“Mời ta đến Chu phủ sao?” Nàng nhìn hắn hỏi.
“Dạ, đúng vậy”
Hắn không dám nhìn nàng, nhưng vẫn ngẫn đầu hướng mắt về bạch ưng đang đứng cạnh cho nàng vuốt lông mà nói tiếp “nếu điện hạ có việc thì thần xin phép cáo lui”
“Ai nói ta đang bận? Đợi ta một chút ta đi thay bộ y phục khác” nói thế nàng đứng dậy bỏ lại bạch ưng bơ vơ đứng đo nhìn theo bóng lưng nàng bộ dạng lúc này vô cùng đáng thương.
Còn Chu Tuấn bên kia khi nghe nàng đồng ý đi cùng thì hắn vô cùng vui vẽ, lúc nãy hắn còn lo lắng sợ nàng không đồng ý đi cùng nhưng hiện tại hắn vô cùng hạnh phúc.
Chu Tuấn đứng đợi một lúc lâu thì nàng cũng quay lại, nàng lúc này mặc một bộ y phục mau trắng của nam nhân. Đúng vậy không lầm đâu là y phục của nam nhân đó, y phục của nữ nhân rất phiền phức không phù hợp để đánh nhau nên nàng quyết định chọn y phục nam nhân.
“Đi thôi ” nàng nhìn Chu Tuấn nói.
Do đến Chu phủ nên nàng chỉ mang theo Thu nhi và hoa nhi, còn về Du nhi thì từ sáng sớm đã chạy sang chổ Thanh Nghi chơi, thật tình mà nói tính cách của Du nhi y hệt một đứa trẻ con, điều này làm nàng cảm thấy trong cung của mình giống hệt như có nuôi một đứa trẻ.
Do hiện tại nàng đang cái trang thành nam nhân nên ngay cả Thu nhi và Hoa nhi đều mặc y phục nam nhân giống nàng.
—————————
Nàng đến Chu phủ toàn bộ trên dưới Chu gia không hề hay biết, nàng cũng chẳng muốn kinh động tới Chu gia nên bảo với Chu Tuấn đưa mình đến thẳng phòng tập luyện.
Phòng luyện tập nằm ở sân sau, ở nơi đó vắng vẽ ít người lui đến nên không giang rất yên tĩnh.
Nàng bước đến đẩy cánh cửa ra bước vào, ba người Chu Thương, Chu Quốc và Bạch Quyết đang ngồi bên trong nghe thấy tiếng động thì quay đầu sang nhìn thử.
Vừa nhìn thấy người đẩy cửa bước vào ba người bọn họ lập tức đứng dậy chạy đến chổ nàng cuối người mà hành lễ “tham kiến điện hạ”
“Miễn lễ” Nàng nói thế nhưng mắt không nhìn vào bọn họ mà là nhìn vào khung cảnh bên trong phòng, trong này có đao, kiếm ngay cả cung tên khiên giáp cưng đều có vô cùng đầy đủ.
Bạch Quyết thấy nàng thật sự đến thì vui vẻ nói “điện hạ, người đến thật tốt quá”
“Ta phải đến để xem tình hình tập luyện của các ngươi chứ.
Được rồi các người mời ta đến đây không phải muốn nhờ ta chỉ dại võ công hay sao?
Mau đánh nhau thử, ta muốn xem chiêu thức cùng lực đạo của các ngươi.”
Nàng bước lại chiếc bàn lúc nãy bọn họ ngồi mà ngồi xuống, Thu nhi và Hoa nhi cũng bước đến đứng sau nàng, nàng thấy hai người đó đứng như thế thì liền bảo hai người họ ngồi xuống cùng, nghe lời nàng hai người họ đều ngồi xuống, dưới ánh mắt ngỡ ngàng ngơ ngác của bọn người kia.
Bởi thông thường nô tỳ dù cho chủ nhân có kiêu họ ngồi xuống họ cũng sẻ dữ khuông phép mà một mực từ chối.
Thấy được sự kinh hỉ trong mắt mấy người đó nàng cũng trả quan tâm là lên tiếng hỏi.
“Các ngươi có đánh hay không?”
Nghe nàng hỏi thế bốn người kia liền đồng thanh đáp “Đánh”
Nói rồi bốn người bọn họ lần lượt đánh với nhau, chiêu thức của bọn họ nếu đánh mạnh một chút thì uy lực rất lớn nhưng đáng tiếc sức lực bọn họ không đủ hơn nữa trong mỗi chiêu thức đánh ra không hề có điểm dứt khoát, chiêu thức cũng chẳng vững vàng, thật sự nhìn rất nhàm chán.
Thấy thế nàng lớn tiếng nói ” đủ rồi không cần đánh nữa đâu”
Bọn họ nghe thế thì lập tức dừng lại nhìn nàng hỏi ” Điện hạ, có chuyện gì sao?”
“Các ngươi bước xuống đây ta có việc muốn hỏi “
Nghe nói thế bốn người bọn họ lập tứ bước xuống chổ nàng ngồi.
Nàng thấy bọn họ đứng như thế thì liền cho họ ngồi xuống. Nghe nàng cho phép ngồi bọn họ cũng đều ngồi xuống.
Sau khi bọn họ đã ngồi xuống nàng mới lên tiếng hỏi ” các ngươi học võ từ năm mấy tuổi?”
Nghe nàng hỏi Chu Tuấn liền mở miệng trả lời trước ” năm 7 tuổi, tính đến nay đã mười lăm năm “.
Chu Thương, Chu Quốc Bạch Quyết tiếp đó cũng trả lời theo.
