Lúc mở mắt ra, trong đầu hoàntoàn trống rỗng, hơi cử động một chút đã thấy đau như óc não kết dính lại[giống đậu hủ quá T_T]. Sao cổ cũng khó chịu thế này nhỉ? Nghiêng đầu sang nhìnmới phát hiện, ra là mình không gối lên gối đầu mà đè lên cánh tay Thừa Đức.
Thừa Đức dường như cũng cảmthấy được cử động của tôi bèn mở mắt ra nhìn, mắt anh vằn đỏ tia máu, liếc quacũng biết là không được nghỉ ngơi khỏe rồi.
“Tỉnh rồi à?” Anhhỏi, giọng nói khàn khàn.
Hễ gật đầu lại thấy đau nênkhông muốn động đậy, chỉ “ừ hử” trong họng một tiếng, vốn cũng địnhnói anh hỏi vớ vẩn quá, nhưng thấy thế lại phải há miệng ra, quả thực là lườiquá, nên thôi bỏ đi.
“Tửu phẩm của nàng kémthật đấy.” Thừa Đức nói, đoạn lại nghiêng đầu sang bên kia, thẫn thờ ngắmlên trần phòng.
“Em biết, anh không nênđể em uống rượu.” Tôi nói.
“Có biết mình đã lảm nhảmnhững gì không?” Thừa Đức khẽ hỏi.
Tôi ngẫm nghĩ rồi vẫn gật đầu,đáp, “Biết chứ.”
Thừa Đức có vẻ sững sờ, quaylại nhìn tôi, khóe môi động đậy, nhưng vẫn kìm lại không hỏi.
Tôi cười nói, “Em trướcgiờ vẫn luôn mượn rượu giả điên, lúc đầu em chưa nói anh biết sao?”
Thừa Đức ngẩn ra một lúc rồithở dài một tiếng, đáp lại, “Nói rồi.”
“Có những lời em khôngdám nói nên đành mượn rượu giãi bày, chuyện này cũng chẳng phải là lầnđầu.” Tôi cười.
“Trước kia cũng cóà?” Trong giọng nói Thừa Đức không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
“Ừ, chẳng hạn trước khibạn học của em mượn tiền mà không trả, em lại ngượng không dám đòi, nên thườngmượn lúc say rượu để nhắc. Rồi ví dụ như có người chọc giận em, bình thườngkhông dám nổi điên, cũng mượn cớ say rượu để xả giận, rồi lúc tỉnh dậy lại giảnhư mơ mơ hồ hồ.” Tôi nghiêm túc nói.
Thừa Đức có vẻ sững ra nhìntôi, hồi lâu sau thở dài rồi nói, “Nàng cũng thành thật quá!”
“Đa tạ đã khen.” Tôicười đáp.
Hai chúng tôi lặng lẽ nằm đómột lúc, Thừa Đức bỗng hỏi, “Bây giờ nàng buồn lắm à?”
Tôi ưỡn thẳng người dậy nhìnanh, “Hiện giờ thì khó khăn anh mang lại cho em nhiều hơn niềm vui nhiềulắm.”
“Nàng nói là mượn xác đổihồn, có thật là có chuyện này không?” Thừa Đức lại hỏi.
Mượn xác đổi hồn? Nói vậy cũngkhông đúng lắm, nhưng tôi cũng chẳng muốn khiến Thừa Đức hiểu lầm thêm, vì bản chấtnó suy cho cùng cũng chẳng có gì khác biệt.
“Anh từng gặp công chúanào như em chưa?” Tôi hỏi.
“Chưa từng gặp qua.”Thừa Đức thấp giọng nói, ngừng một lúc rồi lại hỏi, “Nàng định đi à?”
“… Có thể.” Tôiđáp, lại nằm vật xuống giường.
Thừa Đức bật dậy thật mạnh,khóa chặt tôi xuống giường. Đôi mày anh nhíu lại, trong mắt thoáng lóe lên ánhphẫn nộ, căm hận nói: “Có ta vẫn chưa đủ để nàng ở lại sao?”
