DennisQ dịch
Haingày sau đó vẫn không nghe thấy tin Thừa Đức bị bắt, tim của tôi rốt cuộc cũngđược đặt trở lại vào lồng ngực, xem ra anh đã quay về doanh trại của Ngõa Lặcrồi, chỉ không biết làm sao anh có thể phát hiện ra có điều gì không ổn ở đâythôi.
NgườiTây La Minh và quân Ngõa Lặc đánh nhau vài trận, có thắng có thua, chiến tranhđã đến hồi giằng co quyết liệt.
Tôitiếp tục ở lại làm người hầu cho Nặc Đốn Vương, hắn cũng không gây khó dễ chotôi nữa, cứ như tôi vốn vẫn là người hầu của hắn vậy. Ban ngày tôi giúp hắn dọndẹp lều trại, cơm bưng nước rót, buổi tối thì túc trực ở cửa lều, có lúc thì ởngoài, lúc lại ở bên trong. Chuyện này còn tùy thuộc vào đêm đó hắn có tìm gáihay không, nếu có thì tôi rất tự giác trốn ở bên ngoài, hoặc đi xa thêm vàibước, không nghe gì để khỏi bực bội, sau đó đợi hắn gọi tôi vào lấy nước chohắn tắm rửa. Những người con gái ở trong lều với hắn, có lúc là phụ nữ tộc HáchLiên mới bị cướp về, có khi vẫn là những người có sẵn ở đó, tôi nghĩ có lẽ mìnhcũng đã tê liệt mất rồi, lòng cũng cứng rắn hơn, ở cái nơi quỷ quái này thì đếncả bản thân tôi cũng còn không bảo vệ nổi, sc lực ở đâu ra mà đi cứu giúp kẻkhác.
Nhưngvẫn thấy hơi hiếu kỳ, tại sao mấy hôm nay không nhìn thấy cô ả công chúa ĐạiLiên Na vào lều của hắn nhỉ? Cô ả công chúa đó rõ ràng xinh đẹp hơn nhiều sovới những cô gái bị cướp về, lại không cần phải cưỡng đoạt nữa.
ĐạiLiên Na và cô hầu A Nhã Kỳ luôn ở trong lều của họ, hiếm khi ra ngoài. Có mấylần tôi định đến thăm A Nhã Kỳ, nhưng chưa mon men được tới cửa đã bị bọn binhlính ngăn lại.
“Ngươiđừng theo ta mãi có được không?” Tôi hét lên tức tối với tên lính theo sau,hôm nay khó khăn lắm Nặc Đốn Vương mới đi tuần xem xét quân đội của hắn, tôiđang muốn đi thăm dò địa hình, xem có cơ may nào đào thoát không, sau lưng lạicó cái đuôi vẩy mãi không rớt.
“Vươnglo lắng cho sự an toàn của ngươi, nên ta mới đi bảo vệ đó chứ.” Tên đóđiềm nhiên nó
Tứcquá, bảo vệ cái đít ta ấy! Chứ chẳng phải sợ ta chạy mất rồi không còn ai để dụThừa Đức vào tròng?
Rìaphía tây của nơi đóng quân có một con sông, không sâu nhưng nước chảy rất xiết,một vài phụ nữ tộc Hách Liên đang bận giặt giũ quần áo bên binh lính đưa đến,vài tên lính Tây La Minh đang đi canh gác xung quanh. Tôi mới đi về phía consông được vài bước thì giọng nói bình thản của tên lính phía sau lại vọng đến:”Lát nữa Vương sắp về đến rồi, nếu không thấy thấy ngươi trong doanh trạisẽ giận dữ lắm đấy!”
Tôilạnh lùng lườm hắn một cái, hắn tức giận thì liên-quan-chó-gì-đến-tôi!
Mộtbóng dáng gầy nhỏ bên bờ sông đứng thẳng dậy, vô thức nhìn về phía tôi, sau đóvui mừng hét lên một tiếng: “Hoa Bất Thoát!” Chính là cô cháu gái ÔNhật Na Giai của bà Ô Vân.
“ÔNhật Na Giai!” Tôi vui quá hét toáng lên, vẫy vẫy tay với cô bé, từ khi bịbắt ra khỏi vùng đất của tộc Hách Liên, tôi vẫn chưa gặp lại cô nhóc ấy, lúcnày nhìn thấy xa xôi vậy, không ngờ lại thấy thân thiết như thế.
Cô bétỏ ra rất vui mừng, quên bẵng cả đám Tây La Minh đang đứng gần đó quản thúc họ,chỉ muốn chạy nhanh đến bên tôi. Mới nhấc chân một bước, ngọn roi của người TâyLa Minh đã quất vào lưng, cô giật mình, chân như đạp phải thứ gì đó, thân ngườilảo đảo rơi xuống nước.
Trongmột lúc, mọi người đều ngẩn ra, cả tôi nữa, mắt mở trừng trừng nhìn bóng dángnhỏ bé của cô ngã “tùm” một cái xuống nước. Nước sông không sâu nhưngchảy rất xiết, cô nhanh chóng bị nước sông cuốn đi, trôi ra xa hơn nữa.
“Đừnghoảng hốt!” Tôi hét to, chạy nhanh đến đó.
Ô NhậtNa Giai chưa bị nước cuốn đi bao xa thì may mắn được một tảng đá trồi lên giữalòng sông chặn lại, tốc độ cũng giảm h cô bé cũng nhanh trí vội vươn tay ômcứng lấy tảng đá đó.
“Giữchặt lấy!” Tôi đã nhào đến bên bờ sông, hét với lên với cô. Ô Nhật Na Giaimặt mày trắng bệch không một giọt máu, hai tay cố ôm ghì lấy tảng đá trơn tuột,nhưng có thể thấy là cô bé không thể cố gắng được bao lâu nữa.
Tôicuống lên như kiến bò trên nồi lẩu, những phụ nữ tộc Hách Liên cũng bất chấpđòn roi của bọn Tây La Minh cũng chạy về phía này.