Chu Thương học võ từ năm lên mười đến nay đã mười năm. Còn Chu Quốc học võ năm mười ba tuổi đến nay đã được năm năm, còn về phần của Bạch Quyết thì học từ năm mười hai tuổi cách đây sáu năm.
Nghe bọn họ nói thế nàng gật đầu nói ” Chu Tuấn học võ từ sớm hèn gì lại nổi bật hơn ba người các ngươi.”
Chu Tuấn nghe lời này của nàng nói thì không biết bản thân nên vui hay nên buồn, không biết nàng đang khen võ công của hắn tốt hay đang chê hắn học võ từ sớm mà chỉ nổi bật hơn ba người kia.
“Được rồi, nhìn chung thì thời gian học võ của các ngươi nói sớm không sớm, muộn cũng chẳng phải. Với từng ấy thời gian đáng ra các ngươi phải nắm bắt được các cách ra chiêu cũng như lực đạo và cách phán đoán độ chân xác của các chiêu thức.” Nói đến đây nàng im lặng.
Sau đó nàng đảo mắt quanh bốn người họ không nhanh không chậm nhẹ nhàng bồi thêm một câu “các ngươi làm ta quá thất vọng”
Bốn người bọn họ ngồi nghe nàng nói từ nãy giờ thì được nàng tặng một câu ‘quá thất vọng’ lời này chẳng khác nào sấm đánh bên tay.
Đặc biệt là Chu Tuấn khi nghe nàng nói như thế thì mặt càng trầm xuống. Lúc trước hắn cố gắng rất nhiều chỉ muốn nàng có thể khen hắn một câu, nhưng lời nói hắn nhận được lại là sự thất vọng của nàng. Hắn rất sợ bản thân hắn không xứng để đứng cạnh nàng.
Nhưng lời nàng nói tiếp theo đã vựt lại tinh thần của hắn, nàng nói ” dù như thế cũng không sao, ta vẫn đặt niềm tin vào các ngươi, dù sao thì võ công của các ngươi đã rất tốt chỉ cần học thêm cách khống chế lực đạo và sự dứt khoát khi ra chiêu là ổn rồi”
Nghe thế bốn người họ thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Chu Tuấn hắn dường như bỏ xuống được sức nặng ngàn cân đang đè áp trên vai từ nãy đến giờ.
“Được rồi đứng lên cả đi ta dại các ngươi, nghe thế bốn người bọn họ lập tức đứng lên, nàng cũng đứng lên ngay sao đó.
Nàng kiêu bốn người họ chia ra từng cập mà lên đấu với nhau, Chu Tuấn và Chu Thương sẻ lên đánh trước, trong lúc bọn họ đánh nhau nàng đứng đối diện mà nhìn động tác hai người đó, thấy chổ nào không hợp lý thì nàng lập tức lên tiếng để điều chỉnh cho phù hợp.
Do có Chu Tuấn và Chu Thương lên làm mẫu trước nên Chu Quốc và Bạch Quyết cũng rút ra được kha khá kinh nghiệm, nên vấn đề chỉnh sửa động tác nàng cũng không phải nói nhiều như hai người kia nữa.
Qua đến bưởi trưa khi trời đã đứng bóng, thì cửa của phòng tập luyện lại mở ra một lần nữa, mọi người trong phòng nghe cửa mở thì đồng loạt quay lại nhìn.
Tưởng là ai hóa ra là Chu Phong Vân, ông ta đến đây giò này là để đưa cơm nước đến cho bốn người kia.
Vừa mới vào cửa ông ta đã nhíu mài khi thấy bên trong có thêm ba bóng người, nhưng khi nhìn kĩ lại thì lập tức thấy nàng đang đứng đó, ông vội vàng đi đến cung kính mà cuối người hành lễ với nàng “Tham kiến điện hạ”. Đám nô tì đang bưng thức ăn phía sau cũng vộii vàng quỳ xuống mà hành lễ.
Thấy Chu Phong Vân hành lễ thì nàng cũng nhanh chóng lên tiếng nói “Miễn lê”
Sau đó ông ta lên tiếng hỏi nàng ” điện hạ đến đây sao không thông báo với chúng thần một tiếng, để chúng thần tiếp đãi người.”
Nghe Chu Phong Vân nói thế nàng liền nhàn nhạt mà trả lời “ta không muốn kinh động đến các người, hơn nữa ta đến đây chỉ muốn nhìn thử tiến độ luyện tập của bốn người bọn họ”
Chu Phong Vân nghe thế thì hiểu ý nói “vất vã cho điện hạ, đa tạ người đã bỏ thời gian quý báu của bản thân để đến xem tụi nó”
“Cũng không có gì, dù sau hiện tại ta cũng không có chuyện gì làm đến đây giết thời gian một chút cũng không sau”
Nghe nàng nói đến mức này Chu Phong Vân hắn cũng hiểu được nàng đến đây thật sự để xem tình hình của đám người Chu Tuấn, dù sao thì chưa đầy hai tháng nữa là đến cuộc thi rồi còn gì.
Thế rồi hắn mở miệng nói ” Hiện tại cũng đã đến buổi chưa, thần sẻ sai người làm vài món cho người nếu người không chê thì hãy dùng bữa tại Chu phủ.”
Nghe thế nàng liền lên tiếng “Không cần quá cầu kì đâu, không phải ngươi đang mang thức ăn đến cho họ hay sao? ta ăn cùng họ là được rồi”
Nghe thế thì Chu Phong Vân chần chừ rồi lên tiếng nói.
“Điện hạ, như vậy không tốt lắm”