Tại khu buôn bán thú nuôi ở tầng 2
Nàng Ji trẻ con đang cưng nặng một chú có lông xù
– Chị ơi, lấy cho em chú cún này! – Ji và một tên con trai đồng thanh
– Ơ NÀY CÁI ANH KIA…….. CHÚ CÚN NÀY TÔI CHỌN TRƯỚC RỒI MÀ. – Ji hét lên
– Ai là anh vậy? Trần Anh tiểu thư? – tên ấy cười đểu, quay mặt qua cười hì hì
– Anh là ai vậy? Sao anh lại biết tôi? – Ji tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng thự sự cô đã biết cái tên đáng ghét trước mặt chính là Jin, bạn thanh mai trúc mã của cô.
Ngày đi du học, lúc ra sân bay, Ji đã khóc như mưa. Cô mong chờ một người, một người sẽ đến tiễn cô. Cô mong chờ một lời chúc đi đường bình an. Nhưng ngời con trai mà cô mong chờ lại không đến, bởi vì ngày hôm ấy là ngày tuyển bảo vệ của bang K&W.
– Nè, buồn thật. – Jin tỏ vẻ giận dỗi – Người yêu của mình, sau ba năm không gặp mà đã quên mình rồi sao? Ji yêu dấu! Hay là cậu muốn mình…… để nhớ nè! (muốn điền từ gì vào đó thì điền,…… thử thách làng trong sáng của các bạn)
Ji đỏ mặt, lấy tay che miệng, quay đi chỗ khác. Jin cúi xuống gần hơn. Khoảng cách bây giờ giữa hai người chỉ còn là 5cm.
– TRÁNH RA NGAY! -Ji đùng lực của mình đẩy Jin ra xa – NGAY TỪ LÚC CẬU KHÔNG ĐẾN SÂN BAY ĐỂ TIỄN TÔI THÌ TÔI ĐÃ XEM NHƯ KHÔNG CÓ MỘT NGƯỜI BẠN TRAI NHƯ CẬU NỮA RỒI. PHẠM DUY HÙNG MÀ TÔI BIẾT KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI VÔ TÌNH MÀ QUÊN MẤT BẠN GÁI NHƯ THẾ. CHỈ VÌ CÁI BANG K&W MÀ NGƯỜI BẠN TRAI CỦA TÔI TRỞ THÀNH NHƯ VẬY SAO? CẬU KHÔNG BIẾT LÀ BANG K&W LÀ ĐỐI THỦ CỦA BANG A&D À? CẬU ĐI ĐI, TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY CẬU NỮA. CẬU KHÔNG PHẢI LÀ JIN MÀ TÔI BIẾT. CẬU CHỈ LÀ ĐỒ TỒI! CẬU LÀ ĐỒ ĐÁNG CHẾT!!!!!!!!……
Nói trong nước mắt, Ji vụt chạy.
– Chị ơi, lấy cho em con cún con này đi! – Jin nói với chị bán hàng, rồi ôm chú cún chạy vụt đi, quên cả lấy tiền thừa.
Trong thâm tâm, cậu nghĩ cậu đã nợ bốn cô bạn cậu rất nhiều lời xin lỗi, đặc biệt là Ji. Cậu không mong muốn được tha thứ và trở lại là một người bạn trai của Ji như xưa. Cậu chỉ mong cô bạn sẽ hiểu và thông cảm cho cậu, đừng oán hận và ghét bỏ cậu nữa, đừng đau lòng và khóc khi nhìn thấy cậu như hôm nay nữa. Chỉ vậy thôi!