Trời tối dần, còn sự hoạt bátcủa tôi càng tăng lên, hôm nay đến lượt Tố Nhi trực đêm hầu hạ tôi. Thấy đôimắt phát quang của chủ nhân, cô lấy làm khó hiểu, tại sao công chúa cứ đến tốilà trở nên lanh lẹ đến vậy?
Ngoài cửa chính của khu nhà vang lên tiếng gõ, tôi có phần hoài nghi, vẫn chưađến giờ Thừa Đức tới, hơn nữa mỗi lần đến anh đều bay qua bay lại chứ có baogiờ chịu gõ cửa đàng hoàng thế này đâu, đây lại là ai được? Tôi bất giác đưatay lên sờ cái áo giáp bằng sợi vonfram đang mặc trên người khi nghĩ đến 2 quảsấm hôm qua, chần chừ không biết có nên cởi ra hay không, nếu không thì sớmmuộn cũng có ngày bị sét đánh chết.
“Công chúa, là công công ở chỗ hoàng thượng đến, nói hoàng thượng cho truyềncông chúa” Vãn Nguyệt đi vào nói, nét mặt có vẻ căng thẳng.
Tôi sững người, đúng là một quả sấm to! Trời tối rồi, Hoàng thượng còn muốn nóichuyện gì với mình? Lẽ nào lại muốn cứu vớt “Niệm kinh chân nhân” tôi– người đang bị Thừa Đức mê hoặc?
Tôi nhìn ra ngoài khe cửa, một thái giám tuổi tác không lớn lắm đứng ngoài cửa,đầu cúi thấp xuống đợi hồi âm của tôi.
“Người này có vẻ như chưa thấy bao giờ? Có đúng là người bên cạnh Hoàng thượngkhông?” Tôi thì thầm hỏi Vãn Nguyệt.
Vãn Nguyệt nhìn tôi rồi nói:
“Đúng, h đổi người, mấy hôm trước nô tì có gặp người này, đích xác là người bêncạnh Hoàng thượng.”
Tôi lúc này mới yên tâm một chút, nhưng vẫn còn do dự, định hỏi liệu không đicó được không, cảm thấy lúc này mà đi gặp Hoàng thượng thì chắc chắn chẳng phảilà chuyện tốt đẹp gì. Nghĩ một hồi, tôi bèn hạ thấp giọng xuống nói:
“Ngươi đi ra nói ta bị trúng gió, không ra ngoài được, xin Hoàng thượng bỏ quácho.”
Vãn Nguyệt do dự một hồi rồi đáp:
“Thế này sợ không ổn. Đây còn là tội khi quân nữa, ngộ nhỡ người khác biết đượcthì không phải là tội nhỏ đâu.”
Đây cũng coi là khi quân? Tôi nói thầm, đây gọi là từ chối khéo thì có, biếtkhông? Hơn nữa, những chuyện mình giấu không cho Hoàng thượng biết cũng đâuphải ít, nếu cái gì cũng tính vào thì có đến 9 cái đầu cũng bị chặt rụng hếtrồi.
“Ý ngươi là ta nên đi?” Tôi hỏi.
Ánh mắt Vãn Nguyệt vụt lóe sáng, gật đầu nói:
“Công chúa chắc là nghĩ nhiều quá thôi, có thể Hoàng thượng chỉ muốn nói chuyệnvới công chúa một chút, hơn nữa chuyện này từ trước đến nay đâu phải chưa từngcó.”
Tôi ngẫm nghĩ, ngày trước đúng là đã từng có, thế là nghiến răng nói:
“Đi thì đi vậy.”
Sau đó kêu Tố Nhi mang áo khoác dài đến, nhìn gió bên ngoài chẳng phải là nhỏ,chú ý giữ ấmvẫn tốt hơn.
Tố Nhi dạ một tiếng rồi vội đi vào phòng trong cầm chiếc áo khoác dài màu xanhcủa tôi ra, nhưng Vãn Nguyệt gọi cô lại, mỉm cười nói:
“Công chúa đừng mặc chiếc áo đó, hai hôm trước Tam hoàng tử vừa sai mang chiếcáo da hồ li màu đỏ đến. Công chúa mặc cái đó đi.” Nói xong, liền đi lấy chiếcáo khoác màu đỏ rực đến làm sáng cả một góc phòng.
Cái tên Thừa Đức này, không biết kiếm đâu ra cái thứ chói mắt thế này? Đẹp thìđẹp thật, nhưng cũng không nghĩ xem một đạo sĩ lòng dạ thanh thản, ít điềuham muốn như tôi liệu có dám khoác nó ra ngoài không? Chẳng nói đâu xa, riêngbộ áo đạo sĩ xanh đây cũng chẳng hợp nhau.
Tôi lắc đầu nói:
“Không mặc áo này, đổi cái khác đi.”
Vãn Nguyệt khuyên nhủ:
“Công chúa cứ mặc áo náy đi, đừng nói nó rất dày dặn mà đêm hôm thế này mặc màuđỏ còn tránh được tà nữa.”
Vừa nghe Vãn Nguyệt nói tránh được tà, tôi liền thấy xiêu lòng, từ khi gặp Đinhtiểu tiên, tôi từ một kẻ vô thần trở nên tin vào thần thánh, hơn nữa tronghoàng cung này, e cũng chẳng sạch sẽ cho lắm.
Vãn Nguyệt thấy tôi do dự bèn tự động bước đến khoác áo vào cho tôi, thắt chặtdây, lại đội cả mũ lên, sau đó kéo chặt xuống, dặn dò:
“Bên ngoài gió to, đừng để đến lúc quay về lại trúng gió.”
