Ngườidịch :Banhbaochieu (xxBlack&Whitexx)
Một tấmrèm cửa mỏng manh, ngăn cách hai thế giới, ở bên trong thì ấm áp như mùa xuân,ở bên ngoài gió lạnh thấu xương .Một cơn gió lạnh cắt da thổi tới, tôi tự mìnhbiến thành con tôm , ngồi co rút ở bên ngoài lều lớn , mũi hít khụt khịt , thầmmắng cái thời tiết quái quỷ , rõ ràng buổi trưa thì nóng đến chết người , tạivì sao buổi tối lại lạnh tê tái thế này chứ.
Bêntrong lều vang lên tiếng rên rỉ mơ hồ , nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ,vừa đủ tôi phải tập trung mới nghe được loáng thoáng.
Vừa mớibắt đầu ,nghe được bên trong có tiếng nữ nhân khóc cầu cứu, đầu tôi nóng lên,cực kỳ can đảm xông vào, cảnh tượng dâm đãng bên trong khiến người ta rách cảmi mắt, xịt cả máu đầu ,một cặp nam nữ khỏa thân trần trụi đang dính chặt vớinhau , sự xâm nhập bất ngờ của tôi làm cho hai người kia khựng lại một khắc,sauđó nữ nhân kia đưa mắt nhìn tôi cầu cứu , tôi giận điên cả người,định mở miệng mắng Nặc Đốn Vương vô sỉ ,cứu nữ nhân đáng thương kia ra, nhưngkhi nhìn thấy tia mắt lạnh lẽo của hắn, lòng cũng đột nhiên lạnh theo,lời nóitới miệng không cách nào thốt ra thành lời ,tôi đứng chôn chân choáng váng tạichỗ .Nặc Đốn Vương nằm trên người nữ nhân kia ,ngay cả tư thế đều không có thayđổi, nghiêng đầu nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc.
“Xemđã mắt không?” Hắn hỏi.
Tôi đờđần cả người, không có chút phản ứng.
“Côta có thể thả, ngươi tới thay cô ta?” Hắn còn nói thêm, nét mặt không đùacợt chút nào.
Tôinhìn gương mặt đẫm đầy nước mắt của nữ nhân đang nằm dưới người hắn,rùng mìnhmột cái ,đột nhiên hiểu được, hắn không phải Nam Cung Việt, hắn không phải ThừaĐức, hắn thậm chí cũng không là người có thể bận tâm như Hoàng đế ngoã lặc ,hắn chính là một người đàn ông, đối với người Tây La Minh chuyện này không cógì sai trái cả,ống hồ hắn lại là Nặc Đốn Vương đang nắm giữ quyền sinh sát tôitrong tay,tôi dựa vào cái gì tin tưởng bản thân mình có thể giải cứu nữ nhânnày, chỉ bằng sự càn quấy của tôi ? Tôi làm không được một đấng cứu thế, dùngtôi đi đổi nàng? Tôi không có vĩ đại được như vậy .
Hắn vẫngiữ nụ cười lạnh nhìn tôi, tôi bắt đầu từng bước một lui về phía sau, giống nhưkhí lực toàn thân bị hút hết cả,bước chân có chút lảo đảo, một mực thối lui tớicửa, lúc này mới giống như nổi điên xoay người hướng phía ngoài chạy đi, khôngkhóc,nhưng lệ sớm đã làm mờ nhạt đôi mắt , không biết là phương hướng nào , chỉbiết là ra sức chạy về phía trước, chạy thoát khỏi lều lớn kia, muốn chạy thoátkhỏi thảo nguyên này.
Lần đầutiên cảm giác được cái gì gọi là bất lực, lần đầu tiên ý thức được chính mìnhnhỏ bé, lần đầu tiên hiểu được chính mình yếu đuối, lần đầu tiên xấu hổ cho sựích kỷ của chính mình , lần đầu tiên thật sâu cảm nhận được hương vị sợhãi…
…Bụng trên bị người hung hăng đánh một quyền, sau đó thân thể bị thủ vệ binh vệxách đi, sau đó lại bị xách đến trước lều lớn, ném xuống đất, ở trong này, nhưthế nào có thể cho người ta dễ dàng chạy thoát .
Tôi coro ôm người, cảm thấy càng lạnh hơn,hiện tại đã bình tĩnh hơn ,tôi đã trở lạilà một Phùng Trần Sở Dương ương bướng ngang ngạnh đầy sinh lực, nếu có thể sốngsót,ưu buồn là một ngày,vui vẻ cũng là một ngày,tại sao lại không làm cho chínhmình vui vẻ mà sống ?
Loángthoáng tiếng nữ nhân rên rỉ bên trong, rồi tiếng ồ ồ thở dốc của nam nhân,tiếngthở dốc ngày càng gấp,tựa hồ như gần tới lúc … Tên Nặc Đốn Vương biếnthái,ngươi hay lắm, ngươi nghĩ ta đang ở trong lòng bàn tay ngươi thì có thể tùytiện ô nhục ta ,là ngươi lầm to .
