Thích khách? Trong tích tắctôi nhảy nhổm lên, định trèo ra ngoài chạy trốn, Thừa Đức từ phía sau kéo tôimột cái: “Làm
Làm gì à? Thích khách đó! Tấtnhiên là phải trốn đi đã! Những người làm nghề thích khách không phải giỡn chơiđâu, ở đây chúng ta là chính chủ mà người ta tìm nữa, hảo hán thì không chịuthiệt trước mắt đâu! Tôi trừng mắt với anh, thấy anh vẫn ngồi ung dung ở đó,cũng cảm thấy có điều gì đó kỳ quặc, lại nghi hoặc nhìn anh.
“Lại muốn chui gầm giườngnữa à?” Thừa Đức cười giễu.
“Vậy phải làm sao?”
“Cứ đợi đi.” ThừaĐức cười khẽ, đáp.
Bên ngoài đã náo loạn lắm rồi,một vài thị vệ chạy vào trong nhà để bảo vệ Thừa Đức, xuyên qua cửa sổ, tôi mờmờ thấy ngoài kia đèn đuốc sáng choang, tiếng người kêu la thất thanh.
Một lúc sau, lại nghe thấy cóngười đứng ngoài hô lớn: “Đại tướng quân, Đại Liên Na công chúa không thấyđâu nữa rồi.”
Thừa Đức híp mắt lại với tôi,đột ngột gầm lên với người bên ngoài, “Không thấy? Có chuyện gì?”
“Có thích khách trà trộnvào đây, cướp công chúa đi rồi.” Người ngoài kia run rẩy trả lời.
“Một đám ăn hại! Cònkhông mau đi tìm cứu công chúa!”
Người ngoài cửa vội vã đáp lạimột tiếng, chỉ còn lại một thị vệ túc trực trong nhà, thấy Thừa Đức nổi giậnthì không dám làm gì, chỉ lặng lẽ đứng canh phía ngoài.
“Lui xuống cả đi! Còn ởđây làm gì nữa!” Thừa Đức lạnh lùng ra lệnh.
Đợi người ngoài đã đi xa rồi,tôi mới hoàn hồn lại, ngờ nghệch nhìn Thừa Đức, “Anh
Thừa Đức cười vẻ đắc ý,”Màn kịch của nàng mới được một nửa, ta phải thay nàng diễn nốt chứ.”
Nước trong thùng tắm đã hơinguội, tôi bỗng rùng mình hắt xì. Thừa Đức vội ôm tôi bước ra khỏi thùng, cũngkhông thèm lau nước trên người mà chỉ lo cởi quần áo ướt trên người tôi ra, lấytấm thảm cuộn người tôi lại rồi đặt lên trên giường, xong việc mới đi lau hếtnước trên người.
“Anh biết em lén thả ĐạiLiên Na?”
Anh quay lại nhìn tôi, nhướnnhướn mày, “Nàng nghĩ sao?”
“Vậy ra lúc nãy anh chỉdiễn kịch thôi à?” Tôi thầm cắn răng hỏi.
“Nếu không làm sao có thểđể nàng ngoan ngoãn nghe lời được?” Anh cười.
“A…” Tôi gào toánglên rồi chồm về phía anh.
Khi Thừa Đức dẫn các tướnglĩnh Ngõa Lặc tiến vào Phồn Đô thì tôi không xuất hiện, trước đó một ngày ThừaĐức đã lệnh cho Phụng Thiện lén đưa tôi vào Phồn Đô trước rồi. Anh nói nếu cùnganh vào Phồn Đô thì quá gây chú ý, cho dù giả nam trang làm một tên lính cũngkhông được, tuy có thể đội mũ mặc giáp nhưng mặt vẫn bị lộ ra, hơn nữa còn phảingồi trên lưng ngựa cao để người ta nhìn thấy, nên dù tôi có ngọt nhạt dỗ dànhhay uy hiếp thế nào, anh cũng không chịu đổi ý, chỉ để Lũng Nguyệt đổi thânphận với tôi và cùng vào thành. Tôi đau buồn quá, không để tôi ở bên cạnh anhthì cũng được đi, nhưng sao lại phải để Lũng Nguyệt thay tôi chứ?
Được thôi, tôi thừa nhận tôiđang ghen, cho dù Thừa Đức chẳng có chút xíu tình ý gì với cô ấy cả.