Tôi ngắm nhìn mày mắt sâu thẳmcủa anh, tay vô thức vuốt nhẹ gương mặt ấy, chầm chậm nhắm mắt lại, tay lầntheo ngũ quan trên mặt anh, tôi muốn nhớ mãi hình dáng anh vào đầu, khắc vàotrong tim, cho dù sau này không còn gặp lại anh nữa, tôi cũng sẽ nhớ tất cả tấtcả về anh thật rõ ràng.
Lòng tuy đau nhưng chưa baogiờ bình tĩnh hơn, thậm chí còn cảm thấy bản thân lúc này lý trí đến đáng sợ.
“Tình yêu không thể thaythế tất cả, bắt em đem tất cả để đổi lấy tình yêu của anh, đổi lấy tương lai màchúng ta không nhìn thấy được, trò cá cược này em không thể chơi.” Tôibuồn rầu nói.
Tay Thừa Đức xiết cánh tay tôichặt hơn, đau, nhưng không bằng tim đau.
“Vinh Nhi, nàng có timkhông?” Thừa Đức rít lên.
Tim? Tôi cười khổ, bây giờ cókhông đây? Trái tim tôi đã sớm đặt bên chỗ anh, bây giờ còn có tim được nữa haykhông?
“Thừa Đức, em rất ích kỷ,em không thể chia sẻ anh cùng với bao nhiêu người con gái khác, cũng chẳng thểthuyết phục bản thân mình mỏi mòn trong cung chờ anh ghé thăm, cái em cần, làtoàn bộ con người anh.”
“Ta có thể, có thể chỉsủng ái mình nàng, không động chạm đến những người khác.”
Tim co thắt dữ dội, nhưngmiệng vẫn nở nụ cười, “Em không thể sinh con được, hà hà, anh phải làmsao? Chẳng lẽ anh phải đoạn hậu sao?”
Thừa Đức khựng lại một lúc,rồi hận thù nói: “Không cần nàng sinh con, khắc có người làm chuyệnđó.”
Tôi cười nói, “Anh hồ đồmất rồi? Anh không đụng vào người con gái khác thì sao sinh con được? Nếu sinhcon với người khác, sao lại nói chỉ sủng ái mình em?”
“Vinh Nhi, nàng chớ épta.”
Ép anh? Tôi cười khổ sở, tôiđang ép anh, vậy ai đang ép tôi đây?
Tôi lặng lẽ nhìn Thừa Đức, sắcmặt anh hơi tái, đầu lông mày vẫn nhăn lại, đôi môi hơi mỏng mím chặt, duy cóđôi đồng tử sâu không lường nổi dường như càng sáng hơn bao giờ hết, đang trừngtrừng nhìn tôi. Rất lâu sau, vẻ mặt Thừa Đức dần dần giãn ra, tươi cười rạngrỡ, mày mắt bay bổng, khóe môi cong thành một nụ cười tự tin, nói rằng,”Vinh Nhi, nàng nghĩ có thể đi dễ dàng vậy sao? Người ta không muốn thả rathì không ai dẫn nàng đi được cả.”
Tôi thở dài thật khẽ, lắc lắcđầu, không muốn tranh luận với anh về vấn đề này nữa.
“Hôm qua em có nói anhbiết chúng ta xem như là họ hàng thân thích không?” Tôi đột ngột hỏi.
Thừa Đức ngẩn người, nghi hoặcnhìn tôi.
Tôi cười nói, “Xem ra emvẫn chưa uống đủ nên quên chưa nói anh biết, bà mẹ quý phi của em là Ngõa LặcThánh Đức Đế, ừ, cũng chính là con riêng của hoàng thượng gia gia của anh, nênxét về mặt huyết thống thì, chúng ta được xem là anh em họ.”
Thừa Đức cứng người lại, nhấtthời không phản ứng gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, tôi mỉm cười, lúc tôi nghe thấytin này chẳng phải cũng có phản ứng như thế sao?
Một hồi lâu sau, Thừa Đức mớitỉnh ra, buồn bã hỏi, “Nàng nói thật ư?”
Tôi gật đầu, nhớ ra lúc chiatay với Nam Cung Việt, anh còn đưa cho tôi một chiếc bạch ngọc ban chỉ, liềnvội vã lục tìm trong túi đưa cho Thừa Đức, lúc đó Nam Cung Việt nói là tín vậtcủa Thánh Đức Đế cho bà mẹ quý phi, vốn định giao lại cho mẹ tôi, nhưng giờ chỉcòn cách đưa lại cho tôi.