Độtnhiên ,một chủ ý gian tà hiện ra trong đầu tôi, tôi cười cười, sau đó ngồithẳng lưng lên, lấy tay vỗ về yết hầu cho cổ họng thanh thanh , mạnh mẽ lớntiếng hát: “Ta nhìn lên, ánh trăng phía trên, có bao nhiêu giấc mộng đượctự do bay lượn, ngày hôm qua quên đi a, hóng gió sầu thương, ta muốn cùng ngươigặp lại trên bầu trời mênh mông kia … , ai ở kêu gọi, tình thâm ý dài, làmcho khát vọng của ta tượng mây trắng phiêu đãng, phía đông mục mã, hía tây chăndê, nóng bỏng khúc tình ca liền xướng tới hừng đông, …”
Tôi cơbản cổ họng xướng ngũ âm không được đầy đủ, không nghĩ tới cổ họng của cái cơthể này cũng không được tốt lắm,bị tôi ra sức gào hét to như vậy ,có cảm giácnhư cổ họng muốn rách nát,nhưng cũng ráng sức tiếp tục la lớn, lâu lâu dùngngón tay miết lên cổ họng ,làm cho âm thanh lúc cao lúc thấp,mỗi lúc đến đoạnâm cao dùng giả âm không thể cao,chỉ có thể thấp giọng trầm,sau một lúc, đảomột hơi đi lên,tiếp tục như vậy, ra sức càng gào càng lớn hơn trước.
Bêntrong dường như đã bị khựng lại ,hy vọng bên trong cái tên biến thái kia bịphân tâm, muốn ra cũng ra không nổi,cho hắn tẩu hỏa nhập ma luôn càng tốt.Nhưthế sau này coi hắn làm sao ăn hiếp người ta. Nghĩ vậy, tôi càng ra sức gào tohơn nữa, “Phía tây chăn dê, nóng bỏng khúc tình ca liền xướng tới hừngđông, …” Ca từ không nhớ rõ, tôi liền gộp chung hai câu xướng thành nhưvậy, một lát sau xa xa truyền đến tiếng sói tru, một tiếng tiếp theo một tiếng,hơi có chút giống như là cùng tôi hát bè vậy.
Trongdoanh địa đã có vài lều thắp sáng đèn lên, có người hùng hùng hổ hổ đi ra,quát: “Hát cái gì mà hát , có mau ngủ đi hay không hả!”
“Ngủkhông được, ca hát cũng không cho à!” Tôi rống họng trả lời lại ,sau đónhìn thấy một bóng người xa xa ,đang phùng mang trợn mắt dòm tới ,lúc này tôimới ngừng lại. Cảm thấy cổ họng mình rát buốt ,nuốt nước miếng một cái cũngthấy khó khăn.
“Ngươicó vẻ hưng phấn nhỉ!” Một giọng lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Tôingẩng đầu lên, thấy Nặc Đốn Vương mặc một cái khố đang đứng ở trước cửa, tôicười gượng hai tiếng, nói:
“Nhìnthấy cảnh đêm ở thảo nguyên đẹp đẽ như vậy, nhịn không được hát hò vàicâu”
Giọngcủa tôi khàn khàn , không biết là bởi vì là vừa rồi gào hét , hay vì sợhãi.
H nhìntôi, cười lạnh một tiếng, nói: “Đi đem nữ nhân bên trong mang đi, sau đóđổ cho ta thùng nước , ta muốn tắm rửa.” Nói xong liền xoay người đi vàolều lớn.
Tôi cốnén tức giận theo hắn đi vào, cảnh tượng dưới đất thật bừa bãi, người nữ nhânhách liên đáng thương kia nằm cuộn mình co ro dưới đất,đôi mắt đẫm lệ bấnloạn,có vẻ hoảng sợ khi nhìn thấy tôi.
Nặc ĐốnVương xếp bằng ngồi xuống cái bàn nhỏ, tự rót cho mình một chén rượu , uống mộtngụm, sau đó liếc mắt gian ác nhìn tôi.
Đồ cặnbã, súc sinh, tôi thầm mắng trong lòng, sau đó ngồi xổm xuống đỡ nữ nhân kialên , nàng thấy tôi hướng về nàng thì run rẩy hơi lùi lại một tí,cúi đầu thấythân thể mình lõa lồ, thì có vẻ xấu hổ .Tôi có thể đoán ra nàng đang suy nghĩcái gì, nàng tự xấu hổ cho bản thân mình,vừa nãy nằm dưới người kẻ địch , lạithốt ra âm thanh rên rỉ.
“Đừngsợ, ” tôi thấp giọng nói, “Cái này không phải lỗi của nàng, cũng đừngtự trách mình .”
Nghetôi nói như thế, nàng lại rớt nước mắt .
Tôithấy quần áo nàng không được nguyên vẹn,bèn cởi chiếc áo khoác trên người,khoát lên cho nàng,sau đó quay lại đối diện với nàng, , thấp giọng nói:
“Đứnglên, ngươi là một Hách liên nữ nhân kiên cường, coi như là bị chó điên cắn mộtcái đi.” Tôi không dám đem hai từ “Chó điên” nói ra thành tiếng,mà chỉ làm dấu cho nàng hiểu .
Nàngcảm kích nhìn tôi, run rẩy vươn tay đến nắm chặt tay tôi ,cắn chặt môi, cố nénkhông cho ra tiếng khóc .Nhìn bộ dạng này của nàng ta, tôi thật muốn tát chínhmình một cái,trong lòng cảm thấy quá hổ thẹn,không dám nhìn thẳng vào ánh mắtcủa nàng ta. Tôi giúp nàng đứng lên , thất thểu đi ra ngoài, mới vừa vén rèmlên, phía sau liền truyền đến giọng lạnh băng của Nặc Đốn Vương:
“Maumúc nước đến.”
Múcnước, múc cái đầu ngươi á ! Tôi hơi khựng một chút, sau đó thì đứng thẳng lưng,đỡ nữ nhân kia đi ra ngoài .
Lều lớnsớm đã chuẩn bị nước sạch, chuyện của tôi là xách gàu múc nước đem về đổ vàocái thùng tắm to chảng trong kia thôi.Người tôi đầy mồ hôi,hồng hộc chạy đichạy về đến mấy bận,một hồi lâu sau rốt cuộc hắn mới gật gật đầu,ra hiệu đãđủ,tôi quẳng cái gàu ra xa, ngồi phịch xuống thở dốc,thầm nghĩ, nãy giờ nướccũng đã lạnh rồi ,hắn tắm như thế, vái trời cho hắn ta bị vọp bẻ chết đuối luôntrong thùng càng tốt.
