Công Chúa Cầu Thân

Chương 28



Ngoãlặc hoàng đế trị vì hai mươi ba mùa hè , Tây Bắc phát động chiến tranh , tamhoàng tử Thừa Đức thống lĩnh mười lăm vạn đại quân chinh phạt đạo quân Tây LaMinh ,trợ giúp bộ tộc Hách Liên phục quốc, đại quân xuất chinh đã hai mươi ngày,đã vào địa phận thảo nguyên Hách Liên quốc.

Thảonguyên xinh đẹp hơn những gì tôi từng tưởng tượng, bởi là mùa hè, xa xa nhữngbụi hoa dại mọc trên những bờ dốc thoải ,từng khóm từng khóm , tuyệt đẹp, nếukhông phải đang theo đại đội nhân mã ,tôi đã dừng lại để đuổi hoa bắt bướm rồi.

Tuythảo nguyên đẹp đẽ thế, nhưng dường như thiếu thiếu cái gì đó , ngẫm nghĩ hồilâu , tôi mới phát hiện ra nơi này rất ít những căn lều bạt , nơi này có trờixanh , mây trắng, muôn cây đua nở, nhưng lại thiếu màu trắng của những căn lềubạt , cùng đàn gia cầm .

Từ khitiến vào thảo nguyên đoàn quân của Thừa Đức đã phải tập trung cảnh giác cao độ, hành quân cũng chậm lại , từ trước đã phái các tay dọ thám đi tìm hiểu xungquanh, nhưng cũng chưa tìm thấy chỗ đóng đồn của đạo quân Tây La Minh .

ThừaĐức vén màn đi vào lều , tôi đang nằm sấp trên giường xoa xoa cái mông đángthương ,miệng không ngừng rên rỉ đau đớn .

“Đã bảo nàng ngồi xe, nàng lại muốn chơi nổi . Đây có phải là tự mình làm khổmình không ? ” Thừa Đức nói.

“Hic,cái này gọi là đua đòi thì thiệt thân ! ” Tôi thở dài, nếu biết trước nhưthế này, cỡ nào tôi cũng nhất định ngồi xe thôi.

ThừaĐức tiến lại ngồi xuống bên giường ,với tay lột quần tôi ra , tôi hốt hoảng đẩyanh ta ra , la lên:

“Anhlàm gì vậy? Không phải đã nói xuất chinh không được gần gũi nữ sắc sao ?”

“Nhìn nàng như vậy, ta còn hứng thú được sao ?” Thừa Đức nạt tôi một cái,mặc kệ tôi vùng vẫy , vẫn lật người tôi lại,xé toạt quần tôi ra, nhìn thoángqua nói ” Mông sưng vù như đít khỉ vậy ”

Tôi đỏbừng mặt , nép sát vào mép trong giường , ngượng đến nỗi không mở miệng được,quay đầu lại thì thấy Thừa Đức nghiêm mặt lấy từ trong ngực áo một cái bình sứnhỏ , nắp bình vừa mở ra, một mùi hương dịu dàng lan tỏa ra khắp nơi ,anh tađịnh xức thuốc cho tôi ? Tôi đột nhiên hiểu ra , càng thêm ngượng chín cảngười.

“Emtự thoa được rồi!” Tôi vội la lên.

“Đừngnhúc nhích!” Thừa Đúc dùng tay đè tôi nằm xuống lại, giọng đe dọa :”Nàng mà cử động thêm chút nào nữa là ta quẳng luôn bình thuốc đó ”

Tôi bịdọa sợ không dám nhúc nhích nữa ,đành để mặc cho anh ta thoa thuốc . Một hồisau,Thừa Đức thoa thuốc cho tôi xong, với tay lấy cái khăn mỏng phủ lên phầnthân dưới cho tôi ,rồi mới đứng dậy đi rửa tay.

“Bắt đầu ngày mai, nàng ngồi xe đi.”

“Ừ,” tôi ngoan ngoãn gật đầu,” nhưng người hầu mà ngồi xe thì có kỳkhông?” Em thì muốn , nhưng liệu người khác sẽ đàm tiếu ? .”Tôi hỏi.

ThừaĐức quay đầu lại nhìn tôi cười nói:” Vậy lúc này đây không phải là ta đanghầu hạ cái người hầu là nàng sao? ”

Tôingượng ngùng cười cười, từ hôm bắt đầu xuất chinh đến giờ, tôi tuy mang tiếnglà người hầu ,nhưng trên cơ bản toàn là Thừa Đức chiếu cố phục vụ cho tôi, mộtngười hầu như tôi, trên dưới đều không hợp tình hợp lẽ .

Tôi lậtngười nằm nghiêng lại, xoay đầu ngắm nhìn Thừa Đức ,tuy rằng bộ võ phục trênngười đã làm giảm đi một vài phần tuấn tú của anh ta,nhưng lại làm tăng thêmvài phần khí phái anh hùng, nhớ tới lúc anh ta dẫn đầu đạo quân rời khỏi kinhthành, đám đàn bà con gái hâm mộ la hét đổ xô bu đầy hai bên đường , lúc đó tôicó chút bực bội ,có lẽ bình thường anh ta phong hoa hái nguyệt cũng không ít,nếu không làm gì có nhiều fan hâm mộ như thế . !

Nhưngbây giờ, một Thừa Đức như vậy đứng trước mặt tôi , tôi đột nhiên nổi cơn kiêungạo lên , bởi vì hiễu rõ, người anh ta yêu thích chính là tôi!”

“Đangnghĩ tới cái gì vui? Mà cười ngốc nghếch như thế ! Chảy cả nước miếng ra rồikìa !” Thừa Đức cười nói.

A? Nướcmiếng, tôi vội vàng đưa tay lên chùi miệng , lại phát hiện tôi vốn không cóchảy nước miếng , anh ta chơi tôi ? Tôi bất giác đưa mắt lườm anh ta một cái.