Trước khi theo Phụng Thiện vàothành, nhìn thấy dáng vẻ không yên tâm của Thừa Đức, tôi nghĩ cũng may đây làthời cổ đại, nếu không anh đã trực tiếp đem gói tôi lại rồi mang vào trongthành, chứ quyết không để cho Phụng Thiện đưa tôi đi.
Vì tôi không cùng vào thànhvới anh nên quang cảnh hoành tráng thế nào tôi cũng không được nhìn thấy, nhưngLũng Nguyệt lúc trở về kể lại cảnh tượng lúc ấy, hai bên đường đều nêm kínngười, khoa trương hơn là tuyệt đại đa số đều là các cô gái chưa chồng lớn tuổivà các phụ nữ có chồng nhỏ tuổi, khi Thừa Đức toàn thân vận áo trắng cưỡi ngựatiến vào trong thành, các cô các bà đều phát điên, kêu gào, khóc lóc, lại còncó người ngất xỉu nữa chứ, Lũng Nguyệt nói cũng may lúc ấy tôi không có mặt ởđó, nếu không chắc chắn đã bị té xuống khỏi ngựa bởi tiếng kêu thét của bọn họrồi. Tôi nghe xong thì có phần không tin lắm, phụ nữ Ngõa Lặc sao lại to ganthế được? Tôi còn hỏi Lũng Nguyện rằng, có người nào ném hoa tươi trái câyv.v… cho Thừa Đức không, Lũng Nguyệt lắc đầu đáp không, tôi vừa thở phào nhẹnhõm thì Lũng Nguyệt lại nói, nhưng có rất nhiều cô nương ném khăn tay cho ThừaĐức.
Hừ, tôi dường như có thể hìnhdung ra cảnh Thừa Đức nhướn cặp mắt đẹp như hoa đào của mình, tươi cười đắc ýquét mắt khắp xung quanh rồi, thảo nào không chịu để tôi cùng vào thành vớianh! Tôi căm hận dùng ngón tay vạch vạch lên trên bàn, giỏi cho anh Thừa Đức,đợi anh về rồi xem tôi trừng trị anh thế nào!
Nhưng liền một lúc mấy ngàytôi chẳng nhìn thấy bóng dáng Thừa Đức đâu cả, biết rằng anh trở về rồi có rấtnhiều chuyện phải làm, chẳng hạn như đi gặp hoàng đế này, giao quyền binh này,tế trời, thăm viếng quý phi mẫu thân này, hoặc là đi thăm người yêu cũ cũngnên, nhưng không gặp được anh lâu như vậy, trong lòng vẫn thấy không quen!
Sau khi vào Phồn Đô, tôi vẫn ởtiểu viện trước kia, lúc này mới biết thì ra đây vốn là một tiểu viện ở nơi sâunhất trong vương phủ Thừa Đức, hỏi Phụng Thiện thì anh ta nói Thừa Đức đã căndặn rằng, nấp ở nơi khác không an toàn bằng ở đây, có chuyện gì thì cũng giảiquyết dễ hơn.
Tôi vốn là người chẳng thểngồi không, như bây giờ ở trong tiểu viện này, chẳng gặp được ai, mỗi ngày mởcửa ra không gặp Lũng Nguyệt lạnh lùng điềm tĩnh thì cũng thấy Phụng Thiện vẻmặt nghiêm khắc, tôi cảm thấy mình chán đến nỗi muốn mọc lông thật rồi, đếnđánh một ván mạt chược cũng ba thiếu một nữa! Hai chữ để hình dung thôi, “buồnn
Hai ngày mới bắt đầu chỉ cảmthấy buồn nản, nhưng về sau lại dần dần thấy hơi sợ hãi, sợ mình sẽ phải tiếptục như thế mãi. Nghĩ đến thân phận mình, lại nghĩ đến thân phận Thừa Đức, dùanh có yêu tôi thì phải làm gì nữa? Tôi sợ rằng mãi mãi mình cũng sẽ không thểcùng anh xuất hiện dưới ánh mặt trời, chẳng lẽ tôi chỉ có thể lén lút trốntrong tiểu viện nhỏ bé này đợi anh đến ư?