“Đây là tín vật của mẫuthân em, chắc là đồ vật trong hoàng gia Ngõa Lặc.”
Thừa Đức nhìn tỉ mỉ chiếc banchỉ, chìm đắm trong suy nghĩ, đột ngột, mắt anh thoáng nét vui mừng và cuồngnhiệt, mừng rỡ hỏi tôi, “Mẫu thân của nàng là Nam Tĩnh?”
Nam Tĩnh? Nam Tĩnh ở đâu rathế này? Tôi có phần mơ hồ, chẳng phải bà mẹ quý phi tôi được gọi là Hoa NiệmNô sao?
“Hà, ta điên mất, saonàng biết được, nàng đâu phải là công chúa Phúc Vinh thật.” Thừa Đức cườinói, hai chân khoắng xuống giường, bắt đầu lượn vòng trong phòng.
Tôi hơi nghệch ra nhìn ThừaĐức, không nghĩ ra là tại sao anh lại có hành động kỳ quặc thế sau khi nghechuyện này. Hình như là kích động thì phải, có đến nỗi thế không? Hoàng gia vẫnít chị em họ gì đó à? Không giống Thừa Đức chút nào, bình thường anh vẫn rấtbình thản, hiếm khi thấy anh xúc động quá bao giờ, không lẽ thân xác anh cũng bịngười khác nhập vào rồi?
Thừa Đức lượn hai vòng trongphòng, đột nhiên ngừng lại nhìn tôi một cách hứng chí rồi nói, “Vinh Nhi,ta có cách rồi.”
“Cách? Cách gì cơ?”Tôi thắc mắc.
Thừa Đức nhanh nhẹn tiến lạigiường, đột ngột dùng hai tay kẹp vai tôi lên rồi thoắt chốc đặt xuống đất, mắtthấy đôi chân trần trụi của mình sắp chạm nền nhà lạnh băng đến nơi, tôi hoảnglên quấn hai chân vào người anh, lại ôm chặt cổ anh bằng hai tay, kinh ngạc,”Anh bị bệnh gì thế hả?”
“Một cách có thể khiếnnàng thoát khỏi thân phận này.” Thừa Đức hớn hở.
“Thoát ra thế nào?”Nhất thời vẫn chẳng hiểu ra cách anh muốn nói, cứ ngốc nghếch hỏi lại.
Thừa Đức cười nhưng không đáp,ánh mắt lấp lánh, chỉ mặt mày hí hửng nhìn tôi, một lúc sau lại hỏi, “Vinhnhi, gan của nàng có to không?”
Tôi càng bối rối sờ sờ đầumình, gan của tôi to không à? Câu hỏi này thật khó trả lời quá.
“Ừ… câu hỏi này khá làkhó… hì hì… còn phải xem chuyện gì đã.” Tự tôi cũng thấy mình trả lờikhá là khéo léo, khà khà.
“Anh nói chung quy làcách gì, nói nhanh lên, đừng có lập lờ nữa.” tôi giục.
Thừa Đức ngoạc mồm ra cười,đáp: “Chúng ta tiến cung tìm gặp lão gia, kể rõ sự tình của mình…”
“Dừng lại!” Tôi kêulên, dùng tay bịt miệng Thừa Đức, “Anh nói là cách này đó hở?”
Thừa Đức cười cười gật đầu,tôi chỉ còn nước lườm anh một cái, tưởng nói cách gì hay ho lắm, úp mở lâu ơilà lâu thì hóa ra là “khai thật sẽ được khoan hồng”, há chẳng phải làbiểu ngữ của cảnh sát nhân dân à? Hơn nữa, tôi vẫn luôn nghĩ là phàm khi quáthật thà khai rõ, e rằng cũng “khoan hồng” không nổi.
“Em không đi!” Tôilắc đầu, “Thế quá bằng tìm đến cái chết à, cho dù em là cháu ngoại củangười thì sao? Không chừng người càng phải giết em để diệt khẩu! Anh có dámchắc người sẽ không thẹn quá hóa giận không? Đến lúc đó e rằng đến anh là nhitử cũng còn không tha nữa là…”
“Không đâu, nếu đổi lạilà người khác thì có thể, nhưng với nàng thì người sẽ không giếThừa Đức đáp rấtchắc chắn.