Tôi “ừ” một tiếng rồi bước ra khỏi cửa. Tiểu thái giám kia thấy tôira vội vàng cúi người hành lễ, tôi lách người tránh qua một bên, quay đầu rahiệu cho Vãn Nguyệt và Tố Nhi đi vào, sau đó mới đi cùng thái giám ra khỏi sân.
Bên ngoài cửa, đã có một chiếc kiệu chờ sẵn từ sớm, một cung nữ thấy tôi đi ravội bước đến đỡ tôi lên kiệu. Tôi tránh khỏi cô ta, tự mình bước vào trong kiệu.Từ trước tới nay, tôi không thích việc người khác là đỡ mình, và cũng khônghiểu sao các quý nhân trong cung, sức trẻ phơi phới như vậy, có chân có tayđàng hoàng mà cứ phải có người dìu là thế nào?
Nhưng cung nữ đứng sau lưng kia chẳng có gì là biết nét mặt người khác, rõ ràngđã tỏ ý không muốn cô ta dìu mình mà vẫn tiếp tục đưa tay ra đỡ tôi. Một chântôi đã bước vào trong kiệu, đang định quay đầu lườm cô ta một cái thì thấy bịđiểm vài cái lên người, sau đó chân nhũn ra, toàn thân ngã chúi vào trong kiệu,cô cung nữ phía sau vội đỡ lấy tôi, nhẹ giọng nói:
“Để nô tì đỡ công chúa ngồi.”
Tôi vừa tức vừa sợ, thế là xong! Bà nó chứ, hình như lại bị điểm huyệt, chảtrách cung nữ này cứ nhất định đòi đỡ mình, hóa ra cô ta cũng chẳng phải có ýtốt gì! Tôi há miệng định hét, nhưng phát hiện hét không ra tiếng, đành nhìn côcung nữ đó đỡ tôi ngồi vào kiệu.
Kiệu được khênh đi, tiến về phía trước một cách vững vàng, sự sợ hãi như nhữngđợt sóng to gió lớn dội lên trong lòng tôi, trong hoàng cung này, ai dám to ganđến vậy, dám bắt cóc tôi một cách trắng trợn?
Chẳng trách trong lòng cứ thấy không yên. Hôm nay, biểu hiện của Vãn Nguyệtcũng rất khác thường, mọi ngày có bao giờ thấy cô ta nói nhiều như thế đâu?Nghĩ đến đây, tôi thầm nhủ một tiếng hỏng rồi, từ lúc vào cung đến giờ, mốiliên hệ giữa tôi và Thừa Đức đều thông qua Vãn Nguyệt, nếu cô ta mà thay lòngđổi dạ thì chúng tôi…
Tim đập ngày càng dữ dội, lưng cũng toát mồ hôi, muốn lắc đầu để mũ của áokhoác đang đội rơi xuống mà cố hết sức rồi đầu vẫn không động đậy được. Giờ mớinghĩ đến việc Vãn Nguyệt nhất quyết kêu tôi mặc chiếc áo đỏ rực này, rồi lạitrùm kín mít người lại. Mười phần cũng phải có 8,9 là để không ai nhận ra khitôi xuất cung!
Đôi chân không có chút cảm giác nào, tê dại đến tận gót, nghĩ đến chân, trongđầu đột nhiên hiểu ra việc này do ai đứng sau thao túng, là Hạ Lan quý phichính là bà ta bắt cóc mình!
Hôm đó Diệp Phàm vấp ngã trong sân rồi nói một câu “Ai biết đường đi tự dưnglại có vật cản dưới chân, làm chẳng kịp đề phòng” Lúc đó, tôi chỉ nghĩ cậu tacó khi nào muốn ngầm chuyển vật gì đó cho mình, còn cất công chạy đến, lật cảnhững cục đất trên sân lên để tìm, chỉ sợ ở trong lại có cục sáp gì đó, màkhông nghĩ ra dưới chân mà Diệp Phàm nói không phải chân cậu ta, lại chính là châncủa tôi.
Dưới chân của Phúc Vinh công chúa có dấu nhật nguyệt, Diệp Phàm biết chuyệnnày, dưới chân mình vừa hay có một vầng trăng cong nhỏ, loan nguyệt, VãnNguyệt, Diệp Phàm muốn nhắc mình phải đề phòng Vãn Nguyệt.
Không biết tại sao vừa nghĩ đến đây là do Hạ Lan quý phi giở trò, trog lòng tôikhông còn sợ hãi như lúc đầu nữa. Nếu nói Vãn Nguyệt là người của Hạ Lan quýphi, vậy là mục tiêu của bà chỉ là một mình tôi, Thừa Đức chắc chắn không cóvấn đề gì. Vừa thở phào nhẹ nhõm thì lại nhớ ra nếu đúng do Hạ Lan quý phi bắtcóc mình thì có khả năng là do bà ta lo mình làm ảnh hưởng đến tiền đồ của ThừaĐức. Bà ta có khi nào đem mình đi giết người diệt khẩu? Nói như vậy có nghĩa làcái mạng nhỏ của tôi đang gặp nguy hiểm?
Thừa Đức ơi Thừa Đức, anh có biết là mẹ anh đang muốn lấy mạng em không? Tôithở dài trong lòng. Xem ra xã hội có luật pháp vẫn tốt hơn, mẹ chồng dù có độcác đến đâu cũng chỉ dám dùng tiền đập vào mặt cô con dâu tội nghiệp thôi…
Sau khi rẽ mấy khúc ngoặt, cuối cùng kiệu cũng dừng lại, tôi tự nhủ chẳng lẽ đãđến cửa cung rồi? Thị vệ liệu có mở rèm kiệu ra nhìn vào trong kiểm tra không?Không biết có thị vệ nào tròn trách nhiệm đến mức bỏ cả mũ trên đầu tôi xuốngđể kiểm tra không?