Hắnđang đứng trước mặt , ánh mắt cợt nhã nhìn tôi ,tôi khó hiểu ngẩng đầu nhìnhắn, thấy hắn nhìn nhìn tôi, sau đó thì nhìn nhìn lại cái khố trên người hắn ,sau đó thì lại nhìn nhìn tôi đùa cợt. Tôi đột nhiên hiểu được, hắn muốn chínhtôi cởi nó .Đồ bệnh hoạn .Hắn đang cố ý làm khó tôi . Thật là khi dễ người tamà, hắn cần gì tới tôi phải cởi quần cho hắn mới được chứ!
Tôi nổigiận đùng đùng , ngực tức thở không ra hơi,hiện tại nếu có thể soi gương, tôinhất định có thể thấy cái miệng mình đang há hốc tròn vo.
“Cởiquần cho ta mau !” Hắn lạnh giọng nói.
Ta nhắmmắt lại, cắn chặt răng, sau đó hít một hơi thật sâu, đưa bàn tay đến thắt lưngcầm sợi dây lưng quần bên hông hắn kéo một cái ,tức thì cái khố đã rớt xuốngđất .(Tới đoạn này tớ bị xịt máu mũi T.T -BBC)
Hồi lâusau mà cũng không thấy có phản ứng gì ,tôi cúi đầu mở mắt ra , vừa lúc nhìn đếnđôi chân to của hắn, không phải là hắn muốn đùa giỡn tôi chứ? Xời,bà cô nãi nãicũng không phải là chưa thấy qua nam nhân khỏa thân,còn có thể để ngươi chọcghẹo ta ? Nghĩ thế tôi ngạo mạn chậm chạp ngẩng đầu lên,từ dưới từ từ nhìn lên,tầm mắt lướt qua đôi chân thon dài rắn chắc của hắn, rồi tới vùng kín,rồi thấymột vết sẹo lồi ngang vùng thắt lưng của hắn,rồi hiện lên bộ ngực cườngtráng,cuối cùng nhìn thẳng vào cặp mắt xanh biếc sâu thẳm,tôi chép miệng:”Chậcchậc” hai tiếng,sau đó nhẹ nhàng lắc lắc đầu,thân hình này,cũng gọi là tàmtạm , so với Thừa Đức thì kém xa.
Tôichâm chọc nói: “Vương tôn quý à, chẳng lẽ ngài mỗi lần tắm rửa còn cầnngười hầu bế ngài vào thùng tắm sao ?”
Khoémiệng hắn nhếch lên một nụ cười lạnh,quay người nhảy vào thùng tắm,tôi nhẹnhàng thở ra,liền xoay người đi ra ngoài,Nặc Đốc Vương biến thái như vậy,tôicũng không hy vọng mình sẽ xảy chuyện gì với hắn.
Mới vừađi hai bước, chợt nghe thấy hắn ở sau lưng nói: “Lại đây chà lưng cho ta.”
Tôigiận run người, vì cái gì cái nhóm người này đều thích đợi khi người khác xoayngười đi rồi mới nói nửa câu sau ! Tôi hít sâu hai hơi, sau đó ra vẻ tươi cườiquay lại, nói:
“Mongngài từ đây về sau có gì thì nói cho hết luôn một lần được không .”
Nặc ĐốnVương tựa vào thùng tắm đưa lưng về phía tôi, không nói gì, ta cầm lấy cái khănkế bên thùng nước,vừa chà lưng cho hắn vừa tức tối nghĩ,thôi cứ coi như là tắmcho heo vậy đi!..
Sángsớm ánh mặt trời chiếu trên thảo nguyên,tôi mới vừa ngồi ngủ gà ngủ gục bên cáibàn nhỏ không tới hai tiếng đồng hồ, đêm qua, cái tên Nặc Đốn Vương biến tháichết tiệt kia bắt tôi chà lưng cho hắn đã đời, rồi lại bắt tôi xách nước trongthùng tắm đem đổ, khi tôi làm xong hết trở lại, thì hắn đã nằm ngủ khò khò từđời nào
Tôi hạgiọng kêu hắn hai tiếng, nhìn hắn không có phản ứng, nhìn thấy thanh đao sángngời treo trên tường ,tôi rón ra rón rén đi tới đó, lấy được thanh đao xuốngcầm trên tay, đem tới đặt lên người hắn, hắn đang ngủ say sưa,khi ngủ trông hắncó vẻ hiền hòa hơn, nhìn hắn bất quá độ ba mươi là cùng, sao lại biến thành conngười hiểm ác như thế ?
Tôi cầmthanh đao so đi so lại trên cổ hắn, nếu như vậy một đao chém xuống, hắn có thểlập tức đi chầu Diêm Vương ? Vua của người Tây La Minh đột nhiên lăn ra chết,quân tâm nhất định đại loạn, tin tức này đối Thừa Đức mà nói nhất định là tinvui … Tôi giơ đao lên , nhưng vẫn không chém xuống được,tôi chém một đao làhắn xong đời, vậy còn tôi ?? Bên ngoài đều là binh lính Tây La Minh, chắc chắnlà chạy không thoát được, ngày mai bọn họ thấy tôi giết vua của họ, bọn họ cònkhông xử đẹp tôi? Dùng mạng của tôi đi đổi mạng của hắn, tôi đáng giásao?
Tôi cầmđao trên tay,giơ lên hạ xuống nhiều lần, hắn làm chuyện bậy, Thiên Lôi sẽ tới thanhtoán hắn, đâu đợi tới phiên tôi làm anh hùng trừ gian diệt bạo.