“ChânThần ơi! Bây giờ phải làm sao?” Một cô gái bên cạnh khóc lóc. Họ đều làdân du mục, rất ít người biết bơi, Ô Nhật Na Giai mà bị nước cuốn đi thì cầmchắc cái mạng nhỏ không giữ được nữa.
Tôinhìn dòng nước, quả thật là không sâu, chỉ đến bắp đùi tôi thôi, nhưng nghĩ mãikhông ra tại sao trên thảo nguyên lại có con sông nước chảy xiết thế này. Tôibiết bơi, nhưng tốc độ nước thế này thì căn cứ vào trình độ của mình, chắc cũngkhông trụ vững.
Tôikhoát khoát tay với tên Tây La Minh nãy giờ vẫn bám theo sát gót, “Maulên! Ra đó cứu cô bé ấy!”
Hắn tỏvẻ kinh ngạc, “Ta đi?”
“Vớvẩn!” Tôi cuống lên.
“Takhông biết bơi!” Vẫn giọng điệu bình thản.
“Nướckhông sâu! To xác như ngươi, có xuống cũng không bị cuốn trôi đâu!” Tôivội vã nói.
Hắn lắcđầu, “Ta không thể mạo hiểm vì một đứa con gái Hách Liên thấp hèn như thế,dũng sĩ phải chết ở nơi chiến trường chứ không phải chết đuối.”
Tôi tứcrun lên, sớm biết là không thể hi vọng gì ở bọn này mà! Tay của Ô Nhật Na Giaidần dần không còn chút sức lực nào, sắp buông tay ra đến nơi
“Cốgắng một chút!” Tôi gào lên, rồi cố tìm kiếm một tảng đá nào đó bên bờsông thật nhanh, cuối cùng trời vẫn còn thương, bên này vẫn còn vài tảng đá kháto, tôi chọn lấy tảng to nhất, nghiến răng nhấc bổng nó lên, đang định nhàoxuống nước thì tên lính Tây La Minh phía sau giữ lấy tay tôi, “Ngươi làmgì vậy?”
“Làmgì hả?” Tôi quay lại giận dữ, “Bộ ngươi không có mắt à? Các ngươikhông đi thì ta đi!”
Hắn cóvẻ đờ ra, ngốc nghếch đứng đó nhìn tôi.
“Buôngtay!” Tôi hét. Rồi quay người đi từng bước xuống dòng nước, thể trọng củatôi cộng thêm cả tảng đá tôi đang ôm trước ngực, chắc không đến nỗi bị nước đẩyđi, hơn nữa tôi cũng không đi thẳng hướng của Ô Nhật Na Giai mà xuất phát từđiểm chếch lên phía trên của cô nhóc, thế này thì cho dù nước có cuốn tôi đichệch hướng thì cũng vẫn có thể tìm đến chỗ cô.
Chỉcách có mười mấy mét thôi, tôi không ngờ lúc đi lại thấy xa như vậy, tuy ôm lấytảng đá nhưng đi trong nước vẫn rất cực nhọc, đặc biệt là với dòng sông nướcchảy xiết thế này.
“Giữchặt lấy!” Tôi vứt tảng đá đi, hai tay níu chặt lấy tay của Ô Nhật NaGiai, dựa vào tảng đá cực to giữa sông, gắng hết sức kéo cô về bên tôi, trên bờvang lên những tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Thânngười Ô Nhật Na Giai run bần bật, níu chặt lấy tôi không rời. Kinh qua lần sinhtử này, đến cả người lớn cũng còn kinh hoảng sợ hãi, huống gì cô nhóc chỉ làmột đứa bé mới mười hai tuổi.
“Ômchặt lấy chị, chân vòng qua eo chị này!” Tôi hét lớn, thử thò chân ra đimột bước, tuy có hơi loạng choạng nhưng vẫn được, chưa đến nỗi bị nước đẩy đi.Tôi cõng Ô Nhật Na Giai, bắt đầu quay trở lại.
Thực ratôi đã tính toán quá ẩu, quên mất không tính đến sức lực của bản thân. Lúc đếnphải ôm tảng đá nặng trong người đã khiến tôi mệt đến đứt hơi, bây giờ lại cõngthêm cô bé, cảm bắt đầu nhũn ra, thân ngươi lắc lư như đang bay.
Tôi cốnói với cô bé bằng giọng bình tĩnh nhất, “Nhớ này, lát nữa nếu chúng ta bịcuốn đi, em đừng hoảng, nín thở lại, đừng cố níu kéo lung tung, chị sẽ nắm đượcem, đợi nước chảy đến chỗ chậm sẽ kéo em lên!” Tôi sợ rằng nếu chúng tôibị nước đẩy ngã, do cô bé không biết bơi sẽ cố sống cố chết bám lấy tôi, đếnlúc đó dù tôi biết bơi cũng sẽ bị thít nghẹn mà chết.
Ô NhậtNa Giai nấc nghẹn “ừ” một tiếng, tứ chi càng ôm bám tôi chặt hơn. Tôicười khổ, một người không biết bơi, dù nói thế nào cũng không tránh khỏi nỗi sợhãi với nước. Tôi lại tiến lên một bước, chỉ thấy đầu gối nhũn ra, kế đó nhàoxuống nước, bên tai vẳng đến tiếng người kêu thét kinh sợ. Ý nghĩ đầu tiên củatôi là, tiêu rồi, lần này chỉ cần ngã xuống thôi, sợ là sẽ không bò dậy nổinữa, cô nhóc sẽ như quả cân dìm tôi xuống, không nổi lên được. Tôi hối hận rồi,người tốt việc tốt thì không phải dễ dàng làm được, tôi phải học hỏi Lôi Phong(Lôi Phong: chỉ người có ích cho xã hội) gì đó mới được!