“Quần bị anh làm rách rồi , bây giờ tính sao đây , chẳng lẽ để mông trần trụinhư thế mà nằm đây à.” Tôi nói.

ThừaĐức lục từ trong rương lấy ra một bộ quần áo, ném đến ch tôi, nói:” Nàngmặc đỡ cái này đi.”

Tôi đỡlấy bộ quần áo , nhìn Thừa Đức, anh ta cười nham nhở nhìn tôi,không chịu tránhđi , tôi đành kéo cái quần đút vào dưới tấm chăn mà mặc, xong kéo chăn ra thìphát hiện ra cái quần kia to chảng, nên tuột luốt xuống luôn, làm tôi phải dùnghai tay giữ chặt lấy lưng quần ,nhìn Thừa Đức cười khặc khặc vẻ mặt thật gianác, tôi biết anh ta cố tình mà!

Tiếnvào thảo nguyên đã được ba ngày , có thám từ hồi báo phát hiện ra doanh địa củabộ lạc Hách liên , đứng đằng xa nhìn tới, thấy mấy doanh lều xập xệ , Thừa Đứcthúc ngựa chạy tới xem, tôi cũng vội vàng chạy theo đằng sau lưng anh ,còn chưatới nơi , một mùi máu tanh nồng thốc tới tởm lợm , Thừa Đức ngừng lại, quay đầutrở về ,vươn tay chụp lấy dây cương ngựa tôi , nói :

“Đừngqua đó.”

“Khôngcòn ai sống sót cả sao ?” Tôi nhẹ giọng hỏi .

ThừaĐức lắc lắc đầu , sắc mặt trắng bệch, hạ lệnh xuống cho binh sĩ an táng nhữngngười kia, rồi cùng tôi thúc ngựa trở về.

Tronglòng tôi đang rất khó chịu , cứ nghĩ sẽ tìm được một số người bộ tộc Hách liên, không ngờ lại gặp thảm cảnh này , Thừa Đức không cho tôi tới gần xem , bởi vìlà sợ tôi thấy cảnh đó sẽ không chịu nổi.

Ở lạithảo nguyên thêm hai ngày nữa,chúng tôi rốt cuộc gặp được quân Tây La Minh, cảmột đạo kỵ quân , tiên phong thành hai cánh trái phải trực tiếp tấn công chúngtôi.

ThừaĐức bình thản đứng dưới trướng trung quân, quan sát cảnh chiến đấu của binhlính Ngoã lặc và Tây La Minh , nhóm người tới cũng không nhiều,chẳng qua chỉhơn trăm người ngựa , đã bị binh lính Ngõa lặc bao vây chính giữa, bọn họ dườngnhư không hề sợ chết,ra sức gào la quơ đao múa kiếm như muốn xông thẳng tới tậnđây.

“Khôngđược để ai sống sót.” Thừa Đức lạnh lùng hạ lệnh

Línhliên lạc tiến đến truyền lệnh, một tên xông thẳng vào trận chiến đang hỗn loạn, quơ cờ xí, ngoã lặc kỵ binh bắt đầu rút ra, ngoã lặc binh lính hai bên bắtđầu dùng cung tên bắn tới bọn Tây La Minh ,nhưng không ngờ tới bọn người đócũng có tinh thần chiến đấu không tồi, không để ý tử thương, cứ xông bừa vềphía trước tấn công .

Binhlính Ngõa Lặc thấy quân Tây La Minh liều chết quyết chiến, có vài người bị bắnba bốn mũi tên ngập trong người mà vẫn la hét điên cuồng xông tới,khiến cholính ngõa lặc trong lòng không khỏi run sợ , trong phút chốc , đội hình có chútxáo trộn , quân Tây La lợi dụng cơ hội đó mở đường máu thoát hiểm từ phía tây ,phá vòng vây lao ra ngoài, mới vừa thoát khỏi vòng vây , bọn họ còn quay ngườilại vung đao loạn xạ , la hét cười cợt như muốn chê bai lính Ngõa lặc quá vôdụng .

ThừaĐức giận tái xanh cả mặt, tuy rằng bọn họ hạ gục cũng không ít quân Tây La Minh,nhưng còn có khoảng ba bốn mươi kỵ binh chạy thoát , đã vậy còn bị bọn họ đánhmột trận tơi tả như vậy, tổn thất thật sự lớn hơn nhiều so với bọn kia.

“Đạitướng quân , không thể đuổi theo , cẩn thận là hơn !” Lão tướng Triệu ĐứcPhương ở bên cạnh thấp giọng khuyên nhủ.

ThừaĐức không nói, xoay người trở lại lều lớn, phía sau các tướng sĩ cũng đều đivào theo .

“Bọn họ rõ ràng đang thị uy với ta mà.” Thừa Đức lạnh giọng nói , không chedấu được sự tức giận trong lòng.

“ThỉnhĐại tướng quân cho phép mạt tướng đi truy kích tên cầm đầu, mạt tướng nhẩt địnhđem đầu tên này về đây!” Một gã hạ tướng sĩ(1) dưới trướng cao giọng nói .

ThừaĐức không nói ,lẳng lặng nhìn tên hạ tướng sĩ kia.

“Mạttướng xin thề ,nếu không lấy được đầu tên đó, mạt tướng tình nguyện đem đầumình thế chỗ!” Hạ tướng kia quỳ phục xuống nói

ThừaĐức không để ý đến hắn,nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Đức Phương ,nhẹ giọng hỏi:

“Ýcủa Triệu lão tướng quân thì thế nào ?”

TriệuĐức Phương thản nhiên nhìn lướt qua viên hạ tướng sĩ, trầm giọng nói:

“Tacho rằng không thể, bọn họ là thị uy, cũng là dụ địch!”