Mùa thu trời rất ít mây, bầutrời lúc nào cũng xanh ngắt đến chói mắt, trong lòng tôi cảm thấy rất bức bốikhó chịu, chỉ muốn nhảy ra khỏi tiểu viện này thôi, muốn tìm đến Hồ tỷ tỷ, muốnđến thăm vợ chồng Đường Huyên Nhi, thừa lúc Lũng Nguyệt không để ý, vừa mò đếncửa đã gặp ngay gương mặt nâu bóng của Phụng Thiện.
“Xin cô nương nhẫn nạiđợi chủ nhân trở về, chủ nhân…”
“Xong việc sẽ tự khắc đếntìm cô nương” Tôi tiếp lời, nhìn gương mặt đen đúa của Phụng Thiện, chỉ cóthể lườm cho một cái, câu này của anh ta tôi nghe đến cả mấy lần rồi.
“Tôi đâu phải muốn chạytrốn, chỉ là muốn ra ngoài đi lòng vòng chút thôi mà, nếu không thì anh đưa tôiđi là được rồi.” Tôi nói vẻ rất nịnh nọt.
Phụng Thiện mặt không biểu cảmnhìn tôi, lắc đầu.
“Tôi cải nam trang cũngkhông được sao? Tôi bó gối ngồi đây đã sáu ngày rồi, tôi đi tìm chủ nhân củaanh cũng không được à?” Tôi hơi muốn lật mặt rồi đấy.
“Chủ nhân đã phái ngườiđến nhắn khẩu tín (thư miệng) rồi, nói người vẫn ổn, xong việc sẽ đến đâyngay.” Phụng Thiện vẫn lãnh đạm.
Phải, Thừa Đức đã nhờ ngườiđưa khẩu tín đến, tuy nói là nhắn cho Lũng Nguyệt nhưng tôi biết thực chất lànhắn cho tôi, chỉ vài câu cực kỳ đơn giản, nói anh phải ở trong cung với hoàngthượng và mẫu hậu, tất cả đều ổn.
Xem ra tôi cũng khó qua nổi ảiPhụng Thiện này rồi, vừa quay người trở vào thì Lũng Nguyệt cũng bước đến, lầnnày cũng tốt luôn, càng chớ nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa. Tôi trở vào trong nhàrảo một vòng, càng thấy trong lòng buồn phiền hơn, cắn răng một cái, nhấc chiếcghế bành mang ra ngoài, Lũng Nguyệt nhìn thấy thế vội đến để đỡ lấy, nhưng tôikhông thèm đếm xỉa gì, vẫn một mình “phì phì phò phò” đem ghế ra tựavào tường, rồi leo lên trên.
“Yên tâm, tôi không chạyđâu, chỉ thấy buồn bực khó chịu nên muốn xem bên ngoài thế nào thôi.” Tôilạnh lùng đáp.
Lũng Nguyệt nhìn tôi có vẻ khóxử, tôi không ngó ngàng gì đến cô ta, bèn rướn chân lên tì vào tường, cố gắngnghểnh cổ lên nhìn ra bên ngoài. Không nhìn thì thôi, chứ đã nhìn thì càng thấybực bội hơn, chỉ thấy bên ngoài độc một con đường vắt qua, còn lại thì làtường! Chóng mặt! Đừng nói gì đến ngắm cảnh, đến xung quanh Vương phủ ra saocũng không thấy nổi nữa là…
Ủ rũ ngồi xuống trở lại ghế,tôi cảm thấy mình chẳng còn chút sức lực nào, trước kia cũng từng bị nhốt thếnày, nhưng chưa từng có cảm giác như hiện giờ, lúc đó chỉ nghĩ nên ra ngoài thếnào, lăn lộn giang hồ ra sao, rồi ăn uống chơi bời, vì vậy tuy bị giam hãmnhưng trong lòng luôn vui thích. Còn như bây giờ chết dí ở đây, lại chẳng biếtphải làm sao? Ra ngoài ư? Thế còn Thừa Đức thì thế nào?
Càng nghĩ càng thấy phiềnmuộn, vốn nghĩ sẽ đến đây chơi bời thỏa thuê được một năm, nhưng không cẩn thậnmột chút là đã bị Thừa Đức trói chặt bằng tình cảm rồi.
Cái tên Thừa Đức này, quả làgiảo hoạt!