Tuy nóikhông sợ chết, bất quá chỉ làm quỷ lưu lạc trên thảo nguyên này nửa năm thôi,mà hắn cũng đã chết, hồn quỷ của hắn có thể buông tha cho hồn vía của tôi ? Cỡnào tôi cũng đánh không lại hắn .Nếu vậy nữa năm còn lại dù có làm quỷ cũng bịhắn trả thù ,sợ cuối cùng hồn phi phách tán,không cách nào siêu sinh được thìkhổ!
Tôi rốtcuộc dài thở dài một hơi, đứng dậy treo thanh đao trở về chỗ cũ,lúc quay đầulại nhìn hắn, phát hiện khoé miệng của hắn dường như hơi nhếch lên một tia cười, tôi hốt hoảng mở to mắt nhìn kỹ ,thì không có ,nhất định là tôi bị hoa mắt,đều là tại tên biến thái này hành hạ! Tôi thở dài.Bên ngoài thật sự rất lạnh,quần áo trên người thì mỏng manh,quay lại nhìn hắn đang ngủ say sưa, chắc làkhông phá gì tôi nữa,nghĩ vậy tôi đi đến cái bàn nhỏ ngồi xuống, đầu vừa mớiđặt lên bàn, liền lập tức ngủ ngay.
Bênngoài vang lên tiếng tù và , tôi đang ngủ say sưa, đột nhiên cảm giác có ngườiđập nhẹ lên vai, một cơn choáng váng chóng mặt ập tới , tôi mở mắt ra nhìn vừalúc Norton vương đến ngồi xổm trước mặt .
“Á”tôi kêu lên sợ hãi , theo bản năng đứng bật dậy,nhưng chân vốn ngồi một chỗkhông cử động trong một khoảng thời gian lâu , sớm đã mất cảm giác, đột nhiênbị động,liền cảm giác tê dại cả đi , như có hàng trăm hàng vạn con kiến cắncùng lúc,nhịn không được bật lên một tiếng rên.
“Đứnglên, ” hắn lạnh giọng nói, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi dụidụi mắt, vội vàng đi theo hắn đi ra ngoài. Ra doanh địa,một khoảng đất trốngrộng dùng làm nơi luyện tập cho binh lính, từ sớm đã có trên trăm Tây La Minhtráng sĩ đứng ở đó, nhìn thấy Nặc Đốn Vương đi tới,nhất loạt đưa tay lên bái,hôto một tiếng”Vương!” . Âm thanh to vang dội bốn bề .
“Ốigiời” tôi thấp giọng than thở , Norton vương quay đầu ánh mắt sắc bén liếcnhìn tôi một cái, làm tôi thầm run lẩy bẩy.
“Tạisao ngươi cũng đứng đây?” Norton vương hỏi.
Tại saotôi lại đứng đây? Tôi ngẩn người nhìn hắn,sau đó nhìn tới hàng ngũ quân đứngtrước mặt, không phải hắn kêu tôi ra đây sao.
Nặc ĐốnVương cười cười, nói:
“Nếucũng muốn cùng mọi người cùng nhau thao luyện, vậy phải tập lực taytrước.”
Phíadưới hàng ngũ quân Tây La Minh cười rộ lên , nhìn tôi như trò hề ,mặt tôi lậptức đỏ bừng,thật là đồ vô sỉ. Châm chọc người khác thì cao hứng như vậy sao!
Nặc ĐốnVương quay đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, thấy tôi còn đứng đần người ra ở đó,lên giọng:”Còn không mau trở về dọn dẹp lều trại, ngươi không muốn làmngười hầu nữa chắc?
Tôithật muốn hét lên một tiếng “Không”, nhưng chung quy thì không có gannói,chỉ phải lủi thủi trở về,trên đường đi không ngớt rủa xả tổ tông dòng họtên Nặc Đốn vương.
Dọndẹp,dọn dẹp thế nào đây? Tôi đến thế giởi này đã đến nữa năm,cũng chưa bao giờphải động tay làm những chuyện thế này ,mới vừa lau chùi món này nọ sạchsẽ,chợt nghe ngoài lều có tiếng binh vệ quát lớn:
“Người nào?”
Rồigiọng nói nhỏ nhẹ của Cách Ngươi Thái ở bên ngoài trả lời:
“Quân gia, chúng tôi phụ trách nấu cơm ở nhà bếp,nghe nói Hoa Bất Thoát phải ởlại chỗ này phụng dưỡng Nặc Đốn Vương, cố ý đem tới vài bộ quần áo cho nàng ấythay đổi .”
Tôinghe vậy vội vàng phóng ra ngoài , vừa lúc nhìn thấy Cách Ngươi Thái đang dâydưa với bọn binh vệ gác cổng, ngoài ra còn có một hách liên nữ nhân cao gầy, bếbao phục con nhộng , cúi đầu đứng bên cạnh.
Tênbinh vệ kia không thèm để ý tới Cách Ngươi Thái,chỉ nhìn nhìn cô nương cao gầykia ,sau đó thì phách lối nói :
“Ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem.”
Nữ nhânkia từ từ ngẩng lên, sau đó vội gục đầu xuống ngay,tên binh vệ kia càng nheomắt cười đểu,đưa tay định nâng cằm nữ nhân kia lên.
“Dừngtay!” Tôi quát!
Tênbinh vệ kia lập tức khựng lại, quay thấy vừa thấy là tôi, biết tôi là người hầumới của Nặc Đốn Vương,hơn nữa cũng biết chuyện náo loạn tôi gây hôm qua, cũngkhông dám đắc tội,chỉ ngượng ngùng cười cười ,hỏi:
“Ngươiquen họ sao?”