Đến khi rèm kiệu được kéo lên, tôi có phần mừng rỡ trong lòng, nhưng vừa nhìnra ngoài, tim tôi ngay lập tức lạnh đi, cái lạnh buốt tim! Đây nào phải cửacung, rõ ràng là nơi ở của Hoàng đế! Lẽ nào vừa nãy tôi đoán nhầm rồi, đúng làHoàng thượng tìm mình? Lại còn triệu tôi đến đây “nói chuyện” giữa lúc đêm hômkhuya khoắt thế này?
Cung nữ vừa nãy đỡ tôi vào kiệu giờ lại dìu tôi bước ra, tay vừa ấn vào giữa eocủa tôi mà không lộ chút dấu vết, chân tôi liền tự động bước đi theo cô ta.
“Tang phi nương nương đến.” Tiểu thái giám giọng vừa cao vừa mảnh, như một câykim chọc vào tim tôi.
Đây chắc chắn không phải là sắp xếp của hoàng đế! Tôi vừa sợ vừa tức, cái conmụ già biến thái, bà ta rốt cuộc muốn làm gì? Có biết bản thân đang làm gìkhông?
Tôi đã từng qua đây, không phải là tẩm cung của Hoàng đế mà chỉ là nơi ông tađọc sách nghỉ ngơi, gần giống với thư phòng. Hoàng đế thích yên tĩnh, mỗi khi ởđây đều chỉ có một, hai thái giám thân cận hầu hạ, vì thế nơi này có rất ítngười qua lại.
Thái giám đứng trước ở cửa lại gần cúi người hành lễ, giọng điệu bợ đỡ:
“Hoàng thượng vẫn đang phê chuẩn tấu sớ ở điện Cần Chính, mời Tang phi nươngnương vào nội điện hầu giá trước.”
Tại sao không có cung nữ hay thái giám nào đến nhìn kĩ mặt mình? Tuy buổi tốiánh nến hơi mờ ảo, tôi lại bị bọc hơi kĩ một chút, nhưng bọn họ không nghi ngờngười được đưa đến không phải là người được mời sao?
Cung nữ đi bên cạnh cũg không nói năng gì, chỉ dìu tôi đi vào trong, xuyên quathư phòng, trực tiếp đi vào phòng nghỉ bên trong mới dừng lại, đưa tay cởi áokhoác của tôi ra. Tôi cố làm mình trấn tĩnh, lạnh lùng nhìn cung nữ kia. Cô tachỉ mỉm cười, quay người tiện tay vắt áo khoác lên sập mềm cách giường không xarồi lại quay lại, đỡ tôi nằm lên giường, bắt đầu cởi bỏ quần áo của tôi.
Chỉ một loáng, trên người tôi chỉ còn sót lại bộ áo trong mặc sát người, và cảcái áo giáp bằng sợi vonfram mặc phía ngoài. Cô ta nhìn thấy cái áo giáp tôimặc thì sững người lại, sau đó tiếp tục cởi, lột sạch quần áo rồi mới lấy chănđắp lên người tôi, còn tiện tay xõa tóc tôi ra nữa. Tôi tức đến mức tí nữa thìtắt thở, nghĩ mình đã bao giờ bị bắt nạt đến mức này chứ? Khổ nỗi người khôngthể động đậy được, chỉ còn biết trợn mắt nhìn cô ta.
Cô ta có vẻ ngẫm nghĩ gì đó, cúi người xuống, để quay người tôi vào phía tronggiường, lấy chăn kéo lên cao, gần như cuốn cả người tôi vào trong chăn. Lúc nàytôi càng thêm tức giận mà chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta sắp xếp, tức đến nỗinắm chặt lại thành nắm đấm, móng tay cắm cả vào lòng bàn tay. Một cảm giác đautruyền đến, đầu tôi đột nhiên lóe sáng, tay mình có thể cử động rồi…lẽ nào làdo mình mặc áo giáp kia nên huyệt đạo không bị điểm sâu cho lắm?
Nhẹ nhàng động đậy tay dưới chăn, đôi tay đúng là đã theo sự điều khiển của bảnthân, lẽ nào huyệt đạo từ động giải rồi? Nghe tiếng cung nữ kia vẫn chưa đi nêntôi chẳng dám động đậy, chỉ hi vọng cô ta đi nhanh nhanh để tôi còn tiện bềchạy trốn.
Cô ta không vội đi, cũng chẳng biết đang làm trò gì, chỉ nghe thấy tiếng độngvang đến từ phía giá cắm nến, sau đó ánh nến trong phòng mờ đi rồi lập tức sánglên. Tôi nằm trên giường, lén lút cử động ngón chân, cũng được rồi, trong lòngcàng thêm mừng rỡ.
Nghe tiếng bước chân cung nữ kia tiến lại gần, cô ta đến trước giường, buôngmàn, sau đó vẻ như cúi xuống. Tôi không kìm nổi bồn chồn bèn lén lút quay đầulại. Qua kẽ hở của màn thấy cô ta quay lưng lại phía tôi, cúi người nhặt chỗquần áo của tôi vừa bị vứt dưới đất. Lúc nhặt cái áo giáp của tôi lên, cô tangập ngừng trong giây lát rồi gấp gọn lại, nhét vào trong người.
Tôi vốn là người hay thù vặt, giờ lại thấy có người định giấu đồ của mình, nỗitức giận trong người càng bốc lên ngùn ngụt, nghĩ bụng hại ta thế này, chả lẽlại để cho ngươi đi dễ dàng thế? Lén lút rút cái gối ngọc cứng đơ dưới đầu ra,dùng cả 2 tay giơ lên, tôi lấy hết sức bình sinh đập vào đầu cô ta. Hôm nay tôiquyết liều một phen.
