đến chỗ Trác quân đang ngồi, thái hậu ngồi bên trái còn nàng ngồi bên phải.
Sau khi nàng và thái hậu đã ổn định vị trí thì từng đợ tú nữ cũng lần lượt tiếng vào.
Các tiên kim tiểu thư này mỗi người một vẻ nàng nhìn đến mức hoa cả mắt. Thái hậu thì khen không ngớt lời, mỗi lần thái hậu khen đám tiểu thư đó thì thì Trác Quân lại điều đặng mà thêm vào một câu “Không đẹp bằng Yên Yên ” câu nói của Trác Quân tuy không lớn nhưng cũng đủ để các tú nữ đó nghe.
Nàng trắc chắn rằng đám tú nữ đó càng thêm căm ghét nàng. Nhưng mà ghét nàng thì cũng có làm gì được nàng đâu, vậy thì cứ ghét đi.
Sau gần một ngày trời thì cuối cùng Trác Quân cũng tuyển xong phi tử. Trong hai trăm người mà hắn chỉ tuyển được có tám người.
Tám người này khuông mặt cũng nói lên tính cách kẻ thì sắc sảo người thì nhu hòa, kẻ thì nhu nhược người thì yếu đuối. Xem ra những người này trong tương lai chắc sẻ làm ra rất nhiều chuyện vui.
**** Chương này hơi ngắn, mọi người thông cảm