Có rất nhiều chuyện không thểnghĩ được, mà càng nghĩ càng làm cho bản thân buồn bực, vậy nên ăn cơm tối xonglà tôi trèo lên giường, thôi cứ ngủ đi, ngủ rồi sẽ không nghĩ ngợi gì nữa.
Mơ mơ hồ hồ chập chờn đến nửađêm, chợt thấy sau lưng mình có thêm một người, miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, haychưa, bị Thừa Đức ôm như một cái gối ôm, muốn động đậy cũng khó khăn.
Tôi vặn vẹo người, khiến ThừaĐức
“Sao thế?” Anh ngáingủ hỏi.
“Anh về khi nàovậy?” Tôi khe khẽ thắc mắc.
Thừa Đức mở mắt ra, nhìn sắctrời bên ngoài, “Được một lúc rồi, trời còn sớm mà, sao đã dậy rồi?”
“Ngủ không đượcnữa.”
Một thoáng lặng im, không nghethấy Thừa Đức có động tĩnh gì, tôi bèn quay đầu lại, thấy anh đang nhắm mắt, cóvẻ như đã ngủ thiếp đi. Vốn có một bụng tâm sự muốn kể lể anh nghe, nhưng thấyanh buồn ngủ đến mức này, nên có phần không nhẫn tâm gọi anh dậy, đành phảixoay người trở lại, nhè nhẹ thở dài.
“Thở dài gì thế?”Anh đột nhiên lên tiếng hỏi, lúc này tôi mới biết anh chưa hề ngủ.
“Tình hình thế nàorồi?” Tôi không kìm được, lên tiếng hỏi.
“Cũng ổn, được phongvương.”
“Chuyện Đại Liên Na thìsao? Giải quyết ổn thỏa cả chứ?” Tôi hỏi.
“Ừ, không sao cả.”Anh thấp giọng trả lời, “Lão đại cũng không gây phiền phức gì, chắc là sợta lộ chuyện lão cấu kết với Nặc Đốn Vương ấy mà.”
Tôi do dự một lúc rồi khẽ hỏi,”Vậy… còn em?”
“Nàng?” Thừa Đứccười, khe khẽ đáp, “Cũng không có gì.”
Tôi ngoái đầu nhìn Thừa Đức,thấy đôi mắt thấp thoáng nét cười của anh không che giấu được sự mệt mỏi, tronglòng càng băn khoăn, không biết có nên nói rõ hết mọi chuyện không, hay là cứgiấu trong lòng hơn?
Tôi cắn cắn răng, quyết tâmthôi thì cứ nói ra, sao lại phải che giấu mãi làm gì? Chẳng lẽ tâm tư của haingười cứ phải dò tới đoán lui?
“Thừa Đức.”
“Hử?”
“Em có chuyện muốn nóivới anh.” Tôi nói.
“Ta nghe đây, nàng cứ nóiđi.” Thừa Đức chậm rãi đáp, cằm cọ cọ vào vai tôi.
“Mấy hôm nay không thấy anh,em cũng đã suy nghĩ rất nhiều… Thân phận của chúng ta quả là quá đặc biệt, dùtrong cung hiện giờ cũng có một Phúc Vinh quý phi giả, em vẫn chẳng thể nàocùng anh xuất hiện quang minh chính đại được, em thấy rất mâu thuẫn… Khôngbiết nên làm thế nào nữa, em thừa nhận rằng em thích anh, em yêu anh, nhưng hễnghĩ đến chuyện em phải lén lút trốn ở cái tiểu viện bé nhỏ này để đợi anh đếnlà em thấy sợ hãi, đây không phải là cuộc sống em cần, anh cũng biết tính cáchcủa em, em không thể ở đây mãi được, sẽ buồn chán đến phát điên mất, cho dù làcó tình yêu của anh, em cũng không thể sống nổi.” Tôi nói một mạch, khôngdám ngừng lại, chỉ sợ hễ dừng lại thì sẽ không mở miệng nổi, cứ thế mà nói ratất cả những lời tự đáy lòng mình, “Hơn nữa anh là người có dã tâm, embiết, một khi anh đã ngồi lên được vị trí đó, em phải làm sao? Phải làm saođây? Một hoàng đế có thể chỉ yêu một người phụ nữ thật không? Dù cho anh chỉyêu mình em, nhưng còn đất nước của anh, chúng đại thần của anh? Họ có chịu choanh yêu một người phụ nữ trong bóng tối hay không?”