Tôi? Chẳng lẽ tôi đặc biệt hơnngười khác? Tôi nhìn Thừa Đức đầy nghi ngại, không nghĩ ra nội tình sự việc.
“Ta còn nghĩ rằng, Châuquốc vì sao lại tặng Chỉ Tang đến đây chứ, thì ra là thế.” Thừa Đức lẩmbẩm.
“Khoan khoan, anh có thểnói rõ hơn một chút được không? Sao em thấy chúng ta nói chuyện thế này hìnhnhư có vấn đề thì phải.” Tôi chặn lại.
Thừa Đức cười, ôm tôi ngồixuống ghế, nhè nhẹ vuốt những lọn tóc rối trên trán tôi, nhìn vết thương nhỏbên góc, hỏi: “Nàng đã đổi hồn sau khi công chúa Phúc Vinh đập đầu vào cộtđúng không?”
Tôi gật đầu, coi như là vậyđi, Phúc Vinh công chúa thật sự bức xúc quá đã đập đầu vào cột, khi tỉnh dậy đãlà ý thức của tôi rồi.
“Chẳng trách nàng khôngnhận ra Chỉ Tang giống ai.” Thừa Đức thấp giọng nói.
“Cô ấy giống ai?”Tôi hỏi.
“Nghe mẫu thân nói, cô tarất giống một người con gái bên cạnh lão gia thời trẻ – Nam Tĩnh.” ThừaĐức nhẹ nhàng nói.
Nam Tĩnh? Có phải là Nam Tĩnhmà vừa nãy Thừa Đức đã hỏi có phải là mẹ tôi không ấy ư? Sao lại thành ra ngườibên hoàng thượng rồi? Vậy là sao chứ?
Thừa Đức thấy mặt tôi đầy nétthắc mắc nên giải thích, “Nam Tĩnh này là một nghệ nhân ca vũ của phườngca vũ Phồn Đô, trong một đêm yến tiệc bị lão gia nhắm trúng, đem về trong phủ,về sau lại trợ giúp để lật đổ Thái tử Hàn Kinh lúc ấy. Và khi lão gia muốn diệttrừ bà ấy thì bà lại đột ngột trở thành công chúa mà tiên đế Thánh Đức Đế lưulại ở chốn dân gian, lúc ấy đã lấy bạch ngọc ban chỉ này, để Thánh Đức Đế nhậnra bà, đồng thời tăng thêm ân sủng, phong làm Tú Vương.” Thừa Đức nó
“Đợi một chút, sao emthấy hơi rối thế nhỉ, cho em tìm đầu mối chút đã.” Tôi vội nói.
Thừa Đức dừng lại một lúc,cười hí hí nhìn tôi.
Tôi chỉ thấy đầu mình hình nhưkhông đủ xài, Nam Tĩnh là nghệ nhân ca vũ, vậy thì vũ đạo mà Chỉ Tang cố ýthiết kế là sao chép của bà ấy, OK, đầu dây này thông rồi. Nhưng Nam Tĩnh đãgiúp Hoàng đế đoạt giữ ngôi báu, vậy thì hà cớ gì Hoàng đế lại muốn diệt trừ bàta? Hơn nữa nghe ra thì bà ấy là phụ nữ, làm sao lại được phong vương? Vả lạivừa nãy sao Thừa Đức lại cho rằng bà ấy là bà mẹ quý phi của tôi?
Nghĩ mãi một hồi lâu càng cảmthấy rối, chỉ đành đưa mắt cầu viện Thừa Đức.
“Nam Tĩnh là nam haynữ?” Tôi hỏi.
Thừa Đức cười, “Nếu banchỉ này thực sự do mẫu thân của nàng để lại thì, nàng nói thử xem? Đương nhiênlà phụ nữ rồi.”
“Nhưng vì sao lại đượcphong vương?”
“Nghe mẫu thân nói rằngbà ấy lúc đó luôn cải nam trang, hơn nữa dung mạo còn tuấn tú, Thánh Đức Đếcũng ngộ nhận bà ấy là đàn ông thật.” Thừa Đức đáp.