Vừa dứtlời, còn có một gã lính liên lạc từ ngoài trướng chạy vào, quỳ rạp xuống đấtbẩm:

“BẩmĐại tướng quân, phía trước lính tiên phong đã tìm được Tây La Minh bản doanh ,Tả tướng quân dẫn người đánh lén bản doanh bọn họ, kẻ địch có hơn ba nghìnngười, một nhóm hơn một nghìn người nhằm hướng tây chạy trốn, Tả tướng quân đãdẫn quân truy kích, đặc biệt lệnh — ”

“Cáigì” một tiếng, Thừa Đức quăng chén trà đang uống dở xuống đất, “Ailệnh cho hắn tập doanh (2) ? Hả?” Thừa Đức giận dữ nói, “Ai lệnh chohắn truy địch !”

Tênlính liên lạc kia nhìn thấy Thừa Đức nổi giận , sớm đã quỳ mọp sát đất khôngdám hó hé tiếng nào , lão tướng Triệu Đức Phương phất phất tay với hắn ta , hắnvội vàng bò càng chạy lui xuống.

“Đạitướng quân bớt giận, Tả tướng quân cũng là nhất thời cầu thắng , chuyện tớinước này, cũng chỉ có thể nghĩ cách yểm trợ.”Triệu đức phương trầm giọngnói.

“Yểmtrợ?” Thừa Đức hừ lạnh một tiếng, “Hắn đã làm hao tổn của ta một vạntinh binh.Cái này rõ ràng là kế dụ địch của quân Tây La Minh, nếu chúng takhông dẫn binh đi yểm trợ, chỉ sợ đám quân binh đó toàn bộ bị diệt,còn nếu đicứu, chính là trúng gian kế của kẻ địch ”

“Đạitướng quân, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Tả tướng quân lọt vào bẫy của bọn họ ?”Một hạ tướng sĩ khác hỏi .

Ánh mắtlạnh lẽo của Thừa Đức quét nhìn hắn một cái, âm hiểm cười nói,

“NếuTả tướng quân một lòng nghĩ muốn lập công đầu, cứ để hắn đi cũng tốt lắm,” anh dừng một chút, rồi nói tiếp: “Hiện tại địch trong tối ta ngoàisáng,mọi hành động của chúng ta ,bọn Tây La Minh đều để ý biết , không khéo bọnhọ đã chuẩn bị sẵn thòng lọng chờ chúng ta đút đầu vào ,ý của Triệu lão tướngquân thì sao?”

Nóixong thì nhìn về phía Triệu Đức Phương.

TriệuĐức Phương nói:

“Mạttướng cũng cho rằng Đại tướng quân nói rất đúng, thảo nguyên mặc dù rộng lớn,chúng ta cũng không thông thuộc địa hình ,so với người mù không có gì khácnhau, hiện tại việc cấp bách là tập hợp những người của bộ tộc Hách Liên , khôiphục lại đội quân , thám thính tin tức quân Tây La Minh, dù sao nơi này từng làlãnh địa của bọn họ, hiện tại tốt nhất là quân ta nên án binh bất động, dù saolương thảo dự trữ cũng sung túc , những chuyện khác tính sau.”

Cáctướng sĩ dưới trướng đều lui ra ngoài, Thừa Đức sắc mặt không được tươi nhưtrước , nhưng vẫn bình thản ngồi lại , ngây người chăm chăm nhìn bản đồ ,tôicúi người nhặt chén trà trên mặt đất đem đi rửa sạch sẽ,rồi rót một chén tràkhác ,đem tới trao cho Thừa Đức,nhẹ giọng hỏi:

“Tronglòng đang thương tiếc một vạn tướng sĩ kia ?”

ThừaĐức nghe vậy thì lặng người ,ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười mệt mỏi.

“Ngườihọ Tả kia là ai ? Mà lại vô kỷ luật như vậy ? Không có quân lệnh mà dám tự mìnhhành động ?” Tôi hỏi.

“Hắnlà người của đệ đệ .” Thừa Đức bất lực nói.

“Ngườicủa đệ đệ ?Thừa Hiền sao?”

ThừaĐức gật đầu, nói:

“Hắnlà do Thừa Hiền cài vào, chắc là có ý định kiểm soát anh ,chính là Thừa Hiềncũng không ngờ rằng hắn chẳng làm được tích sự gì , mới vừa tới hai ngày đã bịquân Tây La Minh bắt đi ,không chừng chuyện này cũng không phải là chuyệnxấu!”

ThừaĐức nhìn tôi cười cười,với lấy cái khăn trùm đầu của tôi xuống, lùa tay vàodòng tóc mềm mượt của tôi ,nhẹ giọng nói :

“Nànglo nhiều như vậy làm gì , đây là chuyện của đàn ông !”

“Cáigì kêu là chuyện của đàn ông ! Anh đúng là kỳ thị phụ nữ ! Anh là loại ngườinhư thế, ở ngoài mặt tỏ vẻ tôn trọng phụ nữ ,nhưng trong lòng thì lại xemthường,nếu ở chỗ em, nhất định là bị nhân quyền phụ nữ đạp chết !”

“Nhânquyền phụ nữ ?” Thừa Đức hỏi.

A! Hỏngrồi, lỡ nói hớ rồi,” hê hê” ,tôi cười gượng , thế nào quên mất mìnhđang ở quá khứ ,nhìn vẻ mặt Thừa Đức còn đang thắc mắc nhìn tôi, dáng điệu tòmò ngớ ngẩn, tôi cười gượng nói :

“Đólà cách gọi của bọn phụ nữ chúng tôi, thực ra đó chỉ là một hội võ thuật phụnữ.

“Hộivõ thuật phụ nữ ??” Thừa Đức vẫn là có chút hồ đồ.

“Đúngvậy, đúng vậy, ” tôi vội vàng nói, sợ hắn hỏi lại, vội vàng chuyển đề tài,hỏi

“Triệulão tướng quân kia có phải rất lợi hại hay không ? Em thấy anh có vẻ rất kínhtrọng ông ta!”

“Ông ta là võ tướng lão luyện ,lần này xuất chinh , phụ hoàng cho ông ấy theo,trên danh nghĩa anh là chủ tướng, thực tế anh cũng không có chút kinh nghiệmchiến trường gì ,toàn là nhờ ông ấy cả .”Thừa Đức đáp.