Mũi vừachạm nước, tim cũng hoảng loạn theo, Ô Nhật Na Giai quả nhiên không nhớ lời tôidặn, cô nhóc càng ôm ghì lấy tôi chặt hơn, chẳng lẽ tôi phải bỏ mạng nơi đâysao? Tiếng người, tiếng nước, trong thoáng chốc trào lên về phía tôi, trong mơhồ hoảng loạn, dường như tôi còn thấy được mấy cẳng chân ngựa nữa…
Độtngột cảm thấy thắt lưng bị ai túm, thân người đã rời khỏi mặt nước, tôi cuốngquýt túm lấy Ô Nhật Na Giai đã bị ngạt nước ngất đi. Ngẩng đầu lên nhìn, NặcĐốn Vương đang ngồi trên lưng ngựa, một tay túm lấy thắt lưng tôi, vẻ mặt đầygiận dữ nhìn tôi chằm chằm.
“Buôngtay!” Hắn lạnh lùng nói.
Tôi cúiđầu nhìn Ô Nhật Na Giai mình đang ôm cứng trong tay, lắc đầu.
“Ngươilại vì một người Hách Liên thấp hèn mà đến tính mạng mình cũng không cầnhả?” Hắn giận dữ.
“Côbé ấy là người, sau đó mới là người Hách Liên, cũng là một mạng người, tôikhông thể buông.” Tôi đáp, giọng không kìm được run lên.
“Ngươikhông buông thì ta sẽ buông.” Nặc Đốn Vương lạnh lùng.
Tôingửa cổ lên nhìn hắn, cười thảm não, vẫn lắc đầu: “Tôi có nguyên tắc củamình, không buông!”
Lôngmày hắn xoắn lại, mắt nheo nheo, phát ra ánh sáng sắc nhọn.
Tôi vừathấy hắn như vậy, lập tức muốn chữa lại ngay, buông thì buông chứ, vẫn nên locho cái mạng của mình là quan trọng nhất! Nhưng còn chưa kịp mở miệng, tôi đãthấy người nhẹ hẫng, tên khốn này, quả nhiên là buông tay rồi, tôi kéo theo ÔNhật Na Giai chìm xuống nước lại. Như vậy cũng tốt, cô nhóc đã ngất đi rồi,không còn ôm chặt cứng tôi nữa, chỉ cần tôi giữ bình tĩnh, đợi đến nơi nướcchảy chậm lại sẽ cứu cô nhóc lên, tôi nghĩ vậy.
Nhưngngười tôi tiếp đó lại bị nhấc bổng lên, hắn lạnh lùng liếc mắt đảo qua tôi mộtcái, cũng nhấc cả Ô Nhật Na Giai lên lưng ngựa.
Lênđược đến bờ, ngã nhào xuống từ lưng ngựa, tôi phát hiện ra tứ chi mình đã mềmnhũn, không động đậy nổi nữa, nghĩ lại ban này cảnh tượng Quỷ Môn Quan hãi hùngấy, chỉ thấy kinh sợ phát khiếp. Ô Nhật Na Giai cũng dần dần tỉnh lại, mở tomắt ra, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy tôi là “òa” lên một tiếngkhóc nức nở.
“Đượcrồi, đừng khóc nữa!” Tôi miễn cưỡng đứng dậy, đến bên cô bé, “Chẳngphải vẫn chưa chết đó sao?”
Nặc ĐốnVương vẫn ngồi trên lưng ngựa, lạnh lẽo nhìn tôi, tôi bước đến bên hắn, ngẩngđầu lên cười nói, “Đa tạ nhé, xem như Ngài vẫn còn chút nhân tính.”
Hắncười lạnh một tiếng, đáp lại, “Không cần cám ơn, không chừng ngươi sẽnhanh chóng hận ta ngay thôi!” Nói xong cười tàn nhẫn rồi cưỡi ngựa bỏ đi.
Loạingười này, người khác cảm ơn lại còn thấy ngứa ngáy! Tôi liếc hắn một cái,không thèm đếm xỉa nữa.
Lúc đưaÔ Nhật Na Giai về chỗ bà Ô Vân, tôi nhìn thấy Cách Nhĩ Thái. Vì bên cạnh bàluôn có tên lính kia lẵng nhẵng bám theo nên tôi không tiện hỏi về chuyện củaThừa Đức, chỉ nói chuyện qua loa với bà vài câu rồi rời khỏi lều của bà Ô Vân.Không ngờ lúc ra khỏi đó lại đụng ngay A Nhã Kỳ, cô nàng thấy tôi thì có vẻhoảng hốt, vội vội vàng vàng quay trở lại.
“ANhã Kỳ!” Tôi gọi, lúc này cô nàng mới dừng lại nhìn tôi, rồi phát hiện ratoàn thân tôi đang ướt sũng.
“Côbị sao vậy?” A Nhã Kỳ hỏi.
Tôinhìn người mình đang ướt như chuột lột, cười đáp: “Tắm một cái, không cógì. Cô làm gì thế, sao mấy ngày nay chẳng nhìn cô đâu cả?”
“Có…có gì đâu” Cô trả lời, “Tôi bị đau bụng, muốn tìm bà Ô Vân xin chútthuốc uống. Cô mau về nhanh đi, mặc đồ ướt sẽ bị lạnh đó.”
Tôinhìn cô nàng, cảm thấy cô như đang cố ý che giấu điều gì đó, nhưng lúc này cảmthấy người mình bắt đầu lạnh dần, tạm thời không nghĩ ngợi nhiều, nên chạy lúpxúp trở về lều trại lớn.
Về đếnnơi, may mà Nặc Đốn Vương không ở đó, bên trong cũng chẳng có ai khác, tôi lụclọi tìm kiếm quần áo mà hôm đó Cách Nhĩ Thái đưa đến, cuối cùng tìm đại một bộđể thay, vừa mặc xong thì nghe thấy bên ngoài lều vẳng đến giọng mồm loa củatên Râu quai nón.
“HoaBất Thoát! Ngươi sao rồi?” Hắn đưa tay vén bức trướng, sải từng bước dàiđi đến.