Tôi gậtgật đầu,lạnh giọng nói:
“Bọnhọ đem quần áo đến cho ta thay,chẳng lẽ chuyện vặt này cũng muốn ta bẩmVương,rồi dời Vương đến gặp ngươi để phê chuẩn sao ?”
“Khôngdám, không dám, ” Binh vệ kia vội vàng cười nói, xoay người nạt nộ CáchNgươi Thái : “Còn không mau đi.”
CáchNgươi Thái vội vàng khom người xuống chào binh vệ kia một cái, rồi kéo nữ nhânkia đi về hướng tôi , phía sau tên binh vệ vẻ tiếc nuối nhìn Cách Ngươi Tháikéo nữ nhân kia đi .
“Đemquần áo cũa ta vào trong đi,ta đang thay Vương dọn dẹp, vừa lúc các người đến,lại đây giúp ta một tay.” Tôi liếc chừng tên binh vệ, ra vẻ thản nhiênnói.
Kéo haingười bọn họ vào lều lớn,vào trong rồi, tôi mới quay đầu lại ôm chặt lấy CáchNgươi Thái, mừng rỡ reo:
“A,Cách Ngươi Thái, cuối cùng ngươi cũng đến,ta còn nghĩ vĩnh viễn không bao giờgặp lại ngươi.”
“Nha đầu khờ của ta,ngươi là Hoa Bất Thoát dũng cảm,thần linh sẽ phù hộ chongươi,sớm muộn gì ngươi cũng thoát khỏi đây.” Cách Ngươi Thái trào nướcmắt,xúc động nhìn tôi nói.
Tôinhìn nữ nhân đứng phía sau Cách Ngươi Thái, cô ta còn cúi gục đầu đứng ở nơiđó, không khỏi có chút bực bội , hỏi Cách Ngươi Thái:
“Nàngấy là ai , như thế nào ngươi lại dẫn người đến cái nơi sói langnày?”
“A,taxúc động quá nên quên,” Cách Ngươi Thái vẻ mặt ngượng ngùng cười cười,quay đầu liếc mắt nhìn nàng kia một cái , thấp giọng nói với cô ta :
“Khôngphải ngươi muốn tìm Hoa Bất Thoát sao ? Sao còn đứng trơ ra đó ?” NgheCách Ngươi Thái vừa nói như thế, lòng tôi nhảy tưng lên một cái, tìm tôi ? Trênđại thảo nguyên này ngoài Thừa Đức ra , còn có ai tìm tôi nữa? Nhìn theo CáchNgươi Thái về phía nữ nhân kia,nàng ta còn ra sức gục đầu xuống nữa, bộ tóc đenthùi lùi phủ xuống che gần hết mặt.
Càngnhìn càng thấy có gì đó không đúng lắm, nữ nhân này vóc dáng khá cao ráo,cho dùnữ nhân hách liên tộc hơi cao lớn so với nữ nhân chu quốc, nhưng cũng rất hiếmthấy nữ nhân cao gầy như vậy,đã thế,dáng người cũng khá thô ,nhất là cái mông,dẹp lép bè bè như tấm thớt , nếu đặt mông ngồi xuống dám đè bẹp đầu trâu chứchả chơi. Tuy thế, vòng eo thoạt nhìn cũng khá nhỏ nhắn,hơn nữa bờ vai thì hơito so với nữ nhân.
Chỉ cảmthấy dáng người thật quen thuộc,trong lòng hơi hốt hoảng,một ý nghĩ hiện ratrong đầu,vừa hy vọng là hắn,mà cũng sợ chính là hắn
“Ngươi…ngẩng đầu lên “giọng tôi run run .
“Nàng”nghe lời ngẩng đầu lên,tuy mặt lem luốc đầy bụi đen,nhưng cũng nhìn rõ,một cặplông mày rậm đen ,một đôi mắt hoa đào biết cười,cái mũi cao thẳng tắp,khoémiệng khẽ nhếch lên cong cong……
Tôinhảy chồm tới,vòng tay ôm lấy cổ hắn, đu luôn người kẹp hai chân trên lưnghắn,hét nhỏ:”Úi, Thừa….”
Âmthanh còn lại bị hắn nuốt luôn trong miệng, Thừa Đức ôm ghì lấy tôi vàolòng,hung hăng hôn tôi,hai người chúng tôi ôm nhau chặt đến mức không thể nàochặt hơn được nữa,hận không thể hoà tan vào nhau thành 1 thể ……
Một hồilâu sau, Thừa Đức mới tiếc nuối rời môi tôi, tôi thở hổn ha hổn hển dựa đầu vàongực anh ta,nghe tiếng tim hắn đập kịch liệt,bên cạnh đột nhiên có tiếng cườirúc rích,tôi quay đầu lại thấy,Cách Ngươi Thái đang dùng tay che mắt,vẻ mặtngượng ngùng cười cười,qua khe hở ngón tay của cô ta,tôi có thể nhìn thấy rõ rànglà ánh mắt láu lỉnh châm chọc
Tôi hốthoảng ,cuống quít từ trên người Thừa Đức nhảy xuống,ngượng không biết để đâucho hết,quay lại nhìn Thừa Đức,thấy anh ta tỉnh bơ ,vẻ mặt tự nhiên , giống nhưvừa rồi cùng tôi hôn nồng nhiệt dường như không phải hắn vậy .
“CáchNgươi Thái, ngươi nhìn lén chúng tôi thân thiết , như vậy thần linh sẽ khôngphù hộ ngươi.” Tôi phụng phịu nói.
“Ôitrời,có thần linh làm chứng, ta không có dòm lén ngươi.Ta đã lấy tay che mắtrồi mà.!” Cách Ngươi Thái vẻ mặt ấm ức hét lên.