Tôi toát mồ hôi, nghĩ đến mộtcông chúa như tôi trước khi xuất giá đã bị bao nhiêu nữ quan kiểm tra thân thể,bà ấy lại còn được phong vương, chẳng lẽ không ai khám sức khỏe cho bà ấy sao?
“Vậy sau thì sao?”Tôi chưa bao giờ nghe thấy có Tú Vương nào cả.
“Về sau Thánh Đức Đế pháibà làm sứ Châu quốc, vừa lúc ấy có chiến tranh nổ ra giữa Ngõa Lặc và Châu quốcnên bà đã biến mất ở một vùng ven núi.” Thừa Đức nói, “Giờ đây nghĩlại, chắc là bà đã vào hoàng cung của Châu quốc, trở thành quý phi mẹ nàng, nênHoàng đế ca ca của nàng mới biết được điểm yếu của lão gia.”
Bà mẹ quý phi của tôi là NamTĩnh? Tôi có phần không dám tin, chỉ nghe nói bà từng là một nữ tử giang hồ,không ngờ lại có thân phận này! Luôn thấy có điều gì đó không ổn, nhưng nhấtthời lại không nghĩ ra, nếu nói rằng Chỉ Tang giống Nam Tĩnh, thì Chỉ Tang chắcphải giống quý phi mẹ tôi mới đúng! Nhưng bức vẽ về quý phi mẹ tôi thì tôi cónhìn qua, chẳng giống Chỉ Tang chút nào cả.
“Ảnh vẽ quý phi mẹ em, emcó xem qua, căn bản không giống Chỉ Tang chút nào!” Tôi chậm rãi nói.
Thừa Đức sững người, thần sắctrên mặt bắt đầu tối lại, khàn khàn hỏi, “Không giống? Chẳng lẽ hai ngườihọ không phải một? Vậy ban chỉ này là sao đây?” Nói xong mặt đầy vẻ nghihoặc nhìn tôi.
Tôi bất lực nhún vai với anh,vừa đúng lúc định bảo anh rằng tôi cũng không biết, thì trong đầu vụt lóe lênmột tia sáng, có phần mơ hồ, nhưng dường như lại hiểu ra được điều gì đó. Banchỉ này hoàn toàn không phải do quý phi mẹ tôi để lại, mà là của Nam Cung Việtđưa cho, điều đó chứng tỏ bà ấy chẳng biết gì về sự tồn tại của thứ này. Mà NamCũng Việt thì có được là từ bà mẹ Trương Tĩnh Chi của anh ta, lời cũng chuyểntừ Trương Tĩnh Chi đến, tại sao bà ấy lại biết tất cả những chuyện này? TrươngTĩnh Chi… Bão Vân trại của bà ấy chẳng phải đúng là ở vùng núi sao? Nam CungVân… Trương Tĩnh Chi… Nam Tĩnh! Vừa đúng mỗi tên lấy ra một chữ! Là trùnghợp, hay là? Bây giờ nghĩ lại, bỗng nhiên chợt nhận thấy mày mắt của Chỉ Tangđúng là có đến mấy phần giống Trương Tĩnh Chi.
Chẳng lẽ Nam Tĩnh đó là TrươngTĩnh Chi? Chính tôi cũng bị mớ lý luận của mình làm giật mình một phen! Vậycũng quá là… quá là… haizzz, không lẽ thật sự giống câu nói kia? Mỗi mộtnhân vật nữ xuyên thời gian đều có hoàn cảnh lạ lùng!
“Lại là mô-típ này! Đúnglà nhàm chán cũ rich!” Tôi lẩm bẩm.
“Gì cơ?” Thừa Đứchỏi tôi.
Tôi cười hề hề với anh, tấtnhiên là không thể kể anh nghe những tình tiết xuyên thời gian cũ mèm mà tôinghĩ ra, nên chỉ nói, “Không có gì, chỉ nghĩ rằngNam Tĩnh và bà mẹ quý phicủa em chắc không phải một người!”