“Takhông sao! Ngươi yên tâm được rồi!” Tôi cố làm vẻ điềm tĩnh né tránh bàntay gấu của hắn, cái tên Râu quai nón này, mấy hôm nay lúc nào cũng lui tới tìmtôi, xem ra có vẻ nảy sinh hứng thú với tôi rồi đây. Tôi thì chẳng muốn vướngmắc gì với hắn, nên trốn được thì cố trốn thôi. Khó khăn lắm mới đuổi tên Râuđi được, tôi mới tìm ra cơ hội để ngồi xuống nghỉ ngơi, thở ra một hơi chothoải mái. Những ngày tháng ở đây, tôi đã sống đủ rồi, tóm lại phải làm sao mớikhỏi đây được chứ? Tôi có thể không? Lần đầu tiên, tôi thấy không chút tự tinvới bản thân mình.
Tối hômnay, lại có tên lính khác đưa gái đến chỗ Nặc Đốn Vương, tôi nhìn chiếc chănnhàu nhĩ quăn queo, cười lạnh một tiếng, tinh lực của hắn quả thật dồi dào,khinh thị đảo mắt một cái rồi theo tên lính kia ra khỏi căn lều. Tôi vừa tìmđược một chỗ khuất gió gần căn lều để ngồi xuống, liền nghe trong lều vẳng ratiếng kêu thét hãi hùng.
Tiếngthét đó như ngọn roi quất thẳng vào tim tôi, tôi nhảy vọt lên, vội vàng vén bứctrướng căn lều nhào vào.
Quảnhiên, Ô Nhật Na Giai mặt đầm đìa nước mắt đang co rúm lại ở một góc trong lều,thấy tôi bước vào, Nặc Đốn Vương vẻ mặt đầy nét cười lạnh lùng đang nhìn vềphía tôi.
“Ngươikhông phải là người!” Giọng của tôi không kìm được run lên.
Hắnnhếch nhếch mép, hỏi: “Ngươi lại nhìn không quen rồi à? Chẳng phải đã coinhư chuyện thường rồi sao?”
Tôi nhàođến Ô Nhật Na Giai, kéo cô bé đứng dậy, gào lên điên cuồng với Nặc Đốn Vương:”Ngươi nhìn nó đi, nhìn đi, năm nay nó mới 12 tuổi, nó vẫn còn là trẻ conmà! Đến cả đứa trẻ con ngươi cũng không tha hay sao hả?”
Hắn đảomắt nhìn Ô Nhật Na Giai đang run rẩy rúm ró lại, lại nhìn về phía tôi cườicười, “Con gái trên thảo nguyên, 12 tuổi đã là lớn rồi, nó đâu có thấp béhơn ngươi bao nhiêu!”
Tôigiận đến mức không nói được gì, chỉ lắp bắp nhìn hắn, ban ngày tôi mới cứu đượcÔ Nhật Na Giai khỏi dòng nước, buổi tối hắn đã đưa cô bé vào trong lều, đâychẳng phải rõ ràng là đang hành hạ tôi sao? Tôi còn có thể giữ được vẻ trơ lìnhư mấy ngày trước không? Khoan không nói đến chuyện bà nội của cô bé là ngườiđã cứu sống tôi, cho dù giữa tôi và họ không có ân tình gì, tôi có thể thảnnhiên nhìn một đứa bé gái như Ô Nhật Na Giai bị tên biến thái này bức hạikhông?
“Hômnay không ra ngoài à? Hay là muốn cạnh thưởng thức?” Hắn cười nói, nụ cườitàn khốc như của một tên ma quỷ ăn thịt người.
Tôinhắm nghiền mắt lại, cố kiềm chế lửa giận trong lòng, từ từ mở miệng, “Rốtcuộc ngươi muốn thế nào đây? Nói thẳng ra đi, ta không tin ngươi chỉ là thíchthú với cô bé!”
“Ngươinói xem nào?” Hắn đến bên cạnh, nâng cằm tôi lên, nheo đôi mắt màu xanhthẫm nhìn tôi, giống như sói dữ đang nhìn con mồi.
“Tanghĩ vốn ngươi là kẻ làm việc không từ thủ đoạn, tuy không thể coi là anh hùng,nhưng cũng có thể gọi là kiêu hùng, nhưng, bây giờ, ta coi thường ngươi, thậtsự coi thường ngươi!” Lần đầu tôi nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, không hề lùibước, chỉ muốn nhìn thấu tận đáy lòng hắn, xem rốt cuộc ở nơi sâu kín âm u ấyhắn đang che giấu thứ gì.
Tay củahắn bóp lại chặt hơn, tựa hồ muốn bóp nát cằm tôi ra.
“Thựcra vốn chỉ là một chuyện đơn giản biết là bao, ngươi hà tất phải dụng tâm khổnão như thế? Chẳng lẽ là vương của người Tây La Minh lại rảnh đến mức đi so đothiệt hơn với một đứa con gái bình thường như ta?” Tôi cười bảo, “Sửdụng sức mạnh với phụ nữ, là chuyện ngươi quá quen thuộc rồi, giờ ta đã rơi vàotay ngươi, xử lý thế nào chẳng phải đều tùy thuộc ở ngươi cả à?”
Hắnkhông nói gì, chỉ nhìn tôi ra chiều thích thú.
Tiếngkhóc của Ô Nhật Na Giai từ từ dừng hẳn, cô bé mở to đôi mắt sợ sệt nhìn Norton.Tôi nhìn cô bé, thấy tim co thắt lại, tôi biết, bất kể bà của cô bé có từng cứutôi hay không, tôi cũng không thể làm được cái chuyện bỏ rơi cô bé một mình lạiđây được.
“Đưacô bé về đi, tôi thay.” Tôi quay đầu đi nói.
Nặc ĐốnVương nhìn tôi ra chiều suy nghĩ, ánh mắt sắc nhọn như có thể nhìn thấu timtôi, nhìn thấy nhịp tim tôi đang đập cuồng lên dữ dội, nhìn thấy sự khiếp đảmbắt đầu nảy nở trong lòng tôi. Hắn cười, khẽ vỗ tay hai cái, có người bước vào,không đợi hắn dặn dò đã khiêng Ô Nhật Na Giai ra ngoài.