“Bịch” một tiếng, cả người tôi lộn nhào từ trên giường xuống. Cô ta cũng chẳngngờ được tôi sẽ tấn công từ phía sau nên không chút phòng bị, bị tôi đập mộtcái ngay chính giữa, cả người lập tức ngã lăn ra làm đệm thịt cho tôi. Cũng maymà huyệt đạo của tôi vừa được giải, người không còn chút sức lực, nên mặc dù đãdùng hết sức, còn thêm cả sự trợ giúp của lực hút trái đất, cú đánh này cũngchỉ làm cho cô ta ngất xỉu. Trên đầu cô ta không có tí máu nào, gối ngọc vẫncòn nguyên vẹn, không hề sứt mẻ.
Nhìn cô ta nằm trên đất, tôi để gối ngọc lại chỗ cũ, nghĩ thế nào bèn cố sứcđưa cung nữ này nằm lại lên giường, bụng nghĩ, lúc nãy ngươi lột quần áo củata, giờ cuối cùng cũng đến lượt ta. Ta đang muốn mặc đồ của ngươi để trà trộnvào đám cung nữ mà ra đây.
Tay hơi run run, không biết do căng thẳng hay do huyết mạch vừa mới thông, tôichỉ thấy toàn thân ê ẩm không chút sức lực, mất nửa ngày mới lột hết quần áo,cũng xõa tóc cô ta ra, lấy chăn đắp lên rồi mới vội vàng mặc quần áo cho mình. Vừamặc vừa nhìn đống quần áo của mình ở trên đất, nhất thời cũng không biết phảixử lí ra sao, tức mình dùng chân đạp bay toàn bộ chỗ quần áo vào gầm giường.
Vừa kịp mặc xong áo trong thì thấy cái áo giáp, nghĩ đến huyệt đạo của mìnhđược giải nhanh như vậy rất có khả năng là do mặc cái áo này bên trong. Xem rađây đúng là bảo bối, nếu không thì cung nữ kia cũng chẳng đời nào giấu đi làmcủa riêng như thế. Tôi vội vơ lấy áo giáp, chưa kịp mặc vào đã nghe thấy giọngnói the thé của thái giám:
“Hoàng thượng!”
Tôi giật nẩy mình, áo giáp lập tức tột khỏi tay, mắt đảo khắp tứ phía, ở đâylấy đâu ra chỗ trốn! Nghe tiếng bước chân đã ở ngay ngoài cửa, trong cơn hoảngloạn tôi chỉ nghĩ đến gầm giường, thế là vội vén ga trải giường lên, trườnngười xuống gầm, tay vẫn không quên giữ chặt cái áo giáp…
Tiếng cười của hoàng đế từ ngoài vọng vào:
“Chỉ Tang, sao không ra nghênh đón trẫm?”
Hoàng thượng đã bước vào trong phòng, ngồi xuống sập mềm, cười nói:
“Nha đầu này, đến áo khoác cũng không cho người để ngay ngắn, cứ thế vất ở đây,hay là không thích nữa? Thế mà mấy ngày trước nàng còn đòi trẫm cho bằng được.”
Tôi phút chốc hiểu ra, chẳng trách Vãn Nguyệt nhất quyết bắt tôi mặc, chẳngtrách khi tôi vào đây không có ai hoài nghi thân phận mình, hóa ra áo khoác nàylà của Chỉ Tang! Màu đỏ chói lọi, cũng chính là màu yêu thích của Chỉ Tang,người đang được thánh sủng.
Tôilạnh cả gáy, thấy tim đập thình thịch, tay nắm chặt áo giáp, không dám độngđậy. Đột nhiên thấy phía sau có cái gì đó bất thường, chưa kịp có phản ứng gìthì sau lưng đã bị điểm mấy cái, tôi ngay lập tức hét ầm lên vì kinh hãi, nhưngvừa mở miệng đã phát hiện không có âm thanh nào phát ra. Trong đầu bỗng xuấthiện một tiếng “ầm”, thế là xong, hôm nay sao mà đen đủi thế? Ngoài mình ra còncó người khác nấp dưới gầm giường nữa sao?
Lúc cung nữ kia điểm huyệt mình, dù sao tôi cũng mặc cả đống áo, bên trong cònthêm một cái áo giáp nên cũng không có cảm giác gì, giờ thì hay rồi, buốt tậntrong xương, người thì cứng đơ lại.
Nhìn qua mép ga trải giường rủ xuống đất, tôi chỉ thấy đôi giày mềm màu vàng đếtrắng của Hoàng đế đang nhẹ nhàng gác bên mé sập mềm. Thái giám bên cạnh Hoàngthượng cũng bước vào theo, khẽ khàng bước đến, có vẻ như đưa cho Hoàng đế vậtgì, sau đó liền nghe tiếng Hoàng đế giữ nắp tách trà. Hoàng thượng nhấp vàingụm trà rồi lại đưa cho tiểu thái giám, cười khẽ:
“Chỉ Tang, làm gì thế? Sao không nói chuyện với trẫm?”
Nói chuyện? Vị trên giường kia nào phải Chỉ Tang của ngài đâu, mà nếu có là đichăng nữa cô ta cũng chẳng thể nói được, đang ngất xỉu rồi còn đâu? Tôi nhủthầm. Không ngờ ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, trên giường liền vang lêngiọng nữ khẽ “ưm ưm” làm tôi lại giật mình, đương nhiên, chỉ là tim đập nhanhhơn một chút chứ người không động đậy được từ lâu rồi.
Nghĩ đến việc không cử động được, tôi lại bắt đầu thấy lạnh sống lưng, khôngbiết người trốn sau lưng mình kia là thần thánh phương nào, đêm hôm khuya khoắtcòn dám trốn dưới gầm giường của Hoàng đế, dù sao cũng chẳng phải đến chỉ đểnghe trộm chuyện phòng the!