Thừa Đức lại ngắm nghía banchỉ trong tay, trầm trầm nói, “Bất chấp là phải hay không, đã có cái nàythì nàng là vậy!” Ánh mắt anh nhìn tôi cháy bỏng, nói, “Vừa may cónước cờ Chỉ Tang này, lão gia e rằng cũng đem lòng nghi ngờ hoàng thất của Châuquốc và Nam Tĩnh có quan hệ gì đó, cho nên chúng ta vừa hay lợi dụng được! Chỉcần nàng khăng khăng nói mẹ nàng là Nam Tĩnh thì lão gia chắc chắn giữ nànglại!”
“Cái tên Nam Tĩnh này hữudụng thế sao?” Tôi hiếu kỳ.
Thừa Đức mỉm cười gật đầu,”Người không những không giết nàng, e rằng còn bảo vệ và cho nàng một chốnđi về an toàn nữa.”
Tôi vừa nhìn thấy đức tính xấuxa của anh, nhếch nhếch mép, nói, “Chốn đi về mà anh nói chắc không phảilà nói chính anh đó chứ.”
Thừa Đức cười ranh mãnh, ghélại gần hôn lên mặt tôi một cái, cười nói, “Chứ còn ai nữa?”
Tôi không vặc lại anh như bìnhthường mà chỉ hỏi, “Chẳng phải anh nói lão gia vốn định diệt trừ Nam Tĩnhư? Sao người lại có thể hậu đãi con gái giả mạo của Nam Tĩnh được?”
Thừa Đức cười lạnh đáp,”Diệt trừ? Chẳng qua sợ mình sa vào sâu quá thôi, nếu không yêu thương thìcần gì phải để ý.”
“Anh nói là lão gia tronglòng rất yêu Nam Tĩnh sao? Bà là muội muội trên danh nghĩa mà?” Tôi kinhngạc, cảm thấy có phần khó hiểu những người chức vị cao sang này, đã yêu thìsao còn muốn người mình yêu phải chết? Đây là kiểu yêu gì chứ?
Thừa Đức gật đầu, khẽ nói,”Lúc đó người chắc vẫn chưa biết gì, chỉ biết bà là nghệ nhân múa khôngđẹp, một tiểu tư (thằng nhỏ) ở bên cạnh, một người chiếm vị trí càng lúc càngnặng hơn trong lòng, nặng đến mức cảm thấy sợ hãi, cho nên mới muốn diệt trừ bàấy… đế vương, điều sợ nhất là yêu sâu sắc một
“Cứt thật!” Tôichửi, “Lý luận cứt gì thế này!” Trừng mắt nhìn Thừa Đức một cái, tứcgiận hỏi, “Khi nào anh định diệt trừ em đây?”
Thừa Đức cười khì khì, nhướnnhướn mày, vờ vịt hỏi: “Nàng tự tin nàng là người ta yêu nhất đến thếà?”
Tôi liếc anh một cái, lười chảmuốn đáp lại nữa.
Thừa Đức lặng lẽ nhìn tôi mộtlúc lâu rồi bỗng thở dài, ôm tôi càng chặt hơn, trầm giọng nói, “Tuy thấyvụ việc Chỉ Tang này có thể nhận ra lão gia vẫn vương vấn Nam Tĩnh, nhưng chuyệnnày vẫn phải đánh cược, có thể lão gia đã không còn nhớ tình cũ, Vinh Nhi, nàngcó dám cùng ta đánh cược không?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt ThừaĐức, nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu, đáp: “Cược thì cược chứ, cùng lắm làchết thôi, sau đó hồn ma của em sẽ bám riết theo anh, lặp lại một đoạn tình cảmnhân quỷ, ha ha.”
“Chẳng phải nàng luôn sợchết sao?” Thừa Đức khẽ hỏi.
“Ai mà không sợchết?” Tôi lườm anh một cái.
Thừa Đức cười hỏi, “Vừanãy còn muốn rút lui, sao bây giờ đã dám làm rồi?”
“Ban nãy rút lui là vìkhông nhìn thấy chút hi vọng nào, giờ thì có rồi, dù chỉ một chút thì em vẫnmuốn cố gắng hơn.” Tôi nghiêm chỉnh trả lời.
Thừa Đức cười dịu dàng, lấytay vuốt vuốt tóc tôi, khẽ nói, “Yên tâm đi, nha đầu, ta sẽ không để nàngxảy ra chuyện đâu.”