“Vậysao, như vậy xem ra ông ta cũng không tệ lắm.”

“Hả?”Thừa Đức cười nụ ,hỏi:”Sao nàng biết ông ấy không tệ ?”

“Lờiông ta nói rất có đạo lý , chúng ta tới nơi này, đích thực không có ưu thế gì,nếu cứ như vậy tùy tiện hành động, chỉ sợ thật sự sẽ bị bọn Tây La Minh xỏ mũiđi, đến lúc đó thật sự sẽ bị thiệt thòi lớn, chi bằng biết người biết ta, phátđộng quần chúng một chút, tốt xấu gì chúng ta cũng là đang trợ giúp bọn họ phụcquốc.”

“Phátđộng quần chúng?”

“Đúngvậy!” Tôi gật đầu nói, “Mặc dù chỉ là dân thường ,nhưng chính là nạnnhân của trận chiến , người thân bị quân Tây La Minh giết hại, đất đai nhà cửacũng bị bọn ấy cướp đoạt , nhất định trong lòng bọn họ hận quân Tây La Minhthấu xương, tại sao chúng ta không lợi dụng điểm này,nhờ bọn họ giúp chúng tadẫn đại quân an toàn vượt qua thảo nguyên,bọn họ biết rành địa hình ở đây hơnchúng ta ,chúng ta thâu nạp bọn họ , cho làm binh,sau đó cho bọn họ trực tiếpchiến đấu với quân Tây La Minh ,chúng ta chỉ việc ở đàng sau yểm trợ cho bọnhọ, như vậy vừa có thể giảm bớt tổn thất của chúng ta,vừa có thể đứng ngoàicuộc chiến này,để ý tìm những tên chủ chốt , lựa thời cơ thích hợp, cho chúngnó mỗi đứa một đao, trận chiến tranh này , không nên là chiến tranh của chúngta với quân Tây La Minh, mà nên là cuộc chiến giữa quân Tây La Minh và HáchLiên tộc, bọn họ vì tranh giành lãnh thổ mà chiến đấu , có câu “cò vạt đấunhau, ngư ông đắc lợi.” ,anh không phải cũng đã nói qua,chúng ta khôngphải tới nơi này để trợ giúp người Hách Liên phục quốc, mà mục đích chính làkiếm lợi sao ? ”

Lúc bắtđầu thì Thừa Đức thản nhiên cười nghe tôi nói, lần lần, sắc mặt anh ta bắt đầunghiêm túc lại ,chờ tôi nói xong , anh ta trầm mặc một lát , sau đó ngẩng đầulên ,trên mặt đã có ý tán dương ,cười nói:

“Tuyrằng nói đầu đuôi không xuôi lọt ,hơn nữa suy nghĩ lại quá đơn giản , nhưng đạolý chính thì anh nghe hiểu được , ý nghĩ cũng không tồi .”

Tôimuốn cà lăm, muốn khen tôi thì khen đi, tại sao lại phải chêm hai câu châm biếmđằng trước nữa chứ! Chuyện khác thì tôi không biết ,chứ kịch truyền hình thìcũng đã xem không ít , nhất là đề tài chiến tranh ,ít nhiều gì cũng có chúthiểu biết .

ThừaĐức cười, một tay ôm tôi, một tay điểm nhẹ mũi tôi, thản nhiên nói: “Nàngngay cả chữ cũng không biết ,không ngờ đối với binh pháp cũng có hứng thú.”

Tôi màkhông biết chữ? Xỉu, tôi chỉ là không nhìn được dạng chữ nơi này, tôi lườm hắnmột cái, thầm nghĩ, tốt xấu cô nãi nãi tôi cũng là sinh viên xuất sắc, chẳngnhững biết chữ Trung Quốc , tiếng Anh cũng biết, mà ngay cả ngôn ngữ Nhật Bảnlằng ngoằng rắc rối tôi đây còn biết được chút ít! Tất nhiên những lời này đâudám nói với Thừa Đức ,chỉ phải chính mình vụng trộm bĩu môi.

“Anhnhư thế nào biết em không biết chữ ? Phúc vinh công chúa em nổi tiếng là tài nữđó !” Tôi mạnh miệng nói.

“Tàinữ?” Thừa Đức cười lớn, “Đúng vậy, tài nữ!” Anh ta làm ra vẻ mặtsùng bái , nói: “Ngay cả ‘thượng tử ‘ bảy mươi ba chương đều có thể để saulưng tài nữ! Bội phục á, bội …. ”

Tôihung hăng nhéo mạnh bắp tay anh ta ,Thừa Đức khẽ rên lên một tiếng , tôi nhâncơ hội đó nhảy từ trên đùi anh ta nhảy xuống , chộp lấy cái khăn choàng dướinón giáp ,tay cầm hai mép kéo giật về phía trước mọt cái, rồi bỏ chạy ra cửa,Thừa Đức đuổi theo , tôi chạy ra tới cửa, quay đầu lại cười nói :

“Đại tướng quân ,người nên chú ý hình tượng của mình ! Người ở ngoài mà thấyngài đùa giỡn tung tăng thế này, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng anh minhthần võ của ngài ạ .”

ThừaĐức bất đắc dĩ ngồi trở lại ghế, tôi nhìn anh ta mà nhe răng ra cười đắc ý .Ngay sau đó Thừa Đức lập tức cũng các tướng lĩnh thương nghị ,sau đó đại binhNgõa lặc đóng quân lại,chỉ phái một vài tên dọ thám tìm hiểu tình hình xungquanh,hơn nữa phái tùy quân tìm cách băng qua thảo nguyên liên lạc với các Háchliên nhân quý tộc.

