Gió lớn rồi, thổi trúng ống tay áo loạn bay, cành lá tuôn rơi lay động.
Nàng hỏi bình thản: “Nếu ta đồng ý, Thái Úy sẽ một đời một kiếp trung thành đối với ta, vĩnh không ruồng bỏ?”
Hồng Phi mừng rỡ như điên, đương nhiên đáp: “Trọng Trì nguyện cả đời trung với Điện hạ.”
“Lại sẽ nghe lệnh của ta, mọi chuyện vì ta trước tiên?”
Hồng Phi to tiếng: “Ty chức chỉ theo Điện hạ!”
Nàng nheo mắt mỉm cười, một lọn tóc đen rủ xuống bên gò má trắng nõn, đạm mạc hỏi: “Như vậy, Thái Úy sẽ chết vì ta sao?”
Hồng Phi ngơ ngác một chút, giương mắt liền thấy nàng điềm tĩnh đứng ở trước mặt. Áo ngoài hồng nhạt, áo trong thêu hoa cúc mây bay quần gấm màu đỏ, hiện ra nhiều điểm sáng nhỏ uốn lượn, tựa như ánh nắng màu vàng. Mỹ lệ làm như mây màu khó có thể chạm đến ở chân trời, chết vì người này, quả nhiên là đáng giá, trầm trọng gật đầu: “Ty chức nguyện ý.”
Nàng bỗng nhiên thở dài: “Vậy thật đáng tiếc.”
Hắn ngạc nhiên.
Một bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng tiếp nhận mũi tên lông vũ của hắn. Ống tay áo hồng nhạt nhẹ như khói, hương trong tay áo ùa vào mặt, làm cho người ta như muốn trì hoãn hơi thở, đang mừng rỡ, lại nghe một tiếng “Rắc” quyết tuyệt. Tên gẫy làm hai đoạn bị ném trên mặt đất. Hắn bỗng nhiên từ đám mây rơi xuống thung lũng, trợn mắt há hốc mồm, cũng không biết phản ứng như thế nào, chỉ nghe nàng nhẹ giọng: “Nếu Thái Úy lấy ta, sẽ chỉ bị ta liên luỵ, tiền đồ mất hết.”
Hắn chán nản khoanh tay: “Ty chức không xứng với Điện hạ.”
Nàng mỉm cười dìu hắn đứng dậy: “Thái Úy làm người ngay thẳng, hiệp nghĩa phi phàm, Lâm Quan bội phục còn không kịp. Thái Úy nói như vậy, là hạ thấp chính mình.” Hồng Phi thụ sủng nhược kinh, nào dám đụng chạm nàng mảy may, không chờ hai tay trắng nõn của nàng chạm đến, luống cuống tay chân một mình đứng dậy, chỉ ấp úng: “Điện hạ đối xử như vậy, ty chức làm sao đảm đương nổi.”
Thượng Quan Mạn cười nhạt: “Thái Úy nam nhi bảy thước, vốn nên tư thế hào hùng, chinh chiến sa trường, đề danh tháp nhạn, sao có thể bị một nữ tử ngăn trở tay chân.” Nghe nàng nói như vậy, mặt Hồng Phi lộ vẻ ảm đạm, nàng mỉm cười: “Chẳng lẽ ta không lấy Thái Úy, Thái Úy không thể tận trung với ta sao?”
Hồng Phi nhất thời ngạc nhiên, nhìn sắc mặt yếu ớt của nàng, ánh sáng lưu chuyển, lại tha thiết thưởng thức, trong nội tâm thật sợ hãi, vừa nhìn đã kính yêu, không nói một lời quỳ xuống đất dập đầu “bôm bốp”: “Ty chức vẫn là câu nói kia, nguyện cả đời trung với Điện hạ.”
Nàng mừng rỡ, chỉnh vạt áo cúi đầu với hắn, ngữ khí mềm mại: “Mẹ con ta trong cung thế đơn lực bạc, nếu có Thái Úy phụ tá, nhất định có thể bình an sống qua ngày.” Hắn luống cuống tay chân: “Điện hạ đề cao ty chức… Cái này… Làm sao có thể.” Nàng nặng nề nắm cổ tay hắn, mười ngón nhỏ bé mạnh mẽ: “Xin Thái Úy ngàn vạn nhớ rõ lời hôm nay.” Hắn nhìn chằm chằm vào ngón tay non mịn đang ở trên cổ tay mình, có vẻ yếu ớt như vậy, như thể nếu gập lại sẽ bị đứt gãy, không hiểu sao có vài phần chua xót, trịnh trọng nói: “Ty chức ghi khắc cả đời.”
Hồng Phi nặng nề dập đầu, ngữ khí đúng là kính trọng: “Nơi này không nên ở lâu, nếu bị người nhìn thấy, chỉ sợ đối Điện hạ bất lợi. Ty chức xin được cáo lui trước.” Hắn đi nhanh, cuối cùng nhịn không được ngoái đầu nhìn lại. Nàng còn đứng ở đó, bóng người mỹ nhân đơn bạc dưới cây ngô đồng, nhẹ nhàng như muốn bay, cảm giác nhỏ bé yếu ớt đáng thương. Nhất thời buồn vô cớ, đều nói Phượng Hoàng không phải ngô đồng không đậu, nhưng trong cung rất nhiều cây ngô đồng ở đây, cây nào mới là chỗ dừng chân của nàng.
Bóng người dần dần đi xa, nàng rốt cuộc nở nụ cười.