Xem như đã nói hết những lờiấp ủ mãi trong lòng rồi, không biết vì sao mà cảm thấy khóe mắt cay cay, cổhọng cũng nghẹn đặc lại.
Thừa Đức nằm phía sau tôi imlặng không nói, mãi hồi lâu sau anh mới khẽ thở dài, nói, “Mới có mấy ngàyđã khiến nàng phiền muộn đến mức tâm tư trùng trùng thế này rồi à?”
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu,”Không phải chỉ mấy hôm nay mà em đã nghĩ lâu lắm rồi, lúc trên thảonguyên thì còn có thể lừa phỉ không nghĩ ngợi gì, nhưng đã đến đây rồi thì nghĩhay không cũng khó.”
“Vinh nhi, nàng có tin takhông?” Thừa Đức đột ngột hỏi.
Tôi nhìn anh, cười lớn,”Không tin, vì anh quá giảo hoạt, e rằng anh đem bán em đi mà em còn giúpanh đếm tiền đến mỏi cả tay ấy chứ.”
Thừa Đức sững lại, rồi cườithất thanh, nói, “Sẽ không mỏi tay đâu, nàng bán đâu được giá nhưvậy!”
Tôi cười khổ lắc đầu, đến sứclực đấu võ mồm với anh dường như cũng chẳng còn nữa.
Thừa Đức chải chải tóc tôi,dịu dàng nói, “Đừng nghĩ linh tinh nữa, tất cả những chuyện này ta cũngtừng nghĩ đến rồi, cũng trên chiếc giường này đây.”
Anh ngừng lại một chốc, thấytôi sững sờ thì cười gian, đáp, “Nha đầu ngốc, nàng quên rồi à, trên chiếcgiường này ta lần đầu tiên muốn nàng ấy.”
Anh nói như thế, tôi chợt nghĩđến vài ngày trước khi ra thảo nguyên, mặt thoắt đỏ bừng lên.
“Hôm đó trước khi nàngđến, ta ngồi trên chiếc giường này nghĩ ngợi, nghĩ rất nhiều, cả những chuyệnnàng đã nghĩ nữa. Lúc đó ta đã nghĩ, chỉ cần nàng theo Phụng Thiện đến đây, tasẽ không bao giờ buông nàng ra nữa, cho dù là thiên đường hay địa ngục, ta cũngsẽ kéo nàng theo.” Thừa Đức trầm giọng nói, “Ta cũng sớm nghĩ đếnchuyện Vinh nhi của ta nếu không được đường đường chính chính xuất hiện thì đâucòn là Vinh nhi ta cần nữa, vậy nên, rồi sẽ có ngày ta sẽ để nàng quang minhchính đại sống bên cạnh ta. Đừng vội, Vinh nhi, cho ta thêm chút thời gian,được không?”
Tôi nhìn Thừa Đức, nhìn ngườiđàn ông đã nói sẽ đưa tôi theo bất kể là thiên đường hay là địa ngục này, khôngcòn thấy do dự băn khoăn gì nữa, anh đã nói như thế thì tôi còn sợ hãi gì đây?
Tôi xoay người lại, co gọnngười lọt thỏm vào trong lòng anh khẽ thở dài, nói, “Được rồi, anh đã nóinhư vậy, em cũng đã bước lên con thuyền cùng anh rồi. Anh phải nhớ rằng em đâylà không trả hàng lại được đâu đó, sau này đừng hối hận là được.”
Thừa Đức cười khẽ, ôm tôi chặthơn, im lặng một lúc rồi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, khẽ khàng hỏi, “Vinhnhi, sinh cho ta một đứa con… được không?”
Tôi chỉ cảm thấy tim mình corút lại thật mạnh.
“Vương phi của Lão đạisinh rồi… một đứa con trai, ta cũng thấy thèm rồi, cứ nghĩ đứa con Vinh nhisinh cho ta sẽ thế nào nhỉ?” Thừa Đức sau lưng tôi lẩm bẩm.