“Chemắt? Há há, ” tôi nhìn nàng cười nói “Vậy tại sao qua kẽ tay ngươi,ta còn nhìn thấy ánh mắt ngươi ?”
“Ôngtrời ơi , thật là oan uổng,tay của ta vốn là như vậy mà,” Cách Ngươi Tháinói xong liền khoa tay múa chân cho tôi còn nói thêm: “Chúng tôi là dânlao động ,tay chân thô kệch, không giống như các ngươi Ngoã lặc nữ nhân yếu ớt,việc gì cũng không cần làm,nên có một đôi tay không chút tỳ vết , tay chân bọntôi nó vốn như vậy mà, đâu trách được chứ.” Vẻ mặt có vẻ thành thật lắm ,tuythế lại cười gian trá.
Tôi bấtđắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã nhìn bà ta đắc ý cười cợt .
“Haz,vẫncòn mồm mép quá nhỉ?” Thừa Đức thấp giọng cười nói.
NgheThừa Đức vừa nói như vậy tôi mới nhớ tới đến tình cảnh hiện tại ,ở đây là lềucủa Nặc Đốn Vương ! Thừa Đức là chủ soái Ngõa Lặc , đâu thể xuất hiện ở nơi nàyđược!
“Saoanh lại tới đây? Nguy hiểm lắm !” Tôi vội vàng nói.
“Khôngtới sao được? Chẳng lẽ mặc kệ nàng ở nơi này?” Thừa Đức cười nói,”Không chừng ta mà đến muộn một tí nữa, sợ là nàng đã trở thành Nặc ĐốnVương phi.”
“Xí,còn chọc ghẹo người ta,” tôi vội la lên,”Anh đã quên thân phận củamình sao ? Anh là Chủ soái ba quân tướng lĩnh,tại sao lại liều lĩnh đến đây,cònđội quân thì như thế nào? Nếu những chiến sĩ sẵn sàng anh dũng hy sinh kia biếtanh chỉ vì vợ mà mạo hiểm đi vào hang địch , anh nói bọn họ nghĩ như thếnào?”
ThừaĐức ôm tôi vào lòng , cười cợt nói :
“Từhồi nào tự nghĩ mình là vợ của ta vậy? Ta còn chưa đồng ý mà,nàng thật khôngbiết khách sáo nhỉ?”
“Anh?”
“Đượcrồi! Yên tâm đi,trong đội quân có Triệu Lão tướng quân,ta đi vài ngày không cóvấn đề gì đâu.”
“Vàingày? Anh là Chủ tướng mà! Quân không thể một ngày không có tướng !” Tôingoan cố nói.
“Vinhnhi, ta tự biết phân nặng nhẹ,chuyện cầm binh,ta cũng không am hiểu gì,có Triệulão tướng quân ở đó, ta rất yên tâm, ông ấy biết rõ ràng hơn ta làm cách nàođối phó quân Tây La Minh , hơn nữa những chuyện khác ta cũng đã an bài thỏađáng, chuyện ta vắng mặt vài ngày không có ai biết,cho nên chuyện quân tâm khôngcó vấn đề gì ,nàng không cần phải bận tâm.” Thừa Đức nhẹ giọng nói.
“Nhưngmà, anh cũng không thể tới nơi này. Nơi đây là hang hùm miệng cọp,nếu thân phậncủa anh bị bại lộ , bọn họ nhất định sẽ….”
“Bởichính nơi này là hang hùm miệng cọp,ta mới càng không thể để nàng ở lại nơinày.” Thừa Đức trầm giọng nói.
Tôi cảmđộng, hắn chung quy cũng đã đếni,không để ý thân phận địa vị của hắn, tới nơinày để cứu tôi, tuy là trong lòng cũng thật mâu thuẫn, trước kia hắn không đếntôi thầm oán trách hắn không đến, bây giờ thật sự hắn không màng nguy hiểm mạohiểm tới trước mặt tôi, tôi lại giận hắn đã chạy tới đây vì tôi.
“Yêntâm đi, Vinh nhi, nàng đừng quên, ta chính là truyền nhân của phái Huyền ThiênTông , luận võ công, ta nghĩ trên thảo nguyên này không có ai có thể đánh thắngta đâu!” Thừa Đức cười nói.
“Đồ kiêu căng !” tôi thấp giọng than thở, còn Huyền Thiên Tông với chảHướng Lên Trời Tông, chẳng phải tôi cũng đang bị biến thành trái banh người tatùy tiện đá qua đá lại sao.
“Nóicái gì đó?” Thừa Đức hỏi.
“A,hê hê, không có gì,” tôi vội vàng cười gượng nói, nhìn thấy Cách NgươiThái vẫn còn đang đứng bên cạnh cười tủm tỉm, lại hỏi Thừa Đức:
“Anhđến đây hồi nào? Tại sao biết mà tìm được Cách Ngươi Thái?”
“Đúnglà nha đầu ngốc, đêm qua ta đến tìm nàng , định canh lúc tối trời cứu nàng ra,ai ngờ nàng lại làm doanh địa địch náo loạn một trận,” Thừa Đức dở khóc dởcười nói,”Báo hại ta không cách nào hiện thân cứu nàng ra, đành phải núplại ở chỗ Cách Ngươi Thái, mới biết thì ra các nàng ấy quen nàng , còn đặt chonàng một cái tên Hách Liên tộc nghe thật oách nữa chứ.”
“Ừa,là Hoa Bất Thoát!” Tôi kiêu ngạo nói, liếc qua bên Cách Ngươi Thái , thấynàng ta cũng có vẻ câng câng kiêu ngạo .
“HoaBất Thoát?” Thừa Đức cười phá lên.