Hồng Phi ngay thẳng chân thành, chỉ cần hướng dẫn thêm chút nữa là có thể trở thành phụ tá đắc lực. Quyền cũng tốt, tài cũng được, nàng chỉ cần trở nên mạnh mẽ, cường đại đến mức không hề phụ thuộc. Cường đại đến mức có đầy đủ năng lực chèo chống để nàng và Cố Tiệp Dư bình an sống ngoài cung
Vậy là đủ.
Trên không trung mây đen kéo dày, gió mạnh thổi trúng tay áo bay loạn, như sắp có mưa. Nàng vừa muốn nghỉ chân, giọt mưa đã rơi xuống, bàng bạc cọ rửa thềm cung, dòng nhỏ uốn lượn xuống, phía trên lan can đá cẩm thạch cũng không chỗ che. Nàng kéo áo mà đi, không tiện bước nhanh, chỉ nghe cửa cung mở rộng ra, có tiếng nhạc tấu lên, nghĩ là vị hoàng tử nào vào cung, phía xa ẩn ẩn bóng người màu lam ngồi ngay ngắn ở tường cung, chợt loé ở phía kia.
Sau lưng đã có người lớn tiếng gọi nàng: “Điện hạ, Điện hạ.”
Người tới lại là nội thị mặt tròn mặc áo màu nghệ, thần thái thong dong, không vội không chậm đưa cho nàng một cây dù, cười nói: “Mưa lớn đường xa, Điện hạ nhận lấy đi.”
Nàng nhíu lông mày mà đứng, mưa ướt dính bết mái tóc của nàng, mềm mại dán trên má, một đôi mắt đạm mạc nhìn hắn, cũng không cầm lấy. Nội thị không cách nào, cân nhắc rồi nói: “Thái Tử Phi bảo nô tài đưa tới.” Truyện Tiên Hiệp – TruyệnFULL.vn
Nàng tuy là không biết, trong nội tâm bỏng đoán, thái tử cấm túc, có thể sai người đưa cái ô tới chỉ sợ cũng chỉ có nàng. Còn đang chần chờ, nội thị cũng có phần to gan, nhét vào trong tay nàng, hành lễ rồi xoay người đi xa.
Thù Nhi tại trong màn mưa mênh mông che ô đến đón nàng, đã thấy cây ô trong tay nàng, chỉ cười: “Điện hạ thật là, có cái ô lại không che.” Nàng nghiêng cái ô về phía nàng, chỉ che được mưa ở một bên vai, con ngươi thần thái phi dương, khó nén hiếu kỳ: “Điện hạ có đồng ý không.”
Thượng Quan Mạn chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, nhìn đến Thù Nhi cúi đầu vò góc áo, chỉ nói: “Đi thôi.”
Mưa ướt đẫm một thân, vừa thay xiêm y ướt đẫm, La cô tiến đến hỏi: “Như thế nào?” Nàng nhẹ nhàng gỡ phía dưới, nước mưa thuận thế chảy xuống chảy một dòng xuống, chỉ cảm thấy mát. La cô vỗ tay một cái: “Ta đã thấy hôm nay chim khách hót không ngừng ở đầu cành, thì ra là việc vui tới.” Một cơn gió thổi qua, chỉ nghe tiếng cười của nàng truyền khắp hành lang mưa: “Tiệp Dư, Điện hạ đồng ý.”
Tiếng mưa rơi rót vào tai, chỉ cảm thấy càng ngày càng lớn.
Mưa to cả ngày, nằm trên giường triền miên hồi lâu, không ngờ khung cửa sổ “Két”một tiếng, bị gió đẩy ra, mưa tạt vào phòng, đôi mắt nàng chưa kịp mở, giống như ngủ chưa tỉnh chỉ gọi: “Thù Nhi…”
Hồi lâu không thấy động tĩnh, lấy tay lục lọi bên cạnh màn, cuối cùng túm đến một dây tơ, nhẹ nhàng kéo, sợi tơ căng lên, kéo cơ quan nho nhỏ bên cạnh cửa sổ, trằn trọc vài tiếng, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, khung cửa sổ đột nhiên khép lại, đồng loạt cài khoá lạch cạch.
Nàng nhắm mắt mỉm cười, sách Thanh Phong tiên nhân tặng thật sự là được việc, chờ nghĩ ra binh khí lợi hại để tự bảo vệ mình, nàng sẽ không bao giờ sợ gặp ôn thần Hách Liên Du nữa.
Lại cảm giác mặt đất khẽ chấn động, hình như có rất nhiều người hướng chỗ này, nhiễu bên tai cũng không thanh tịnh. Thù Nhi gọi một tiếng: “Điện hạ!” rồi xông vào điện, gió mạnh ùa vào, trước mặt bỗng lạnh một hồi, chỉ nghe Thù Nhi kinh hoảng nói: “Tân ma ma đến đây.”
Nàng mạnh cả kinh, lập tức không còn buồn ngủ. Tân ma ma là lão nhân trong nội cung, từ lúc Hà Hoàng hậu nhập chủ Đông cung, kiểm tra thân thể tú nữ đều là do nàng nắm giữ. Về sau cung nữ thất trinh bị bắt, Hà Hoàng hậu hạ ý chỉ, Đế Cơ trong nội cung cũng phải kiểm tra, quyền kiểm tra to lớn này cũng nằm trong tay Tân ma ma. Đế Cơ được sủng ái đương nhiên sẽ không so đo, nếu thất sủng thì dĩ nhiên sẽ bị làm khó dễ mọi cách. Nàng không khỏi xoa thắt lưng, lại toát mồ hôi, lúc này nên làm sao mới tốt đây.