“Nghĩkỹ hậu quả rồi chứ?” Hắn hỏi tôi.
Tôicười nhạt, hậu quả, có nghĩ đến thì cũng liên quan gì.
“Ngươiphải biết rằng một khi ngươi thất thân ở đây, tên hoàng tử của ngươi sợ rằng cóyêu cũng không chịu đựng nổi đâu.” Hắn nói.
Tôi trảlời nhạt nhẽo: “Nếu anh ấy yêu ta, biết ta gặp phải chuyện không may sẽ chỉthấy thương tiếc hơn; còn nếu anh ấy không yêu ta, ta hà tất phải để ý đến cảmgiác của anh ấy làm gì?”
Hắn đờra một lúc.
Tôicười, kéo hắn đến bên tấm thảm, đẩy nhẹ hắn ngồi xuống đó, đứng vào chính giữahai đùi hắn, “Nhắm mắt lại đi, được không?” Tôi dịu dàng hỏi.
“Ngươi?”Hắn vừa mở miệng đã bị tôi dùng ngón tay chặn lấy môi.
“Suỵt—đừng nói gì, nhắm mắt lại đi.”
Nhãnthần của hắn lộ ra nét nghi hoặc, đồng tử vốn lạnh lẽo đã bắt đầu mơ màng, cóvẻ ngẩn ra đờ đẫn nhìn tôi. Tôi nở nụ cười dịu dàng với hắn, “Nếu nhưngươi sợ thì thôi bỏ đi vậy.”
Tuy ánhmắt hắn vẫn lóe lên tia do dự, nhưng vẫn nhắm mắt lại.
Tôicười lạnh, tuy hắn nắm thóp được tôi, tính được sự nhát gan của tôi, nhưng đâunghĩ tới tôi không hề sợ chết. Tôi nhấc mạnh chân lên, đạp mạnh xuống phần hángcủa hắn.
Chânmới xuống nửa chừng, hắn đã mở bừng mắt, ánh sángmắt vụt lóe lên, hai tay vộiche lại phần thân dưới. Tôi cười thầm, lực chân không giảm mà tay đã co thànhnắm đấm vụt vào mũi hắn.
Đauquá! Tôi không nén được hít một hơi, nhìn thấy kiệt tác của mình, lại thầm tándương chính mình, tốt! Một đấm là thấy máu!
Đôi mắtxanh thẫm của hắn dường như biến thành màu đen, bên trong trào lên sự giận dữđiên cuồng, hai cặp lông mày đậm đã xoắn tít lại, một tay đã tóm chặt lấy cổtôi. Tôi mạnh mẽ nhìn thẳng lại hắn, thấy mũi hắn đã rỉ máu, tôi nhịn khôngđược lại muốn cười, có lẽ tôi đã điên rồi, giờ phút này lại có thể quên cả sợhãi!
“Ngươigiết ta đi, có giỏi thì giết ta thử xem!” Tôi khiêu khích.
Hằnnhìn tôi chòng chọc, nghiến răng nói: “Chết? Quá dễ dàng, có một số chuyệncòn kinh khủng hơn cả chết.” Hắn nhìn tôi, bỗng cười lớn, ánh mắt mang sátý rõ hơn, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, hòa trộn với máu đỏ tươi, hệt như ácquỷ trong địa ngục.
“Nếuta thả ngươi vào trong doanh trại, ngươi nói xem những thằng đàn ông đó sẽ làmngươi ra nông nỗi nào, hả? Nói ta biết.”
“Vậyngươi hãy nói ta biết trước, bị một con chó điên cắn chết và bị mười con chóđiên cắn chết, có khác gì nhau?” Tôi cười lạnh, hỏi.
Hắn imbặt, tay càng xiết chặt hơn.
Tôicười nói, “Thôi thì chết nhanh hơn chút, ngươi nói xem? Nặc Đốn Vương tônquý của ta!”
Hô hấpcàng lúc càng khó khăn, tôi cố gắng giữ nụ cười trên mặt, nhưng sau đó thì háhốc mồm ra, muốn hít thở nhiều không khí hơn nữa, hai tay lại túm chặt lấy tayhắn, muốn cật lực kéo ra.
Khôngngờ, tôi lại chết theo kiểu này.
Trongtích tắbuông tay ra, tôi mềm nhũn đổ xuống đất.
“Thếnào? Cảm giác sắp chết ra sao hả?” Hắn hỏi.
Tôi sờsờ vào cổ họng, ra sức hít hơi, không nói nổi lời nào.
“Vương!”Ngoài lều vang đến tiếng nói cấp bách, “Đại Liên Na công chúa xảy rachuyện rồi.”
Nặc ĐốnVương toàn thân rúng động, nhưng vẫn giữ giọng lạnh lùng, “Cô ta thì cóthể xảy ra chuyện gì?”
“Quâny nói, nói, công chúa bị sẩy thai rồi.” Người ngoài kia thấp giọng đáp.
Sẩythai! Trong đầu tôi vụt lướt qua hình ảnh Đại Liên Na nôn khan ở doanh trạiquân Ngõa Lặc, và cả nét sợ hãi hoang mang của A Nhã Kỳ khi ở chỗ bà Ô Vân. Côta quả nhiên đang có thai, xem ra thì chắc là của Nặc Đốn Vương rồi! Cô ta cố ýuống thuốc cho ra thai sao? Tôi ngước lên nhìn Norton, hắn đang quay lưng lạivới tôi, sống lưng càng ưỡn thẳng hơn, tay xuôi theo thân người đã co thành nắmđấm, nắm rất chặt, các ngón tay đều trắng bệch cả…
Hồi lâusau, hắn mới lạnh lùng cất tiếng, “Sẩy thì sẩy rồi, có cần phải hoảng hốtthế không?”