Con? Tôi có thể sinh con choanh sao? Bằng chính thân thể này? Tôi lén đưa tay lên lau lệ ở khóe mắt, kìmgiữ tâm trạng một lúc rồi mới nhẹ nhàng nói, “Chắc là xấu lắm, may màtướng mạo em cũng xem như thanh tú đáng yêu đó!”
Thừa Đức sau lưng tôi cườikhàn khàn, trái tim tôi lại bị vặn đến mức như có thể chảy nước được.
“Thừa Đức, ngày mai đưaem đi gặp một người được không?”
“Ai?”
“Hồ tỷ tỷ của Hồi Xuân YQuán.”
“Hồ tỷ tỷ? Người ở UyểnThành ấy à?” Thừa Đức hỏi.
“Ừ, được không?” Tôihỏi.
“…”
“Xin anh đấy.”
“…”
Đi không nào? Không đi thìmình em đi.” Tôi tức giận.
“Được rồi.” Thừa Đứcnhẹ nhàng trả lời.
Đi theo Thừa Đức và PhụngThiện, tìm mãi mới thấy được cái “Hồi Xuân Y Quán” mà Hồ tỷ tỷ nói.Nhìn thì không to, bên trong cũng không nhiều người, chỉ có một lão Hán lớntuổi đang ngồi bên trong, có vẻ như là đại phu.
“Đại phu, tôi muốn xembệnh.” Tôi bước lên phía trước, lúng búng nói.
Ông lão đó nhìn tôi một cáirồi hất cằm, ra hiệu tôi ngồi xuống.
“Bệnh gì?” Ông tiệnmiệng hỏi.
“Toàn thân trên dưới đầuđau nhức.” Tôi đáp. Lời vừa thốt ra, mọi người trong nhà đều ngẩn ngơ, sauđó nghe thấy Thừa Đức hừ khẽ rồi cười nhỏ, Phụng Thiện nhìn tôi như nhìn quáivật, ngay cả ông lão cũng ngẩng lên với ánh mắt kỳ dị.
Tôi cười hì hì với ông lão rồihỏi tiếp, “Đau đầu thì làm sao?”
“Đầu đau trị đầu.”Ông lão đáp gọn lỏn.
“Còn đau chân?” Tôilại hỏi.
“Chữa chân.” Ôngngừng một lúc rồi lại hỏi, “Mạo muội hỏi một câu, khách quan tuổi tác thếnào?”
“Hai mươi chưa tới, bamươi có lẻ, bốn mươi hơn tí…” Tôi cười đáp.
Ông lão nét mặt hiện một nétcười, cười hi hi nhìn tôi rồi lại nhìn Thừa Đức và Phụng Thiện
“Họ là bạn củacháu.” Tôi giải thích.
Ông lão vuốt vuốt cằm có mấycọng râu ít đến thảm thương, đứng dậy rồi nói một câu, “Mời đi theolão.”
Tôi quay lại cười với Thừa Đứcrồi vội vã đuổi theo ông lão ra phía sau nhà, Phụng Thiện và Thừa Đức cũng theosau. Đằng sau Y Quán có một ngôi nhà nhỏ, tôi đang e ngại không biết một nơi tonhư thế này thì Hồ tỷ tỷ có thể trốn được ở đâu, thì thấy ông lão lấy ra mộtchiếc thang, đặt dựa vào tường rồi trèo lên, sau đó còn vẫy vẫy tay với tôi rahiệu tôi cũng lên theo.
Tôi nhìn Thừa Đức, anh cườicười, vươn tay ra cắp lấy tôi rồi nhún mình một cái nhảy vọt qua tường. Nhưngai mà ngờ được bên này tường vốn không phải đất liền mà là một cái hồ nằm sáttường, tôi thầm kêu lên thôi tiêu rồi, thì đã ngã tùm xuống nước với Thừa Đức,haizzz, xem ra Thừa Đức cũng không có công phu đạp trên nước nhỉ. Tiếp đó cũng”tùm” một tiếng, là Phụng Thiện cũng rơi xuống nước theo chúng tôi.
Cũng may mà nước không sâu,chỉ ngang ngực tôi, nhưng cả người thì đã ướt đẫm. Lớp trang điểm tinh tế màsáng nay Lũng Nguyệt làm cho tôi đã bị nước dính ướt hết, lấy tay chùi một cáiđã hiện nguyên hình.