Hôm nay, đúng là nguy hiểm cho cái mạng còm của mình!
Hoàng đế nghe thấy âm thanh từ trên giường phát ra, khẽ cười một tiếng rồi đứngdậy cười nói:
“Trong phòng này đốt lửa hơi nóng,biết đám nô tài kia hầu hạ kiểu gì.”
Nghe Hoàng thượng kêu, tôi đang nằm dưới gầm giường cũng bắt đầu thấy nóng bứctheo, lòng thầm nhủ kì lạ thật, bên ngoài rõ ràng là mùa đông mà sao trongphòng lại được sưởi ấm đến nhiệt độ này?
“Trương Quế!” Hoàng đế gọi.
Tiểu thái giám kia vội dạ một tiếng, bước lên cởi áo cho Hoàng đế. Bên ngoàilại có người bước vào, hình như đem long bào treo lên gọn gàng, trong chớp mắtkhông còn nghe thấy tiếng bước chân trong phòng nữa, dường như chỉ còn lại mộtmình hoàng đế.
Nến trong điện bị dập tắt đi không ít, căn phòng ngay tức khắc càng thêm tốităm.
“Vẫn giận trẫm?” Hoàng đế nhẹ nhàng hỏi. “Chỉ một bức tranh mà thôi, có gì đángxem đâu? Có cần phải giận dỗi với trẫm như thế không?” Nói rồi đến trước giườngngồi xuống, đạp giầy ra rồi lên giường.
Giờ thì hỏng thật rồi, tôi nghĩ thầm. Lúc nữa hoàng đế phát hiện ra người nằmtrên giường không phải là Chỉ Tang thì nơi này sẽ loạn tới mức nào đây? Mườiphần thì đến 8,9 phần là tôi không thể trốn dưới gầm giường được nữa, mà saulưng cũg không biết là ai, lúc nữa bị phát hiện ra có khi nào mà chọn tôi đểgiết trong cơn giận dữ không?
Càng nghĩ tôi càng thấy run sợ mà người lại cứ thấy nóng ran lên, rõ ràng làchỉ mặc một chiếc áo đơn, còn nằm trên sàn nhà nữa, sao lại thấy miệng khôkhốc? Trong đầu đột nhiên hiện lên những cảnh trai gái trên giường! Sao thếnày?
“Hử?” Tiếng hô khẽ của hoàng đế truyền đến làm tôi giật mình, ông ta phát hiệnra rồi sao?
“Ngươi là ai?” Hoàng đế khẽ hỏi, giọng nói vừa nhỏ vừa khàn, rõ ràng là chứađầy ham muốn.
“Ưm…ư…” Cô cung nữ kia rên lên hai tiếng êm dịu rồi không thấy nói năng gìnữa, chỉ còn lại một chuỗi những âm thanh khiến người ta phải liên tưởng…
Tôi càng thấy nghi hoặc, nói gì thì Hoàng đế cũng là một nhân vật lớn, sao cóthể mới gặp một cô gái khỏa thân đã không kìm được? Người ngủ cùng với mình bịđổi rồi mà ông ta cũng không nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, sao vẫn tiếp tục làmđược chứ?
Những âm thanh dâm đãng vang lên trên giường còn sinh động hơn nhiều so với lúctôi đứng canh ở góc lều trên thảo nguyên của Nặc Đốn Vương nghe được, cự licũng gần hơn không ít, trong người cảm giác như có kiến bò, bụng dưới như cólửa cháy râm ran. Tôi không ngừng kêu khổ trong bụng, thế này gọi là chuyện gì?Chui cả xuống gầm giường nhà người ta để nghe trộm! Không chỉ thế, sau lưng còncó một người trốn nữa, muốn bao nhiêu khó xử là có bấy nhiêu.
Chiếc giường rung rồi lại rung, rất có tiết tấu, khiến cho người tôi cứ như bịbén lửa.
Dần dần, đến không khí trong đại điện cũng phủ đầy mùi vị của dục tình, tiếngrên rỉ của cô cung nữ, tiếng thở hổn hển của hoàng đế cứ đưa đến tai tôi liênmiên không ngớt.
Lúc này, đầu óc tôi đã trở nên mê muội, cảm thấy hơi thở nhẹ như không thể nghethấy của người trốn sau lưng mình cũng dần mạnh hơn. Một đôi tay thò ra từ saulưng tôi, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ ôm lấy tôi, sau lưng cũng là một bộ ngực bị ngọnlửa của dục tình khơi gợi, vừa d người vào đã thấy ở trong tim ngọn lửa đódường như lại cao thêm hai thước!
Người trốn sau lưng bắt đầu hôn nhẹ vào cổ tôi, tay cũng bắt đầu lần vào trongáo tôi…
Tôi giật bắn người, có được sự tỉnh táo trong phút chốc, có vấn đề, căn phòngnày chắc chắn có vấn đề! Xong rồi, lần này thì xong thật rồi, chẳng động đậyđược, nói thì không ra lời, lần này đúng là hết đường chạy rồi.
Đột nhiên thấy người sau lưng rung mạnh một cái, tay vội rụt ra khỏi người tôi,cơ thể lùi ra sau, hai thân người hoàn toàn tách ra. Tôi đột nhiên cảm thấy saulưng mát lạnh, nhưng lửa trong người vẫn không giảm bớt.
Trên giường, trò chơi vận động vẫn tiếp tục. Tôi không nhịn được **** thầmtrong bụng, bà nó chứ, hoàng đế cũng hơn 40 tuổi rồi, sao vẫn “dũng mãnh” thế!
Ngoài điện đột nhiên vọng đến tiếng kêu của Thừa Đức:
“Phụ hoàng, nhi thần có việc bẩm báo!”