“Cườicái gì mà cười?” Tôi nổi giận nói, không phải là đã biết nghĩa của Hoa BấtThoát là Chim Nhỏ sao, có gì vui mà cười chớ?
ThừaĐức thấy tôi trừng mắt , vội cố nén cười , nói: “Tên rất hay, tên rấthay!”
“Chúngta phải đi thôi, một chút nữa Nặc Đốn Vương sẽ trở lại.” Cách Ngươi Tháiđột nhiên nói.
Vừanghe bọn họ phải đi, tôi có chút không đành liền ôm riết lấy Thừa Đức,Thừa Đứcvỗ vỗ lưng tôi, trấn an nói:
“Đừngsợ, tối nay ta sẽ trở lại cứu nàng ra.”
Tôingước mặt lên, hai mắt nhạt nhòa lệ,cười nói:
“Em không sợ , là em lo lắng cho anh,lần sau anh có đến nhớ trét thêm nhiềunhiều bụi đen lên mặt, đừng quên độn thêm vài thứ ở thắt lưng, bằng không chỉsợ anh sẽ bị binh lính Ciro kéo vào bụi cỏ mất .Ai chứ anh mà giả gái, so vớicon gái thật thì còn đẹp hơn vài phần, thật nguy lắm. Nếu bị Nặc Đốn Vươngchiếu cố đến, thì thật không may,nếu buổi tối phải chứng kiến hắn khi dễ anh,em chắc là nổi điên ….”
ThừaĐức dùng sức siết chặt tôi vào lòng,sau đó cười cười,khẽ hôn nhẹ lên một tôimột cái,rồi mới chịu cúi đầu đi theo Cách Ngươi Thái ra ngoài.
Tôi đitheo sau lưng Thừa Đức cùng Cách Ngươi Thái ra ngoài,tên binh vệ kia nhìn thấyThừa Đức đi ra, cặp mắt thò lõ chằm chằm nhìn về phía anh ta, Thừa Đức đã phảigục đầu xuống hết cỡ,đi theo sau Cách Ngươi Thái, ra cái bộ dáng tiểu cô nươngnhút nhát ,tôi cố nén cười,đến nỗi muốn đau cả ruột, nắm tay nhá nhá Thừa Đức ,sau đó nhìn về hướng tên binh vệ kia bĩu bĩu môi, Thừa Đức lén lén nhe răng racười với tôi ,rồi vụng trộm ra dấu tay một chữ “Sát” , phỏng chừngtrong lòng thật muốn lặt cái đầu tên binh vệ kia xuống,tôi vội vàng lắc lắcđầu,ra dấu bảo hắn tuyệt đối không nên.
ThừaĐức thấy tôi hoảng lên, thì nở nụ cười ,nháy mắt một cái, sau đó lắc lắc cáimông, vừa đi vừa nhịp nhịp mông vài bước,rồi cố ý quay đầu lại nhìn nhìn tênbinh vệ, cười mím chi một cái,sau đó thì cúi đầu chạy nhanh đuổi theo CáchNgươi Thái.
Tôikinh ngạc há hốc mồm , biến thái quá, hắn muốn gì mà cố ý liếc mắt đưa tình vớitên binh vệ kia? Tôi lấy làm khó hiểu nhìn về phía Thừa Đức,thấy trong mắt hắnẩn hiện sát khí,hắn thật muốn giết người.
Quayđầu lại nhìn đến tên binh vệ kia, cặp mắt hắn ta muốn thiếu điều lòi ra ngoài,miệng thì há hốc,nước miếng nước mồm chảy ròng ròng ,hồn phách thật bị Thừa Đứcbắt mất rồi,cái đồ ngu,cái đồ mê gái, chỉ sợ không còn mạng để hưởng.
Bênngoài thường thường có một đội binh đi tuần tra,tôi cũng chỉ tiễn bọn họ đượcmột đoạn,không thể đi xa hơn, chỉ có thể nhìn theo bọn Thừa Đức đi càng lúccàng xa,rồi xoay người trở về lều lớn, liếc nhìn đến tên binh vệ, nhìn thấy hắncòn say mê dõi theo dángThừa Đức đi khỏi.
Vào lềurồi mới phát hiện hồi nãy mê mải nói chuyện với Thừa Đức, cả đống hỗn tạp tronglều còn chưa có dọn dẹp,một chút nữa Nặc Đốn Vương trở lại chẳng phải đã có lýdo để mạt sát tôi. Tôi lập tức bắt đầu dọn dẹp,mọi thứ vừa trở nên gọn gàng hơnthì nghe bên ngoài có tiếng xôn xao, bọn binh đi thao luyện đã trở về.
Màntrướng bị xốc lên, Nặc Đốn Vương xăm xăm tiến vào, phía sau còn có vài têntướng lãnh cùng uống rượu đêm qua,mình mẩy tên nào cũng mồ hôi mồ kê đầmđìa,tên tướng có bộ âu quai nón đi vào sau cùng ,thấy tôi,liền có vẻ ngượngngượng mất tự nhiên.
Cáingười tên Mông Ca nhìn thấy tên râu quai nón như vậy,liền châm chọc:
“Râu ,nếu lần sau ngươi đấu thắng tiểu nương xinh đẹp này,không chừng lúc đóVương thí nàng ta cho ngươi làm vợ, sau đó thì sinh cho ngươi vài tên tiểurâu.Haz ”
“Ngươicâm miệng cho ta!” Râu quai nón nổi giận nói, ” Con mẹ nó ,tối ngàycứ nói bậy nói bạ!” Sau đó còn lén liếc trộm tôi một cái.