Ông lão đó vẫn tựa vào tườngnhìn xuống chúng tôi với vẻ mặt vô tội, tôi nổi quạu, “Sao ông không nóisớm bên này có hồ nước?”
Ông lão chớp chớp mắt, nóibằng giọng cực kỳ ngây thơ (vô số tội >”
Tiểu thư? Hồ tỷ tỷ? Tôi bấtlực đảo đảo mắt, ai bảo ra oai cùng với Thừa Đức làm chi, bây giờ đáng đời lắm.Ngẩng lên nhìn Thừa Đức, thấy anh hơi chau mày, ôm lấy tôi nhảy ra khỏi hồnước, đạp khẽ mấy bước đã đáp gọn lên bờ.
Ôi chao, thì ra anh có thể phithân trên mặt nước được, tôi nhìn anh với vẻ tràn đầy nThừa Đức đứng vắt vắtnước ở chéo áo, không nói lời nào, sắc mặt có phần không tốt lắm.
“Anh biết phi thân trênnước sao lúc nãy còn bị rơi xuống hồ?” Tôi hỏi.
“Nhất thời bất ngờ.”Thừa Đức khẽ đáp, thấy tôi toàn thân cũng ướt như chuột lột thì lông mày vặnxoắn lại, ánh mắt nhìn ông lão lạnh thêm mấy phần.
Ông lão chậm rãi vòng đến từmột đầu khác của bờ tường, lúc này mới chịu dẫn chúng tôi đến căn nhà đó. ThừaĐức nắm tay tôi đi theo, trên đường cảm giác một luồng hơi nóng từ người ThừaĐức truyền từ tay sang người tôi, tôi ngước lên nhìn vẻ thắc mắc, anh cười khẽvới tôi, dịu dàng đáp, “Đừng để cảm lạnh.”
“Tiểu thư, có người tìmcô.” Ông lão đứng ngoài một căn phòng nhỏ cung kính nói.
“Ai nữa đây? Chẳng phảiđã nói với ông rồi sao, đừng có dẫn người lung tung vào đây tìm tôi.” Bêntrong vẳng đến giọng nói nóng nảy của Hồ tỷ tỷ.
Tôi quá đỗi vui mừng liền trảlời ngay, “Hồ tỷ tỷ, là em đây.”
Người trong phòng rõ ràng ngẩnra, sau đó rèm cửa xoẹt một tiếng bị kéo sang bên, một cô gái mặc áo màu vàngthiên nga thò đầu ra, không phải là Hồ tỷ tỷ thì còn là ai? Nét mặt chị vuimừng hớn hở, sau đó lại nhìn Thừa Đức đằng sau lưng tôi, nụ cười trên mặt hơicứng lại, rồi lại thấy Phụng Thiện sau lưng Thừa Đức, lần này thì xong, nụ cườitrên mặt Hồ tỷ tỷ lại biến thành cười khan.
Hồ tỷ tỷ để chúng tôi vàotrong, thấy tôi ướt lướt thướt bèn cười nói, “Tiểu nha đầu, theo ta vàophòng thay quần áo đi, để vậy sẽ cảm lạnh đó.” Nói rồi không đợi tôi phảnứng đã kéo tôi vào trong, thấy Thừa Đức đứng sau cũng muốn theo vào thì lạicười nói, “Vị công tử này có thể đứng đợi bên ngoài một chút đượckhông?”
Tôi cười nhìn Thừa Đức, biếtanh lo lắng nên bảo, “Không sao, em theo Hồ tỷ tỷ vào trong, anh đứng đợiđược rồi.” Thấy quần áo người anh cũng ướt hết nên lại quay lại nói với Hồtỷ tỷ: “Phiền chị tìm giúp em một bộ đồ khô ráo cho anh ấy đượckhông?”
Hồ tỷ tỷ cười cười rồi dặn dòông lão dẫn chúng tôi vào đi tìm hai bộ quần áo cho Thừa Đức và Phụng Thiện,sau đó kéo tôi đi vào trong. Bên trong có vẻ như là phòng ngủ, bài trí cũngtinh tế, Hồ tỷ tỷ đóng chặt cửa lại rồi ghé sát tai vào nghe ngóng, vội vã đếntrước giường, đẩy chăn đệm dịch ra, rồi lật tấm ván giường lên, bên dưới hiệnra một cửa hang tối om.