Giọngnói ngoài kia như do dự một lúc, sau đó lại cất lên một cách bất an, “Quâny nói công chúa chảy máu nhiều quá, e rằng…”
Tronglều Đại Liên Na, ánh đèn có phần u ám, tôi theo sau Nặc Đốn Vương bước vào, ANhã Kỳ đang phủ phục bên người Đại Liên Na khóc rấm rứt.
Tôithấp giọng hỏi cô, “Sao lại ra thế này?”
A NhãKỳ ngước lên nhìn tôi, lại cúi đầu xuống tiếp tục khóc, không chịu nói gì.
Nortonbước lên, đá một bên, nắm lấy cánh tay Đại Liên Na kéo lên khỏi giường, lạnhlẽo hỏi, “Là vì đứa con của ta, hả?” Giọng nói lạnh lẽo nhưng khôngche được sự tức giận.
A NhãKỳ cuống quýt nhào đến, khóc lóc, “Thả công chúa ra, công chúa không chịunổi, không chịu nổi.” Hai tay níu lấy tay Nặc Đốn Vương, liều mạng kéo tayhắn ra.
Nortonkhông đếm xỉa gì đến, tiếp tục đá cô nàng ra một bên, nhìn chằm chằm vào gươngmặt trắng bệch của Đại Liên Na, hằn học hỏi, “Nói đi chứ, ngươi chẳng phảighê gớm lắm à? Trong một lúc uống hết bao nhiêu thuốc, là vì không cần đứa trẻnày, đến tính mạng mình cũng không thiết mà.”
ĐạiLiên Na chẳng nói chẳng rằng, mím chặt đôi môi, nhưng khóe mắt lại rơi ra mộtgiọt lệ.
“Đủrồi! Đã thế này rồi mà ngươi còn muốn đòi mạng cô ấy sao?” Tôi hét lên,giằng tay Đại Liên Na ra khỏi tay hắn, để cô nằm lại xuống giường.
Nortonđờ ra, nhìn tôi chằm chằm, giống như không hề quen biết vậy.
“Mauđưa bà Ô Vân đến đây, bà ấy chắc sẽ có cách hơn là quân y.” Tôi nói với ANhã Kỳ, thấy cô ta vẫn còn chần chừ, lại cuống lên, “Mau đi đi! Còn đứngngẩn ra ở đó làm gì, muốn dọn xác công chúa các ngươi à?”
A NhãKỳ như giật mình choàng tỉnh, vội vã chạy ra ngoài.
Nortonlúc này như đã bình tĩnh trở lại, liếc tôi một cái, rồi cười hỏi, “Ngươilại tội nghiệp cô ta rồi? Ngươi đã quên chính cô ta hại ngươi à.”
“Chưaquên”, tôi nhạt nhẽo nói.
“Vậycòn cứu làm gì?”
“Khôngphải tôi muốn cứu cô ta, tôi làm gì có bản lĩnh đó, tôi chỉ tội nghiệp thôi,đứng trên góc độ cùng là phụ nữ với tội nghiệp cô ta.”
Rèm midài của Đại Liên Na khẽ run run, nước mắt không trừng trào ra.
Nhìnthấy bà Ô Vân theo A Nhã Kỳ vội vã bước vào, tôi lẳng lặng lui ra ngoài. Đốivới Đại Liên Na, tôi vừa ghét vừa hận, nếu không bị cô ả lừa gạt, quân Ngõa Lặcđã không bị bọn Tây La Minh đánh lén, sẽ không bị thương vong nhiều chiến sĩđến thế, tôi cũng sẽ không bị rơi vào chốn này, sẽ không…
Nhưngtất cả những chuyện này, thật sự đều oán trách cô ta ư? Dù sao cô ta cũng vẫnlà một người con gái đáng thương, thân là công chúa của Hách Liên, nhưng lạimang trong mình đứa con của Tây La Minh, cô ta hận hay yêu Nặc Đốn Vương? Nếulà hận, thì sao lại cam tâm bán mạng cho hắn? Nếu là yêu, thì sao lại nỡ lòngvứt bỏ tính mạng bản thân không nuối tiếc và cho ra cả đứa con đang mang trongbụng?
Nặc ĐốnVương từ trong lều Đại Liên Na bước ra, sắc mặt hơi tái, lạnh lùng nhìn tôi mộtcái, không nói lời nào mà quay người bỏ về căn lều trại của mình. Nhìn theobóng hắn phảng phất sự cô đơn, tôi chỉ thấy trong lòng rối bời, nếu nói ĐạiLiên Na yêu hắn là sự bất hạnh của cô ta, vậy còn hắn thì sao? Trong tim hắncũng có vị trí dành cho Đại Liên Na chăng? Tôi không nghĩ ra, cứ luôn nghĩ tìnhyêu rất đơn giản, yêu chính là yêu, không yêu thì là không yêu, tại sao khi đếnhai người họ lại trở thành phức tạp thế này?
Bướcđến trước cửa lều của Nặc Đốn Vương, tôi hơi chần chừ một lúc, nghiến răng,cuối cùng cũng vén tấm trướng bước vào.
Mộtluồng hơi rượu xộc thẳng đến, Nặc Đốn Vương đang ngồi một góc lặng lẽ uốngrượu, thấy tôi bước vào, hắn nở một nụ cười mỉa mai.
“Nếulo lắng thì hãy đến chỗ của cô ta đi.” Tôi hờ hững nói.
Hắnliếc tôi một cái, nét cười bên khóe môi càng đậm, nói, “Người con gái nhưngươi, không thể hiểu nổi ngươi đang nghĩ những gì?”
Tôilặng lẽ nhìn hắn, nhẹ nhàng đáp, “Ta yêu Thừa Đức, hận ngươi,ận cả ĐạiLiên Na, ta biết rất rõ chuyện này. Nếu có thể, ta nghĩ ta bây giờ có thể mộtdao giết chết ngươi.”
“Vậycòn lo gì đến chuyện giữa ta và cô ả?” Hắn hỏi.
“Khôngphải ta đang lo chuyện của hai ngươi, mà ta thấy tội nghiệp tình yêu.” Tôiđáp.