“Điện hạ, hoàng thượng đã nghỉ ngơi rồi.” Tiếng Trương công công thì thầm,giọng nói pha chút kinh hãi.
Trên giường có tiếng mặc quần áo, sau đó tôi ở dưới giường nhìn thấy chân hoàngthượng thò từ trên xuống, giẫm lên giày mềm rồi đứng dậy.
“Phụ hoàng, nhi thần có việc bẩm báo!” Giọng của Thừa Đức càng to hơn, khôngcòn sự cung kính thản nhiên như mọi khi nữa mà lộ ra vẻ lo lắng sốt ruột. Khôngđợi Trương Quế vào thông báo, anh cứ thế tự mình xông vào trong.
Cửa điện lập tức bị đẩy ra, gió thổi vào làm ánh nến chập chờn.
“Phụ hoàng!” Âm thanh chứa đầy sự bi phẫn của Thừa Đức đột ngột dừng lại, khảnđặc không thành tiếng.
Giờ thì càng gay go rồi! Thừa Đức nhất định đã biết tin, biết tôi bị bắt cócđến đây, lầm tưởng người trên giường là tôi! Giờ thì đúng là lộn tung lên rồi!
“Khốn kiếp!” Giọng nói lạnh băng mà khản đặc của hoàng đế truyền đến. “Việc gìmà kinh hoảng đến mức này?”
Thừa Đức không nói gì, sững người ở đó. Hoàng đế chậm rãi bước đến ngồi xuốngsập, trong phòng yên ắng đến ghê người, chỉ còn thấy tiếng thở mạnh của ThừaĐức. Một lúc sau mới thấy anh quỳ sụp xuống, nhìn từ xa chỉ mờ mờ thấy đôi tayanh nắm chặt thành nắm đấm, chặt đến mức trắng bệch ra.
Tôi đã căng thẳng không dám thở, chỉ sợ Thừa Đức trong cơn giận dữ, làm chuyệnkhông nên nào đó. Giờ đây tôi càng tin rằng tất cả những việc này đều do một aiđấy đứng sau bày ra để chờ Thừa Đức chui vào bẫy.
“Có thích khách!”
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng thét của Trương Quế, tiếp theo đó, một tiếng độnglớn vang lên nơi cửa sổ, hình như có người nhảy từ cửa sổ vào. Chỗ hoàng đếvang lên tiếng binh khí va vào nhau, một thân hình phóng thẳng đến bên giường.Thừa Đức nhảy vụt lên, cũng phóng đến theo, trong chớp mắt 2 người đã đối đầuvới nhau.
Chỉ thấy ánh kiếm lóe sáng, Thừa Đức vừa bị bức lùi một bước, người kia đã dùngchăn quấn người trên giường lại, ôm chặt bằng một tay.
Từ chỗ tôi nhìn ra, chỉ thấy trong cái chăn lụa màu vàng lộ ra đôi chân con gáitrắng trẻo, và cả mái tóc đen lúc ẩn lúc hiện trong chăn
“Để nàng ấy xuống!” Thừa Đức hét lớn.
Người kia hừ mũi một cái, quát lớn:
“Ngươi hại cô ấy như thế vẫn chưa đủ sao? Còn muốn gì nữa?” Giọng nói rất quen,không ngờ lại là Nam Cung Việt.
Thừa Đức sững người, thân hình rõ ràng khựng lại, sau đó thấy mũi kiếm của NamCung Việt có giọt máu chảy xuống. Thừa Đức hự một tiếng trong cổ, lùi lại haibước, có vẻ như vừa hạ quyết tâm rất lớn, giọng nói khản đặc:
“Ngươi mang cô ấy đi đi, mau đi!”
Ngoài cửa lúc này đã có thị vệ xông vào, “Bảo hộ hoàng thượng” có người hétlớn, Nam Cung Việt ôm lấy bọc chăn xông ra ngoài. Thừa Đức vội theo sau, rồibinh một tiếng nghe thấy tên thị vệ vừa hét ngã xuống đất, miệng chỉ kịp nóivài chữ:
“Tam hoàng tử, người…”
Ngày càng đông thị vệ xông vào phòng, thái giám Trương Quế chạy bổ đến bên sậpmềm, vội kêu:
“Hoàng thượng!”
“Trẫm không sao, trẫm không chết được!” Giọng nói lạnh lùng của hoàng thượngtruyền đến.
Tiếng hô hào bên ngoài xa dần, trong phòng yên tĩnh trở lại. Trương Quế sớm đãnhìn ra sự bất bình thường trong này, vội kêu người mang xác tên thị vệ kia ra,đuổi những thị vệ khác ra ngoài canh gác, bây giờ trong phong chỉ còn lại Hoàngthượng và Thừa Đức.
Máu vẫn nhỏ giọt từ trên người Thừa Đức xuống, làm lòng tôi càng rối như tơ vò.
Hoàng thượng hừ giọng quát:
“Ngươi giỏi thật đấy, đến việc hành thích cha cũng định làm.”
Thừa Đức đứng đó, đến quỳ cũng không thèm, dừng lại một lúc rồi lãnh đạm nói:
“Nhi thần cáo lui” Nói xong không đợi hoàng thượng đồng ý cứ thế quay ngườibước ra ngoài.
Hoàng đế vừa kinh ngạc vừa giận dữ, đứng phắt dậy, đi một vòng quanh phòng, đếngần giường thì dừng lại. Tôi nhìn theo, bụng thầm kêu không xong rồi, bộ quầnáo đạo sĩ của tôi vẫn còn đang chất đống ở phía chân giường, ông ấy liệu cóphát hiện ra tôi đang ở dưới gầm giường không?