Chạngvạng ngày hôm sau, Tả Thiên Nham suất lĩnh(3) tàn quân từ vòng vây quân Tây LaMinh thoát ra được, lúc đi một vạn quân ,lúc trở về còn chưa tới một ngànngười,Thừa Đức đã không tức giận, ngược lại còn dùng lời để an ủi Tả Thiên Nhammột chập ,nói là do ông ta vì sốt ruột cầu thắng(4), tuy ông ta là thân quốccửu,là trưởng bối của Thừa Đức , nhưng lại gây ra chuyện hậu quả nặng nề nhưvầy, chính anh ấy cũng không thể bao che cho ông ta , chỉ phải phái một trăm kỵsĩ hộ tống ông ta quay về Phồn Đô,chờ đợi Hoàng Thượng xử lý.

Tôi hỏiThừa Đức:

“Ôngta không tuân theo quân lệnh ,anh lại dễ dàng thả ông ta đi như vậy, sau nàylàm sao quản thúc thuộc hạ ?”

ThừaĐức thản nhiên cười ,nói:

“Ôngta là thân quốc cữu ,mặt sau lại là người của Thừa Hiền,chẳng lẽ trực tiếp dùngquân pháp xử tội ông ấy? Như thế thì thật mất mặt hoàng gia. Người thì đã thả,nhưng ông ta có bình yên sống sót trở về Phồn Đô hay không, tùy thuộc vào vậnsố của ông ấy,dù sao hiện tại chúng ta đang ở trên thảo nguyên xa xôi,cho dù TảThiên Nham xui xẻo bị quân Tây La Minh giết , cũng không liên quan gì tớita.”

“Muốnmượn tay Tây La Minh trừ khử ông ta?” Tôi hỏi.

ThừaĐức liếc mắt nhìn tôi một cái,cười nói:

“Tiểunha đầu,trong lòng đã hiểu rõ sự tình, còn hỏi cái gì?”

Vàingày sau đó , rất nhiều lầnTây La Minh lại đến quấy nhiễu , nhưng bất quá chỉlà một nhóm kỵ binh nhỏ, Thừa Đức thì không manh động, tới một người thì giếtmột người, chứ không hề đuổi theo những kẻ chạy thoát .Mười vạn đại quân củaThừa Đức đóng quân ở đây,dù có muốn ,binh mã của bọn họ cũng không đủ nhiều đểcó thể bao vây đại quân ngõa lặc , nên cũng không dám liều lĩnh tấn công ,trongmột khoảng thời gian ngắn,hai bên cứ giằng co qua lại.

Cục diệnnhư thế dây dưa kéo dài đến nữa tháng sau,người được phái đi tìm kiếm quý tộcHách liên trở về báo cáo đã tìm được công chúa Đại Liên Na ,người đã may mắnsống sót, trước kia nổi tiếng là mỹ nữ xinh đẹp nhất đại thảo nguyên.

“Thỉnhan ngõa lặc vương tử tôn quý, hãy cho phép ta thay mặt bộ tộc Hách Liên đa tạơn trợ giúp của quý quốc,” một người mặc bộ đồ đỏ chói mắt , đầu đội mũkim cương sáng lấp lánh,nữ nhân kia ,một tay đặt ngang ngực trái ,khom ngườinói, mái tóc đen tuyền xõa dài trên lưng ,cùng với chiếc áo trân châu nàng đangmặc càng trở nên lộng lẫy, nàng ngẩng đầu lên miệng cười tươi tắn,hai mắt sángnhư vầng trăng non, chiếc mũi cao thanh tú ,đôi môi đỏ mọng như hai cánh hoakia đang hé mở, lộ ra hàm răng nhỏ trắng bóng đều đặn,trong lúc nhất thời,trong lều im phăng phắc ,toàn bộ tướng lãnh ngõa lặc đều bị diện mạo mỹ lệ củaĐại Liên Na hút mất cả hồn vía .

ĐạiLiên Na công chúa nhìn lướt qua bốn phía ,thấy thế thì hài lòng , khóe miệngkhẽ nhếch lên, cười nhìn về phía Thừa Đức, nói: “Công đức này của điện hạví như thái dương soi sáng trên thảo nguyên ,muôn đời muôn kiếp vĩnh viễn HáchLiên tộc ghi nhớ ở trong lòng.”

Tôiquay qua nhìn Thừa Đức , hắn cũng đang tươi cười mê hoặc hướng về phía cô côngchúa kia:

“Công chúa quá đa lễ, chính là nước láng giềng với nhau, cũng nên nhưthế.”Thừa Đức tiếp tục tươi cười nói,”Không biết lần này công chúa đãtìm được ít nhiều Hách Liên dũng sĩ ?”

“Trước mắt đi theo bên người Đại Liên Na chỉ có ba trăm dũng sĩ ,nhưng vương tửyên tâm,ta cũng đã phái người liên lạc với bộ tộc ta đang lẩn trốn sâu trongrừng,đại khái vài ngày sau là có thể chi đến một vạn dũng sĩ, đến lúc đó sẽcùng đại quân của vương tử hội hợp cùng một chỗ, cùng nhau tiêu diệt bọn ác ônTây La Minh”

ThừaĐức cười gật đầu, “Nơi này là thảo nguyên của người Hách Liên, chúng tôirất hy vọng được công chúa dốc sức tương trợ ,công chúa đi đường cũng mệt nhọc, xin mời lui xuống nghỉ ngơi ,ngày mai sẽ lại cùng công chúa thương nghị chiếnsự .”

“Vậyđược,tất cả đều nghe theo an bài của vương tử.” Đại Liên Na cười yếu ớtnói, hướng Thừa Đức thi lễ, rồi theo người hầu lui xuống.

Lập tứccó người tới hướng dẫn công chúa Đại Liên Na về doanh trại của nàng, ba trămdũng sĩ mà nàng mang tới cũng được an bài thích đáng,chờ cho các vị tướng lĩnhlui xuống hết,cũng đã đến bữa cơm ,lúc binh vệ đưa cơm tới, Thừa Đức còn đangbận ngồi xem thư từ Phồn Đô gửi đến,tôi cũng không để ý đến hắn,một mình ngồixuống ăn trước.