Tôi gật đầu, “Em tinanh” rồi lại thêm một câu, “Có điều chết cũng chẳng sợ, sẽ bám theoanh nửa năm, suốt ngày hú hét bên tai anh, ha
Thừa Đức nổi quạu, tôi cười hìhì.
Sau đó thì bắt đầu luyện khẩucung với Thừa Đức, chung quy vẫn chẳng thể kể hết toàn bộ sự tình cho hoàng đếbiết, nếu nói hết thì e rằng Nam Tĩnh đích thân đến, Hoàng đế cũng không giữnổi tôi lại. Nói dối ư, không thể dối hết, nếu không thì dù là có nói hay hơncũng chẳng ai tin; nhưng cũng không thể nói thật hết, nếu nói thật hết thì còngọi là nói dối ư? Vậy nên mới nói, kiểu này cũng cần phải có kỹ thuật đấy chứ!
Có điều, cả tôi và Thừa Đứcđều là nhân viên cấp cao trong lĩnh vực này.
Cũng từng nghĩ đến hay là đếnchỗ Nam Cung Việt hỏi cho rõ chuyện về Nam Tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có vướngmắc, đã chọn Thừa Đức rồi thì nên ít tìm đến Nam Cung Việt là hơn, gặp nhau vẫnkhông ổn bằng không gặp.
Ngày thứ hai, Thừa Đức rangoài một chuyến, lúc trở về thì bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho sự tiến cung.Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, tôi cũng bắt đầu thấy căng thẳng, tuy đã nghĩđến rất nhiều tình huống, nhưng chẳng ai đoán được kết quả sẽ ra sao.
Nhìn thấy điệu bộ căng thẳngcủa tôi, Thừa Đức cười hỏi, “Sợ rồi à?”
Tôi lắc đầu đáp, “Khôngsợ” nói rồi bước ra ngoài, Thừa Đức hơi sững sờ, hỏi, “Đi làm gìđấy?”
Tôi cười khan một tiếng,”Làm gì đâu, em đi một chút sẽ về thôi.” Tóm lại là không thể nói anhbiết vì căng thẳng quá nên tôi cần đi nhà vệ sinh chứ, hic, mất mặt lắm, nhớlúc tôi thi đại học cũng đâu đến nỗi này đâu.
Thừa Đức giơ tay ra trước mặttôi, làm kịch hề, “Năm lần rồi, lần này là năm lần rồi đó.”
Lúc trở về phòng, thấy ThừaĐức chẳng biết moi ở đâu ra một bộ đồ đen sì sì, đến gần nhìn kỹ mới phát hiệnra đó là một bộ như kiểu giáp, lấp lóe ánh thuộc
“Mặc nó vào bêntrong.” Thừa Đức căn dặn.
Tôi nghệch ra, sau đó mới sựcnhớ ra chắc đây là đồ vật kiểu như hộ thân bảo y vậy, trên tivi thấy cũng nhiềurồi, không ngờ lại có thứ này thật. Vươn tay ra chạm vào, mát lạnh, hệt nhưđược dệt bằng kim loại, thứ này thì dao không đâm vào được ư? Nói thật thì tôicũng có phần không tin tưởng lắm, thứ mỏng manh thế này, cùng lắm chỉ ngăn đượcbức xạ điện từ, nếu dao không đâm xuyên được thì còn cần gì đến áo chống đạn?
“Đây gọi là gì?” Tôihỏi.
“Ô kim y.” Thừa Đứcđáp.
Tôi “ồ” một tiếngrồi ngoan ngoãn để anh mặc vào cho mình, thứ này độ đàn hồi cũng khá, vừa vặnthân người nhưng không có cảm giác xiết chặt quá. Đột nhiên nghĩ nếu chỉ mặcđộc thứ này, thấy cũng oách ghê lắm, có cảm giác như đang chơi rock vậy.
“Anh có không?” Tôinói rồi liền đưa tay ra cởi áo Thừa Đức ra xem, không biết bên trong có mặc thứgì không.