Hoàng đế cúi người nhặt bộ áo đạo sĩ lên, quay người bước ra ngoài vài bước,đến bên giá nến, có vẻ như nghĩ ra điều gì đó, liền vứt bộ quần áo xuống đất,sau đó nghe tiếng rầm, cả giá nến bị ông ta hất xuống, lửa bén vào bộ quần áo,nháy mắt đã bốc cháy ngùn ngụt.
Trương Quế ở bên ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng, sợ Hoàng đế xảy rachuyện, vội đẩy cửa vào xem xét, mới bước được một chân vào liền nghe hoàng đếnghiêm giọng quát:
“Cút ra ngoài!”
Nhìn bộ quần áo đạo sĩ bị đốt thành tro trên nền điện, tôi nghĩ hoàng đế chắcđã đoán ra điều gì đó, đầu óc càng rối tung, chợt nghĩ đến một câu trong bàihát nào đây “Sai rồi, sai rồi, sai hết rồi” sao mà hợp với hoàn cảnh của mìnhthế!
Hoàng thượng ngồi yên lặng một lúc lâu mới gọi Trương Quế vào, lạnh lùng ralệnh:
“Cho đám người ngoài kia lui đi, việc ngày hôm nay tuyệt đối không được để lộra ngoài.”
Người Trương Quế rõ ràng run bắn lên, hạ thấp giọng đáp:
“Hoàng thượng, những nô tài hầu hạ trong cung đêm nay, toàn bộ…”
Hoàng thượng khẽ một tiếng, tôi không cầm được rùng mình, một chữ thôi mà khôngbiết có bao nhiêu người phải thiệt mạng để giấu chuyện hôm nay đi.
“Hoàng thượng, chúng ta đi đâu đây?”
“Đến chỗ Tang phi.” Hoàng đế nói, bước đi hai bước rồi dừng lại. “Thôi, đến chỗhoàng hậu vậy.”
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, trong điện cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, người sau lưng dường như cũng thở phào một tiếng,đẩy tôi ra khỏi gầm giường, rồi cũng chui ra theo.
Tôi vội nhắm mắt giả chết, lúc này, ít ra an toàn hơn nhiều.
Vừa nãy vì tinh thần quá căng thẳng nên cảm giác nóng rực trong người cũng giảmđi không ít, giờ hết căng thẳng rồi tôi lại bắt đầu thấy nóng. Nghĩ kĩ, vừa rồibản thân chắc chắn trúng phải xuân dược gì đó, không thì đang bình thường saolại trở nên như thế? Rồi lại nghĩ hoàng đế chắc cũng bị trúng độc, nếu khôngsao lại đói đến mức không cần biết thức ăn như thế nào mà xử lí luôn cô cung nữkia.
Nghĩ dến đây, trog lòng không khỏi kinh sợ, vừa rồi ở dưới gầm giường người kiacũng suýt chút nữa mất đi lí trí, giờ thì làm ơn đừng có đại phát súc tính!
Ngoài cửa lại có tiếng bước chân, người kia lại vội vàng ôm lấy tôi nhảy lêngiường. Kinh hãi quá độ khiến tôi quên cả giả vờ chết, mở mắt ra nhìn hắn, ánhnến tối quá, nhìn không rõ lắm, chỉ thấy là một nam thanh niên có đôi mắt mộtmí vừa nhỏ vừa dài, nét mặt có vẻ thanh tú, nhưng lại mang vẻ âm hận, nhìn cóvẻ quen quen cứ như đã gặp ở đâu đó thì phải.
Hắn nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, chú tâm nhìn ra bên ngoài theo kẽ màn. Có haithái giám bước vào, cầm dụng cụ quét dọn, xem ra là vào để thu dọn phòng. Tôithầm kêu ngốc thế, ở đâu chẳng được, trốn trên giường làm gì chứ, lúc sau ngườita đến thu dọn giường chiếu, thấy hai người ngồi chình ình ở đây, không nhìnthấy mới là lạ!
Vừa mới nghĩ, thì đúng là có một thái giám bước đến bên giường thật, không biếtlà nên vui hay nên buồn đây, bị tên thái giám này phát hiện rồi, chờ đợi tôisau đó sẽ là cái gì?
Viên thái giám đã bắt đầu thò tay về phía màn giường, tôi liền nhắm mắt, địnhchấp nhận nằm nghe ông trời định đoạt, mà trong bụng lẩm nhẩm: là phúc thìkhông phải hoạ, nếu là họa có tránh cũng chẳng được!
Lẩm bẩm một hồi, tiếng thét thất thanh trong dự đoán không thấy truyền đến. Tôimở một mắt ra liếc nhìn với vẻ căng thẳng, tên thái giám kia vẫn duy trì tư thếthò tay ra, người đứng yên tại chỗ, trên mặt hiện đầy vẻ kinh hãi, mắt trợntròn lên to hơn cả mắt bò, xong, chắc chắn là bị “mắt một mí” điểm huyệt rồi.
“Còn chần chừ ở đó làm gì? Không nhanh lên, tí nữa Trương công công quay về lạibị mắng bây giờ.” Tên tiểu thái giám còn lại mắng, thấy bên này vẫn không cóđộng tĩnh gì liền vừa **** vừa bước lại gần.
Bóng người bên cạnh nhảy vụt ra ngoài, tiểu thái giám đó chưa kịp phát ra tiếngkêu đã không còn động tĩnh gì nữa, chỉ thấy người thái giám này lắc lư hai cáirồi ngã xuống, “mắt một mí” vội đưa tay ra đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng đặt xuống đất.Gương mặt thái giám trắng bệch ra, méo xệch, cái này gọi là, “chết cũng khôngnghĩ đến sẽ bị thế này”
Tôi bị dọa bèn quên ngay cảm giác nóng nực trong người, chỉ còn lại sự sợ hãivới người trước mặt, hạ thủ một cái là lấy mạng người, đúng là độc ác đến tậnnóc nhà. Xong rồi, xong rồi, xem ra cái mạng nhỏ này của tôi hôm nay sẽ phải“bàn giao” tại đây thôi.