“Tìnhyêu?” Hắn cười, giọng có vẻ chua xót, “Ngươi tưởng giữa ta và cô ả cótình yêu à? Ha ha ha, ngươi thật ngây thơ!” Giống như nghe được chuyện nựccười, hắn lấy tay chùi nước mắt vì cười, nói, “Người tình của cô ta sớm đãbị phụ vương cô ta giết chết rồi, và ta, trước giờ cũng chưa từng yêu cô ta, côta chẳng qua là đồ chơi của ta, là dụng cụ mà ta có thể lợi dụng thôi.”
Tôinhìn dáng vẻ như nửa điên nửa tỉnh của hắn, cảm thấy hơi sợ hãi, bản thân cũngăn đấm đủ rồi, quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này làm gì? Nghĩ đến đây, tôi bènđứng dậy, định bước ra ngoài.
“Ngươiyêu hắn thật chứ? Nếu hắn không phải là hoàng tử Ngõa Lặc, ngươi vẫn yêu?”Hắn đột nhiên hỏi.
“Phải,tôi yêu anh ấy, cho dù anh ấy là ai đi nữa.” Tôi trả lời.
“Nếuhắn từng lợi dụng ngươi, lừa gạt ngươi thì sao? Ngươi vẫn yêu hắn như trướcchứ?”
Tôingừng lại, ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp, “Phải, tôi yêu anh ấy, chỉ cần anhấy yêu tôi, cho dù là anh ấy lợi dụng, lừa gạt tôi, chỉ cần anh ấy đừng làm tổnthương tôi, tôi vẫn sẽ yêu anh ấy. Tình yêu, không chỉ là đòi hỏi, lợi dụng tôimột lúc nhưng không hề làm tổn thương tôi, thì sao lại không thể?”
Hắncười, “Lợi dụng, lừa gạt không bị coi là làm tổn thương à?”
“Khônghẳn thế, không ai có thể có lý do đòi hỏi đối phương phải dâng hiến tất cả.Cùng lúc với việc bạn tận hưởng tình yêu của anh ấy dành cho bạn, thì bạn cũngphải trả như thế mới đúng, cho dù là bạn tự nguyện cho, hay là bị anh ấy lấy đitrong vô thức. Nếu không, đó chỉ có thể gọi là được cưng chiều, được cưng chiềunhư vật cưng.”
“Ngươiđúng là một người con gái kỳ lạ.” Hắn cười nói, “Xem ra ta thật khôngthể thả ra rồi, người con gái như ngươi, quả là hiếm thấy.”
Tôirùng mình một cái, kiềm chế không để bản thân quay lại nhìn hắn, lạnh lùng đáp:”Tùy ngươi thôi.”
“Nhữngthứ hắn có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho như vậy.” Hắn trầm giọng nói.
“Ngươikhông thể.” Tôi đáp, chân không dừng lại, thoăn thoắt bước ra ngoài. Conngười luôn thèm khát đồ của kẻ khác, mà không thấy được những thứ quanh mình làtốt, e rằng hắn cũng vậy mà thôi. Bây giờ bỗng nhiên hiểu ra, khi mấy người đànông cùng theo đuổi một phụ nữ, có thể thứ họ muốn tranh chấp hoàn toàn khôngphải người phụ nữ đó, mà là một thứ ý chí nào đó.
Cũngkhông biết hôm nay là ngày gì mà bầu trời thật u ám, thảo nguyên không ánhtrăng có vẻ hơi đáng sợ. Đi loanh quanh trong khu vực đóng quân, vẫn không biếtphải nên đi đâu, chạy không thoát, nhưng lại không muốn quay trở về căn lều củahắn. Giờ đây Thừa Đức đang làm gì? Có phải là đang nghĩ cách cứu tôi hay không?Anh thực sự toàn tâm toàn ý yêu tôi chứ? Không hề lừa gạt, cũng không giấu giếmchút gì? Anh cũng là người của hoàng gia, tình yêu của anh cũng có thể đơn giảnnhư tình yêu của tôi chứ?
Bỗngthấy mình lúc này thật tức cười, tự dưng lại đa cầu đa sảm như thế, có giốngnhư Phùng Trần Sở Dương đâu?
“Phấnchấn lên nào! Phùng Trần Sở Dương! Mày là người kiên cường nhất nhất mà!”Tôi nắm tay lại tự động viên mình, nhưng khẩu khí thì thế mà trong lòng lại ủrũ chán chường, “Thừa Đức, em nhớ anh, thật sự, rất… nhớ anh…”Tôi lẩm bẩm.
Độtngột, sau lưng một bàn tay thò ra bịt lấy mũi miệng tôi, chưa đợi tôi chống cựlại đã kéo vào một góc khu
“Đừnglên tiếng, tôi đến để cứu cô.” Người sau lưng tôi thấp giọng nói nhỏ vàobên tai tôi, giọng rất trầm, nhưng không phải Thừa Đức.
Tôi cốkiềm chế nỗi sợ hãi trong lòng, gật gật đầu. Người đó buông tay ra, tôi vộiquay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông mặc trang phục người Tây La Minh,khuôn mặt hơi quen, nghĩ một lúc mới nhớ ra anh ta chính là người cùng tôi đitheo Đại Liên Na ra ứng tiếp quân lính của tộc nhân hôm đó.
“Thừa…đại tướng quân đâu?” Vốn muốn hỏi Thừa Đức, nhưng chợt phát hiện ra gọitên anh như thế thật kỳ cục, nên gượng gạo đổi thành đại tướng quân.
“Ngườiđang ở trong đại quân, đại quân ta đã bao vây nơi này rồi, đại tướng quân sợ côgặp nguy hiểm nên bảo chúng tôi nhân lúc hỗn loạn cứu cô ra.” Anh ta thấpgiọng nói.