ThừaĐức đợi một hồi cũng không thấy tôi gọi hắn ăn cơm,ngẩng đầu lên nhìn tôi, đitới ngồi xuống kế bên,cười nói:

“Tạisao lại không kêu anh ?”

“Kêuanh chi ? Không phải anh đã no rồi sao ? Cần ăn làm gì nữa !” Tôi nói.

“Norồi? Anh còn chưa ăn mà!” Thừa Đức nói xong cầm lấy một cái bánh mỳ.

Tôi liếcxéo Thừa Đức một cái, giật lấy cái bánh mỳ từ trong tay anh ta, hung hăng ngoạmmột cái,nói :

“Đại Liên Na công chúa kia xinh đẹp như vậy, ngắm nhìn thôi cũng đủ no, còn cầnchi ăn nữa ?”

ThừaĐức nghe tôi nói như vậy, cũng không để ý tôi,giật lại bánh mỳ trong taytôi,cười cười ,mắt lướt qua chỗ bánh mỳ bị tôi ngoạm dở,cũng không ăn, ánh mắtnhìn chằm chằm vào tô

Tôi độtnhiên lúng túng, mặt đỏ lên.

Thờigian cứ trôi qua như thế ,không khí trầm lắng hẳn đi, hai người bọn tôi cũngkhông nói năng gì với nhau,yên lặng cắm đầu mà ăn,ăn xong tôi dọn chén đứng lên, đi ra ngoài , đưa cho binh vệ,rồi quay trở vào,nhìn thấy Thừa Đức còn đangtiếp tục ngồi đọc sách ở án thư (5), cũng không để ý đến hắn, liền đi tráigiường chiếu , đang làm , cảm giác phía sau lưng có chút không được tựnhiên,quay đầu lại nhìn Thừa Đức, anh ta cầm quyển sách trong tay, nhưng ánhmắt thì nhìn về phía tôi, thấy tôi quay đầu lại nhìn ,anh ta cười cười vẻ đắc ýlắm, tôi tức mình không thể tát vào cái gương mặt tuấn tú kia một cái cho đã .

“Người nào ?” Ngoài truyền truyền đến tiếng quát chói tai của binh vệ, liềnđó nghe được một giọng nói thanh tao êm mượt trả lời:” Đại Liên Na cầukiến Ngõa lặc vương tử.”

Khuyarồi, nàng đến làm gì chứ ? (choài ơi,cần gì phải hỏi,đương nhiên là đến quyếnrũ Thừa Đức-BBC)

Tôitrừng mắt liếc Thừa Đức một cái,Thừa Đức mỉm cưởi nhìn tôi,sau đó làm mặtnghiêm lại , hướng nhìn ra ngoài lều ,lớn tiếng nói:

“Mờicông chúa vào.”

Màntrướng bị vén lên, một làn gió thơm thổi tới,Đại Liên Na mặc một bộ màu hồngtiến vào , khoé mắt nhìn thoáng qua Thừa Đức, sau đó thì ánh nhìn dừng lại chỗtôi đang đứng bên giường.

“Côngchúa đêm khuya đến có việc gì sao?” Thừa Đức cười nói.

ĐạiLiên Na nhìn nhìn tôi, nhẹ nhàng nói: ” Xin vương tử cho người hầu này luixuống được không ?”

Đuổitôi đi? Bộ tôi chướng mắt lắm sao? Nữa đêm nữa hôm đến tìm Thừa Đức, ngoài”chuyện kia” ra ,còn có thể có gì nữa? Tôi khinh bỉ nhìn thoáng quaĐại Liên Na, thầm nghĩ đường đường cũng à công chúa của một nước,không đến nôngnỗi nữa đêm khuya khoắt lại mò vào lều của đàn ông, tôi quay qua nhìn về phíaThừa Đức,hắn ta đang cười cười nhìn Đại Liên Na ,không chú ý đến tôi.

Đi thìđi, tôi xoay người đi ra ngoài, còn chưa đi tới cửa,phía sau lưng có tiếng ThừaĐức gọi giật lại:

“Dừnglại, ai cho ngươi đi ra ?Còn không mau dâng trà cho công chúa.”

Tôinghe vậy dừng lại, quay đầu lại nhìn anh ta,anh ta quét mắt liếc tôi một cái,sau đó quay qua Đại Liên Na ôn tồn nói:

“Hắnlà người hầu cận của ta, công chúa không cần đề phòng, có gì thì nói ởđây.”

ĐạiLiên Na lẳng lặng đứng đó, xem ra trong lòng đang đấu tranh tư tưởng,tôi quaylại, đi rót cho nàng một chén trà ,đem tới đặt bên cạnh .

Sau mộthồi, Đại Liên Na vừa cười vừa ngẩng đầu lên,nhìn thẳng Thừa Đức, cắn cắn cánhmôi hoa ,nói:

“Đại Liên Na cảm tạ vương tử đã đến giải cứu tộc nhân của ta ,hiện tại bản thânnước mất nhà tan , không có gì có thể đền đáp vương tử, chỉ có thể dâng lênchính bản thân Đại Liên Na.”

Nàngnói vừa xong, thì tự mình thoát y.

Tôingây người ngu ngơ khờ khạo luôn, cô công chúa này quả đúng là người tư tưởngthoáng á ! Đối với người đàn ông mới gặp lần thứ hai mà đã tự nguyện hiếnthân,hơn nữa thấy nàng đã có chuẩn bị ,bởi vì ,ngoài bộ đồ màu hồng nàng mặc ởngoài, nàng không hề mặc gì nữa ở trong, thân thể nàng lồ lộ hiện ra, dưới ánhđèn chập choạng,không thể không thừa nhận , body của nàng thật sự quá tuyệt hảo, là một bảo bối vô giá.

“Xincông chúa mặc lại quần áo, ” Thừa Đức thản nhiên nói, “Đừng quênchính mình vẫn là một công chúa.”