Thừa Đức cười né tránh, bảorằng ô kim y này khó khăn lắm mới tìm thấy một chiếc, nên phải mặc cho tôitrước, tôi bèn hỏi mặc cho tôi cái này để làm gì? Lỡ như bên ngoài trời mưa sétđánh, Lôi Công lại cho tôi một đòn thì tiêu đời, bộ ô kim y này mặc lên thìtoàn là tính kim, sét đánh mà không tránh tôi mới là lạ đó.
Thừa Đức ngẩn ra, sau đó cườicười, nói, “Yên tâm, đã vào thu rồi, mưa to ở đâu ra.” Ngừng một lúcrồi lại nói, “Đêm nay vụ việc này vẫn có chút nguy hiểm, ai mà nói đượcthái độ của lão gia thế nào, lỡ như…”
“Lỡ như có chuyện thì đểem chạy trước? Còn anh thì sao?” Tôi hỏi.
Thừa Đức cười gật gật đầu,”Ta đã sắp xếp cả rồi, vạn nhất xảy ra chuyện thì sẽ có người bên ngoàitiếp ứng đưa nàng ra. Còn ta sẽ không sao, lão gia không giết ta đâu.”
Tôi không kiềm chế được rùngmình một cái, nghĩ rằng nếu nói chuyện với Hoàng đế không thành thì tôi phảichạy thật rồi. Chỉ không biết Thừa Đức sắp xếp thế nào, chẳng lẽ Phụng Thiện sẽđến tiếp ứng tôi? Ngoài anh ta ra thì không thấy bên cạnh Thừa Đức có cao thủnào được tự do ra vào cung như vậy nữa.
Tôi có cái tật xấu là mỗi khicàng căng thẳng lo sợ, thì càng nghĩ vẩn vơ những chuyện vô dụng, nên khi ThừaĐức bảo tôi chuẩn bị sẵn sàng để chạy khi tình hình không ổn, điều tôi nghĩ đếnđầu tiên lại là nếu phải chạy thật thì tôi chạy thế nào đây? Chẳng lẽ lại bịcặp dưới nách như một cái bao tải nữa à? Không được, cảm giác đầu to mà chúixuống thế thì quả không dễ chịu tí nào, nói gì thì nói cũng không thể lại thếđược.
“Bàn bạc với anh mộtchuyện vậy.” Tôi nói vẻ rất nghiêm túc.
Thừa Đức thấy tôi như thế thìngỡ có chuyện gì quan trọng lắm, bèn thu nụ cười lại, hỏi, “Có chuyện gìvậy?”
“Anh có thể nói với caothủ ấy rằng, vạn nhất phải đưa em chạy ra khỏi hoàng cung, có thể nào đừng kẹpem dưới nách được không?” Tôi ngại ngùng nói.
Vẻ mặt của Thừa Đức cứng lại.
“Còn nữa, bộ ô kim y nàycòn có thứ gì để quấn cổ không? Vạn nhất có người muốn chém đầu em thì làm saođây?” Tôi nhỏ giọng hỏi, nếu cung tên bắn vào đùi chắc cũng không chịunổi.
Thừa Đức mở tròn đôi mắt hoađào nhìn tôi có vẻ dở khóc dở cười, hồi lâu sau mới lắc đầu nói không có gì đểquấn cổ.
Chuẩn bị xong mọi thứ, thấy sắctrời cũng đã tối hẳn, Thừa Đức mới đưa tôi lên một chiếc xe ngựa, tiến thẳngđến hoàng cung. Hỏi Thừa Đức vì sao lại đưa tôi vào cung ban đêm, anh trả lờiban đêm dễ hành sự, tôi ngẫm nghĩ, thấy quả đúng như vậy, lỡ như Hoàng đế muốngiết tôi thì cao thủ kia đem tôi ra khỏi hoàng cung cũng tiện hơn, dù gì đènđóm ảm đạm không ai nhìn rõ ai mà. Nếu không ổn nữa thì trốn trong cung, đámthị vệ đó sẽ không tìm ra ngay được, tóm lại vẫn tốt hơn ban ngày ban mặt thànhcái bia di động cho người ta bắn. Haizzz, cũng chỉ có một người oách như NamCung Việt mới có thể cướp tôi ra ngoài hoàng cung giữa thanh thiên bạch nhậtthôi…