“Mắt một mí” quay trở về giường, nhìn tôi, thấp giọng nói:
“Ta giải huyệt, nhưng ngươi không được lên tiếng.” Nói xong nhìn tôi, có vẻ nhưđợi câu trả lời.
Tôi dở khóc dở cười, bụng nghĩ đại ca này, anh xem tôi đã bị anh điểm huyệtthành tượng đá rồi làm sao đáp lời anh được? Đừng nói là giờ không nói được, cứcoi như là muốn gật đầu “yes”, lắc đầu “no” cũng chẳng làm được!
Hắn nhìn tôi một lúc lâu mà không thấy phản ứng bèn nhíu chặt mày lại.
Xong rồi, hắn ta có khi nào thấy tôi chẳng có phản ứng gì bèn giết người diệtkhẩu không? Tôi sợ quá vội vàng chớp chớp mắt biểu thị mình hoàn toàn đồng ývới yêu cầu của hắn ta.
Vì quá ra sức chớp mắt, nên nhìn gần giống như mí mắt tôi đang co giật mạnh.
Hắn có vẻ đã hiểu ra vấn đề, khóe miệng giật giật rồi không ngờ toét ra cười,thò tay điểm mạnh mấy cái lên người tôi. Sau đó tôi phát hiện ra mình đúng làcó thể cử động được, vội lăn vào phía trong giường, lấy chăn chặn trước người,nhìn hắn ta một cách cảnh giác.
“Ngươi đừng mong chạy ra được khỏi đây. Tối nay trong cung phát hiện thíchkhách, phòng bị nhất định rất nghiêm ngặt. Ngươi dù có mọc thêm cánh chắc chắncũng bị bắn rụng.” Tôi uy hiếp.
Hắn không thèm để ý đến tôi, chỉ bước đến lột quần áo của tiểu thái giám ra,mặc một bộ lên người mình, rồi vứt bộ kia cho tôi, nói nhỏ:
“Mặc vào!”
Tôi sợ chết, và cũng chẳng có tí khí cốt nào, thế nên liền ngoan ngoãn mặc bộquần áo thái giám.
“Cùng ta đi ra, trên đường đi đừng có giở trò, không thì…” Hắn uy hiếp ngượclại.
Đất không sợ trời thì trời đành sợ đất vậy, tôi liền gật đầu, ngoan ngoãn bò từtrên giường xuống. Lúc xuống giường nhìn thấy tiểu thái giám kia vẫn đứng trướcgiường với khuôn mặt kinh hãi. Tôi động lòng bèn thò tay để dưới mũi tiểu tháigiám xem còn thở hay không, rồi phát hiện tiểu thái giám này đã tắt thở từ sớm,thế là chân mềm nhũn ra vì sợ hãi, người lập tức ngồi phịch xuống đất.
Hóa ra tiểu thái giám này đã bị điểm chết ngay từ lâu rồi! Lúc nhìn lại “mắtmột mí”, cơ thể tôi không kìm được run lẩy bẩy.
“Mắt một mí” liếc tôi một cái, bà nó chứ, đừng xem thường mắt hắn ta không đượcto, ngược lại ánh mắt sắc bén ghê người, giống như tia X nhìn thấu tận tim can,làm tôi vội vàng lẩm bẩm niệm “Ngươi đại từ đại bi, ngươi ưu thời mẫn thế,ngươi là nhị đệ tử của Phật Như Lai, là tiểu sư đệ của Bồ Tát Quan Thế Âm.”Niệm xong mới nghĩ lại, thế này chẳng phải **** hắn là Đường Tăng sao?
“Mắt một mí” vươn tay về phía tôi, có vẻ như lại muốn điểm huyệt, tôi sợ lầnđiểm này lại được làm bạn với hai thái giám kia. Trong lúc kinh hoàng, ngàn cântreo sợi tóc, cơ chế tự động bảo hộ của tôi lập tức khởi động, lời nói cứ thếphát ra mà không thông qua não bộ:
“Ngươi không thể giết ta!”
Hắn ta sững người lại, sau đó tiếp tục đưa tay đến túm lấy tôi. Tôi vừa lùi rasau theo bản năng, vừa thấp giọng hô:
“Để ta sống nhất định sẽ có lợi cho ngươi, ngươi có biết ta là ai không?” Mặckệ mọi thứ, giờ quan trọng nhất là bảo hắn ta giữ lại mạng cho mình đã.
Cánh tay đã bị hắn ta tóm lấy, tôi chỉ biết kêu khổ trong lòng, cái mạng còmnày thôi rồi!
Hắn ta lạnh lùng:
“Ta đương nhiên biết ngươi là ai!”
Nói rồi kéo tôi sang một bên, lật gã thái giám kia rồi nhét xuống gầm giường,sau đó quay người tiếp tục nhét tên thái giám còn lại vào. Tôi nhìn hai xácchết với gương mặt méo mó mà thấy toàn thân ớn lạnh, thế là thầm hứa với mình,sau này nhất quyết không trốn dưới gầm giường nữa, có đánh chết cũng khôngtrốn!
Hắn nhét xong, nhẹ nhàng chùi tay lên giường, nói nhỏ:
“Ngươi là công chúa cầu thân của Chu quốc, vốn là Phúc Vinh quý phi của NgõaLặc, hiện giờ được Hoàng đế Ngõa Lặc ngự phong làm “Niệm kinh chânnhân””
Hắn nhìn bộ mặt kinh hoàng của tôi, cười khẩy một tiếng rồi lẩm bẩm đọc:
“Ngươi muốn đi….”