Tôi đứng đờ ra đó, thì ra mậtđạo đúng là giấu dưới giường mà!
Hồ tỷ tỷ ngoắc tay với tôi rahiệu tôi theo xuống dưới. Tôi nhìn nhìn lỗ hang tối om om phía dưới, lại nhìnkhuôn mặt lộ rõ nét căng thẳng của Hồ tỷ tỷ, hỏi, “Làm gì thế?”
“Mau chạy thôi, lần nàykhông thể hạ độc được, hai người ta cũng không đánh lại, chúng ta cứ chạy chonhanh là hơn.” Hồ tỷ tỷ hạ giọng nói, kéo tay tôi muốn xuống phía dưới,”Đều tại mi cả đấy, tiểu nha đầu, toàn gây chuyện cho ta, xem xem những gìmi làm kìa, có người tình tốt rồi à?”
Tôi vừa nghe thấy Hồ tỷ tỷ nóimuốn chạy trốn thì nhịn không nổi phì cười. Hồ tỷ tỷ nghe tôi cười thì hơi sữngsờ, nhưng vốn là một người cực kỳ thông minh, nhìn thấy tôi như thế thì thoángchốc đã phản ứng trở lại, đặt tấm phản giường xuống, mở rương ra lấy cho tôi mộtbộ quần áo rồi cười nói, “Bị tiểu nha đầu như mi dọa cho thất thần, quênmất là hai người nắm tay nhau đến, hắn là người tình nhỏ bé của mi à?”
Coi kìa, cái gì mà người tìnhnhỏ bé, thật khó nghe.
“Hồ tỷ tỷ, em có chuyệnmuốn xin chị giúp.” Tôi nói.
Hồ tỷ tỷ nhìn tôi, bỗng hiểura điều gì đó, nhanh nhẹn tóm lấy cổ tay tôi rồi xắn tay áo lên.
“Nhóc con này hay lắm, vìlý do này mới đến đây à?” Hồ tỷ tỷ cười hỏi
Tôi vừa nhìn thấy vẻ mặt chịta đã nhớ đến ngay chuyện chị nói làm bảy tám dấu thủ cung gì đó, vã cả mồ hôihột, biết chị hiểu lầm sự viếng thăm này của mình nên vội cười giải thích,”Không phải như chị nghĩ đâu, em muốn hỏi chị chuyện này, có cách nào giúpem thay đổi tướng mạo không?”
“Thay đổi tướngmạo?” Chị sững sờ hỏi.
Tôi gật đầu, muốn xuất hiệnmột cách quang minh chính đại bên Thừa Đức, thân phận thì dễ rồi, có thể làmgiả, nhưng còn tướng mạo thì sao, người trong cung nhìn một cái là biết ngaytôi là nàng công chúa Phúc Vinh, chỉ còn cách hoán đổi gương mặt này thôi.
Hồ tỷ tỷ chăm chú nhìn tôi mộtlúc rồi khẽ hỏi, “Nha đầu, mi lén chạy ra khỏi cung nên sợ người ta nhậnra à?”
“Nên em mới muốn thay đổihình dáng, không thể cứ trốn tránh mãi được.” Tôi đáp.
Hồ tỷ tỷ ngẫm nghĩ một lúc rồinói, “Tiểu nha đầu à, thế giới này làm gì có phép thuật nào có thể thayhình đổi dạng được? Nếu đã chạy thoát khỏi cung rồi thì chi bằng chạy trốn vớingười tình nhỏ của mi đi, có phải tốt hơn không? Hà tất phải thay đổi tướngmạo?”
Tôi cười khổ lắc lắc đầu, tôicó thể chạy, nhưng Thừa Đức sao được? Thấy Hồ tỷ tỷ cũng không giúp được, tôilại nghĩ đến phẫu thuật thẩm mỹ của thời hiện đại, haizz, nếu ở đây có kỹ thuậtđó thì tốt quá, đổi gương mặt, như giỡn chơi thôi ấy mà.
Thay xong đồ bước ra, Thừa Đứcvẫn đứng bên ngoài đợi tôi, y phục vẫn chưa thay nhưng đã khô rồi, tôi hoàinghi liệu anh có dùng nội công gì đó để hong khô quần áo của mình hay không.