Tronglòng tôi trào lên niềm vui mừng khó tả, lần trước sau khi Thừa Đức chạy thoát,Nặc Đốn Vương cũng ra lệnh đổi nơi đóng quân, tôi đang đau buồn nghĩ liệu quânThừa Đức có tìm thấy được nơi này không, không ngờ họ đã đến rồi.
“Cácanh đến bao nhiêu người?” Tôi thì thầm hỏi.
“Mườingười, đều được chọn lựa kỹ càng trong đại quân, cô nương yên tâm, bảo đảm côsẽ được an toàn.” Anh ta đáp.
Tôicười khẽ, biết anh ta đã hiểu lầm ý tôi hỏi, tôi đâu phải sợ họ không cứu nổimình, tôi chỉ muốn thưởng thức một chút màn kịch hay đêm nay, dù sao tôi đãphải chịu khổ ở đây mấy ngày nay rồi, nói gì thì nói cũng phải hưởng thụ mộtchút rồi mới đi chứ!
“Bọnhọ đâu?” Tôi lại hỏi.
“Đãẩn nấp xung quanh đây cả rồi, chỉ cần đợi tín hiệu của tôi là đến
“Họcó sợ chết không?” Tôi hỏi tiếp.
Anh tanhìn tôi một cái, trong mắt đầy ắp sự kiên định và kiêu ngạo, thấp giọng đáp,”Ở đây đều là tử sĩ của đại quân, chuyện này xin cô nương đừng lo.”
“Vậyđược! Chúng ta tạm đừng đi, tặng quà cho đại tướng quân rồi hãy chạy, tên NặcĐốn Vương kia hôm nay uống rượu, e rằng giờ đây đã say túy lúy rồi…” Tôighé vào tai anh ta thì thầm, dần dần sắc mặt anh hiện lên nét vui mừng, nhìntôi như có vẻ không tin tưởng lắm, ánh mắt lại lóe lên tia nghi hoặc.
Sau vàitiếng rít khe khẽ như tiếng côn trùng, vài bóng người nhanh nhẹn từ tứ phía vụtđến. Anh ta thì thào với họ vài câu, mấy người này lại tản ra xung quanh, mấthút trong bóng đêm…
Vàikhắc sau, vài mũi hỏa tiễn từ trời hạ cánh xuống, rất chuẩn xác hạ xuống trênnóc lều của Nặc Đốn Vương, đồ vật toàn bằng lông thú, gặp lửa liền bén lấynhanh chóng…
Nhìnthấy đám binh sĩ Tây La Minh hỗn loạn, tôi vừa cười vừa vỗ vào vai anh lính bêncạnh, nói, “Được! Quá chuẩn! Đến tôi còn không thấy rõ hỏa tiễn từ đâu bắnra nữa là…”
Anh tathấy tôi tán dương thì có vẻ ngượng ngùng cười cười.
Một tênnhóc Tây La Minh thấy chúng tôi mặc quần áo quân Tây La Minh vẫn ôm thùng nướcđứng đó thì quất một ngọn roi đến, mắng mỏ, “Còn không mau đi dậplửa”. Anh lính kia thấy thế liền vội dùng thân người che chắn cho tôi,cùng lúc lông mày chau lại, muốn nhào đến giết béng tên lính thối kia cho xong.Tôi quýnh lên liền đưa mắt ra hiệu cho anh ta, kéo anh ta dừng lại, giờ vẫnchưa phải lúc động thủ mà.
Lửaphía bên kia vẫn chưa dập tắt, căn lều trại phía Đại Liên Na đã khét lẹt mùikhói, tiếp đó, từng mảnh vải bắt đầu bén lửa cháy lên. Tôi và mấy người línhNgõa Lặc vội vội vàng vàng chạy đến dùng thùng nước “dập lửa”, nhưngcuối cùng vẫn “không cẩn thận” làm lửa bén khắp nơi, thế là, lửa cháycàng lto hơn.
Tiếpngay sau đó, chỉ thấy mặt đất cơ hồ cũng rung lên, tiếng hét “giết”vang vọng, càng lúc càng gần, kỵ binh của Ngõa Lặc đã sắp đến rồi, tôi quăngluôn thùng nước trong tay, kéo anh lính bên cạnh hét, “Mau lên, chúng taphải tìm một chỗ an toàn để ẩn náu! Đao kiếm không có mắt đâu!”
Mặt anhta cuối cùng cũng nở một nụ cười, cũng quăng thùng nước trong tay đi, nói mộtcâu “đắc tội rồi” rồi kẹp luôn tôi vào nách, gầm lên một tiếng, dẫngần mười người chạy khỏi nơi đóng quân.
Đạidoanh của Tây La Minh đã chìm trong biển lửa, cục diện trở thành tướng tìmkhông ra quân, quân cũng chẳng tìm ra tướng, đồng thời tình hình bắt đầu rốiloạn, ai nấy đều hốt hoảng, nhất thời chẳng ai quan tâm tới ai nữa.
Tôi lạilần nữa bị người ta kẹp vào nách, chỉ nghe thấy bên tai tiếng gió lào xào,thỉnh thoảng ngọn cỏ trên đồng lại xước qua mặt, không nhịn nổi cảm thấy ủ rũ,sao đám cao thủ võ công đều thích mang người ta bay như thế này nhỉ? Thế nhưngtrong lòng vẫn cảm thấy đắc ý, Nặc Đốn Vương à Nặc Đốn Vương, chắc ngươi khôngngờ rằng ta lại chơi ngươi một vố thế này nhỉ, còn tiếc cho ngươi đã xem ta làngười hầu nữa, nếu không sao ta có thể ghi nhớ lều trại của các ngươi rõ ràngthế được! Có điều không biết vì sao, khi chỉ cho họ biết lều của Đại Liên Na,trong lòng tôi thoáng chút bất nhẫn, cũng có chút do dự, nhưng nghĩ lại cô tarất có khả năng là điểm yếu của Nặc Đốn Vương, tôi liền cứng rắn hẳn, trênchiến trường tôi tội cho họ, họ có tội nghiệp tôi bao giờ chưa? Thôi thì mạnhai nấy lo mạng mình vậy.