ĐạiLiên Na mặt đỏ lên, nhìn chằm chằm vào Thừa Đức, Thừa Đức cũng không tránh né ,nhìn thẳng lại nàng ta, một phút sau đó ,Đại Liên Na vớ lấy áo quần mặc vào lạirồi lao nhanh ra ngoài.

“Tạisao hồi nãy anh không quay đầu đi! Nhìn thấy choáng váng?” Tôi nổi giậnnói.

ThừaĐức chớp chớp mắt, cười nói: ” Chẳng phải vừa rồi em cũng nhìn choáng vángđó sao ? Trách anh gì chứ ?”

Tôi ákhẩu, có thể so sánh sao? Được rồi, tôi thừa nhận vừa rồi là mắt cũng hoa cảlên ,nhưng tôi với anh ta có thể giống nhau sao? Dù gì tôi cũng là phụ nữmà.Tôi giận quá xoay người sang chỗ khác,không để tới Thừa Đức, Thừa Đức từphía sau ôm lấy tôi, kéo tôi vào trong lòng , ôn tồn nói :

“Sẽkhông bị nàng ấy mê hoặc, cho nên mới không cần trốn tránh, nàng ấy mặc dù cỡihết, ở trong mắt anh ,so với một con cừu đã bị cạo sạch lông thì không có gìkhác nhau,lại có cái gì đẹp .”

Tôikhông nói, tuy là trong lòng cũng đã bị Thừa Đức thuyết phục.

“Vinhnhi, không được đem anh nghĩ thành tên nhà quê ngu ngốc , nếu anh thích nữ nhânnhư vậy , từ đã từ sớm rồi,chứ đâu để bị em bắt giữ như thế này .”

“Emlàm sao bắt được anh !” Tôi biện hộ nói, cơn giận cũng tiêu tan .

“Đúng,đúng,em không có bắt anh, ” Thừa Đức thấp giọng cười nói, “Em chỉ làhút mất hồn anh thôi , nói như vậy đúng chưa .”

Ngheanh ta nói như thế,trong lòng tôi run lên sung sướng , ngay cả khóe miệng cũngkhông nhịn được nụ cười, vừa định đối đáp với anh ta thêm vài câu ,thì anh tađã tiến đến gần bên,thấp giọng nói: uổi tối chúng ta phá quy củ đi?”

“Quycủ, quy củ gì ?” Tôi khù khờ hỏi.

ThừaĐức cười xấu xa, thấp giọng nói :” Trong lúc xuất chinh không được gần gũinữ sắc…”

Mặt tôilập tức đỏ bừng lên , vội vàng đẩy anh ta ra xa, nhưng anh ta càng ôm lấy tôichặt hơn , tôi vừa định há miệng la lên ,Thừa Đức đã kề miệng thì thầm vào tai:

“Không thể kêu,nếu binh sĩ ở ngoài nghe được thì sẽ cho rằng quân lệnh của Đạitướng quân anh không có chút trọng lượng gì cả.”

Tôi vộivàng che miệng lại, không dám hó hé ra tiếng , liền đó nghe Thừa Đức thì thầm ởbên tai bỡn cợt “Đương nhiên, một hồi là có thể kêu , nhưng là cũng khôngnên lớn tiếng quá .”

Ngàyhôm sau buổi sáng tôi đi ra nhìn thấy binh vệ canh giữ ở ngoài lều, có chútngượng ngùng nhìn bọn hắn, sợ bọn họ nghe được động tĩnh tối hôm qua , bọn hắnvẫn là vẻ mặt nghiêm túc, chắc là không có nghe được, cũng hơi yên lòng.

ĐạiLiên Na công chúa từ buổi đêm qua thì không có động tĩnh gì khác,không còn mộtmình đến tìm Thừa Đức nữa ,nữ nhân này, thật sự là động vật kỳ quái,tuy rằngtôi cũng là phụ nữ,bởi vì hiểu được Thừa Đức tuyệt đối không động tâm với nàngta, tôi lại thấy chút thương hại cô ta ,một công chúa mất đi đất nước của mình,hành động đêm đó,chỉ sợ cũng là bất đắc dĩ .

Hôm nayThừa Đức triệu tập các tướng lĩnh ở lều lớn nghị sự, tôi phát hiện Đại Liên Nacông chúa kia lại chưa tới, trong lòng có chút tò mò, mấy lần trước nàng ta tớirất đúng giờ, thừa dịp mọi người không chú ý , tôi lặng lẽ đi ra ngoài, vừa tớingoài doanh trại nàng ta, chợt nghe thấy âm thanh nôn mửa từng chập từng chậpbên trong .

“Côngchúa Đại Liên Na ?” Ta ở ngoài hô lên.

Bêntrong im lìm một lát,rồi giọng nàng ta lạnh lùng vang lên ” Vào đi.”

Ta đivào, nhìn thấy nàng ta đang ngồi ở thảm trên, sắc mặt có chút hồng, ngay cảtrong mắt đều đọng chút thủy khí.

“Cóchuyện gì?” Nàng lạnh giọng hỏi.

“Đạitướng quân mời cô đến nghị sự.” Tôi đáp.

ĐạiLiên Na vừa muốn nói cái gì đó, đột nhiên lại dùng tay che miệng, cuống quítghé vào một cái bồn đồng nôn thốc tháo.

“Côkhông khoẻ à?” Tôi nhẹ giọng hỏi.

ĐạiLiên Na ngừng nôn khan, lạnh lùng đưa mắt liếc tôi một cái, nói: ” Ta vìăn nhầm đồ hư , không có việc gì nữa, ngươi đi về trước đi, chút nữa ta đến sau.”

Tôinghe vậy thì lui ra , cảm thấy có gì đó không ổn , nôn mửa như vậy, thoạt nhìnrất giống là mang thai ,haiz ,thật là một ý nghĩ hoang đường,đường đường nàngta cũng là một công chúa,lại bị tôi nghĩ thành như thế,nhất định là do xem phimnhiều quá, hễ thấy người ta nôn mửa thì cho là mang thai, tự mình cảm thấy mìnhvô duyên.