Mông cabị chửi mặt đỏ lên,trợn mắt lên nhìn râu quai nón đầy tức giận, tên râu cũngkhông yếu thế, trừng mắt nhìn lại.Hai người có vẻ như chuẩn bị đánh nhau tớinơi, vài tên binh Tây La Minh thấy vậy bèn bước tới can ngăn.
Chỉ cóNặc Đốn Vương kia lạnh lùng đưa mắt nhìn, không nói lời nào, có người kề taithấp giọng nói với Mông Ca cùng Râu quai nón cái gì đó, hai người đều ngừnglại, chột dạ nhìn về phía Nặc Đốn Vương.
“Đánhnhau đi, sao không đánh?” Nặc Đốn Vương lạnh giọng nói.
Tất cảmọi người đều không lên tiếng, Râu quai nón cùng Mông Ca lại càng cúi thấp đầukhông dám lên tiếng.
“Taxem mấy ngày nay nhàn hạ ,các ngươi rỗi rảnh muốn sinh chuyện!” Nặc ĐốnVương cả giận nói, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hai người bọn họ một cái, sauđó thì lạnh lùng quét mắt liếc tôi một cái,:
“Haingười mỗi người đi ra ngoài lĩnh hai mươi roi!”
“Vương,bây giờ là lúc cần dùng người,chờ lúc đánh thắng bọn người Ngõa lặc rồi hãytính sau, thỉnh ngài cho phép bọn họ được đoái công chuộc tội đi.” Mộtngười khá lớn tuổi vội mở miệng khuyên nh
Nặc ĐốnVương rét căm căm nhìn Mông ca cùng Râu quai nón, một lúc mới nói:
“Vậynhớ cho rõ, lần sau đánh Ngoã lặc, một đầu người đổi một roi.”
Haingười vừa nghe, vội tạ ơn Nặc Đốn Vương, trên mặt tràn ngập cảm kích.
Tôicười thầm trong bụng, thủ đoạn này, tưởng dễ qua mắt được tôi sao,chẳng phảitát người ta một cái rồi lập tức đem kẹo ra dỗ ngọt người ta sao? Tôi biết hắnvốn không định phạt roi bọn họ , chỉ là làm bộ làm tịch, tôi nhịn không đượcbĩu môi,xui xẻo vừa lúc bị Nặc Đốn Vương bắt gặp.
“Ngươicòn ở đây làm gì, còn không mau đem điểm tâm đến cho mọi người!” Nặc Đốnvương nói.
Tôiquay người đi ,bên ngoài binh lính đã đưa thức ăn đến,đều là thịt,còn có chúttrà sữa gì linh tinh gì đó,khó trách bọn người này ai cũng vạm vỡ cường trángnhư thế ,chính là ngày nào cũng ăn những thứ như vậy , cũng không ăn rau cảigì, chẵng lẽ cả bọn không ai bị táo bón sao ? Tôi không khỏi có chút bựcbội.
Bưnglên vài khay đồ ăn đi vào,tốt xấu gì hắn cũng là Vương, chắc không chỉ có mìnhtôi là người hầu hạ , nếu sau này mọi chuyện của hắn đều trút đổ lên đầu mìnhtôi, chẳng phải tôi sẽ phải mệt chết luôn ? Cũng may là đêm nay bà nãi nãi tôisẽ bỏ trốn,sâu này người phải tìm người khác đi thôi.
Hầu hạxong cái đám đại gia bên trong,tôi tự mình đi kiếm thứ gì để lót bụng,chính lànhìn thấy cái đống thịt kia,đã ớn lên tới óc, chả có hứng thú mà ăn,tôi xoayngười tu một hơi cả hai chén trà sữa . Buông chén xuống,sờ sờ bụng,chính làuống rồi mà có cảm giác chưa uống gì cả, không cam lòng xoay người đi, vừa lúcđó nhìn thấy một cái hách liên nữ tử bưng một khay đồ ăn định đi ra,đúng là nữnhân đêm qua .
“Hêy!”Tôi vội vàng kêu một tiếng,nàng ta nghe liền dừng lại,nhìn thấy tôi,liền ngượngngùng cười cười
“Côvẫn ổn?” Tôi đi qua chào hỏi,nói xong thì lập tức thấy hối hận, làm sao ổnđược, nhưng nhìn đến cô ta cũng đã ăn được đồ này nọ ,trong lòng cũng có chútthoải mát,chỉ cần chính trong lòng cô ta nghĩ thoáng một chút,đối với cô ta cũngrất tốt.
Cô tanhẹ nhàng gật gật đầu, đôi mắt lại rưng rưng đỏ, nhẹ giọng nói: “Ngày hômqua cám ơn ngươi.”
“Đừngcám ơn ta, ” tôi vội vàng xua tay nói, trong lòng cũng có chút khó chịu,thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, ta không thể giúp cô.”
“Ngươicũng đã hết lòng ,ta sẽ ghi nhớ.” Cô ta đưa tay quệt nước mắt,gượng cườinói tiếp ” Tự mình ngươi cũng phải bảo trọng,bọn họ đều là sóilang.”
Tôi gậtđầu,thấy bộ dạng nàng ta như thế, cảm thấy cổ họng mình đắng ngắt.
“Đượcrồi, ta phải trở về,phải đem thức ăn về cho công chúa ,kẻo công chúa đợilâu.” Nàng ta nói.
“Côngchúa? Tôi kinh ngạc hỏi,”Đại Liên Na?”
Nàng tagật gật đầu,nói:
“Ừ,cònchưa nói cho ngươi biết ,ta gọi là A nhã, là thị nữ bên người Đại Liên Na côngchúa.”
“Côlà thị nữ của nàng ta ? Tại sao nàng ta không che chở cô ? Cô đã bị như vậy,sao còn hầu hạ cơm nước cho nàng ấy nữa?” Tôi nổi điên giận dữ nói.
….