Ở bênngoài đi bộ một vòng, khi trở lại thì thấy nàng ta đã đến họp,bọn họ đangthương nghị về hành động tiếp theo. Đang nói , bên ngoài tiến vào một gã lính,nói phía trước năm mươi dặm phát hiện ra một đạo quân, ước khoảng có hơn mộtvạn người,có không ít phụ nữ và trẻ con, cùng đàn gia súc, đang đi về hướngnày.

Tênlính kia vừa dứt lời, công chúa Đại Liên Na đã mừng rỡ reo lên:

“Làngười Hách Liên tộc của chúng tôi, nhất định là người Hách liên của chúng tôi,thuộc hạ của ta rốt cuộc đã tìm được”

ThừaĐức nghe vậy mừng rỡ, vội vàng lệnh cho một gã tướng quân tiến đến nghênh đón,chúng tôi đóng quân ở nơi này cũng gần hai mươi ngày, tuy rằng lương thảo dựtrữ dồi dào , nhưng cứ tiêu hao lần mòn cũng không phải là biện pháp ,hiện giờtìm được tàn quân của bộ tộc Hách Liên,thật là một bước tiến đáng kể, huống chibọn người kia mới từ sâu trong thảo nguyên trở ra, bọn họ nhất định biết rõtình hình của quân Tây La Minh!

“Emcũng muốn đi xem náo nhiệt!” Tôi đi đến bên người Thừa Đức thấp giọng nói,đến thảo nguyên đã lâu ,không có cơ hội nhìn thấy dân tộc du mục chân chính,lần này đoàn người Hách liên đến, nói cái gì tôi cũng phải đi xem, ý nghĩ cuốicùng tôi cũng có thể mở mang tầm mắt ,đột nhiên xúc động nghẹn không thành lời.

ThừaĐức cúi đầu nhìn tôi, cười cười, gật gật đầu, thừa dịp các tướng lĩnh Ngõa lặckhông để ý , thấp giọng nói: “Đi thì đi ,nhưng phải cẩn thận ,thứ nhấtkhông được ngã ngựa,thứ hai đừng đày đọa cái mông .Nếu không khi trở về xem anhnhư thế nào trị em!”

Tôicười, vội đi theo vị tướng quân phụng lệnh đi nghênh đón Hách liên nhân rangoài, lên ngựa dẫn người đi theo Đại Liên Na .

Phóngngựa rong ruổi trên thảo nguyên một hồi, thì thấy đoàn người tộc bọn họ như lờiĐại Liên Na , xa xa đám người rất đông, còn có cả người đeo khăn tang trắng .

Tôidừng ngựa lại , là muốn nhìn kỹ hơn , đột nhiên có chút thấy kỳ lạ , đám ngườikia tốc độ cũng không chậm ,trang phục nhìn từ xa thì cũng giống như người củabộ tộc Hách Liên ,tôi tiến thêm một đoạn nữa, thì càng thấy có gì đó không đúnglằm , nhóm người này, mặc dù có nam có nữ, có phụ nữ, có trẻ con,có cả binhlính nhưng lạ ở một điểm là nhóm phụ nữ và trẻ con thành nhóm ở đầu, quân línhthì đi phía sau , từ xa nhìn lại,nhóm phụ nữ và con nít giống như là bị quânlính áp tải vậy!

Tôi hơihốt hoảng liếc nhìn về phía Đại Liên Na công chúa,nàng ta nét mặt lạnh lẽo,môikhẽ nhếch lên một nụ cười nham hiểm.Không đúng , một công chúa tìm lại được tộcnhân của mình sao lại có vẻ mặt này . Nàng phải mừng vui mới đúng

“Dừnglại!” Tôi điên cuồng gào thét.

Tất cảmọi người giật mình nhìn về phía tôi,vị tướng quân biết tôi là người thân cậncủa Thừa Đức ,nên đối với tôi cũng có chút cung kính ,ông ta ngừng lại, hỏi :

“Có chuyện gì vậy?”

“Tướngquân, chuyện này có điều kỳ lạ! Ông nhìn kỹ bọn họ xem.” Tôi chỉ vào đámngười xa xa kia nói.

Tướngquân kia cũng không phải kẻ ngu dốt, ông ta theo lời tôi nhìn kỹ , sắc mặt cũngcó chút thay đổi, :

“Ýngươi nói bọn người này không phải là Hách liênnhân ?”

Tôi gậtđầu, nhìn về phía Đại Liên Na, “Công chúa, đây là chuyện gì?”

Cô tacười khinh miệt,nói:

“Sao lại thế này? Không nghĩ tới các ngươi có thể phát hiện,nhưng bây giờ mớinhìn ra, cũng là đã quá trễ .”Nói xong liền phóng ngựa phi nhanh về phíabên đó.

“Trởvề mau!Nhất định là quân Tây La Minh, mau về báo cho Đại tướng quânbiết!”Tướng quân kia quát lớn,rồi vội vã quay đầu ngựa lại phi về doanhtrại.

Quân TâyLa Minh phía sau phóng ngựa như bay đuổi theo, xem ra đã tính toán không chochúng tôi sống để trở về báo tin.

Tôicũng cuống cuồng phóng ngựa phi nước đại,chính là lúc này tài cỡi ngựa cao thấpmới lộ ra sự khác biệt,tuy bình thường tôi cỡi ngựa cũng không tồi lắm,nhưnglúc này, tôi dần dần bị tuột lại đằng sau.Bên cạnh thỉnh thoảng có kỵ binh Ngõalặc bị quân Tây La Minh bắn rớt xuống ngựa,tướng quân kia thấy tôi bị tuộtlại,cũng tr ngựa chậm lại,la lên:

“Nhanhlên đi chứ! Ta bọc hậu cho , ngươi về trước đi!”

Tôicười khổ, nhìn thấy đằng sau bọn quân Tây La Minh tới càng gần,bèn bảo ông ta:

“Đừng lo cho tôi, ông về trước đi!”

“Khôngđược! Đại tướng quân có lệnh, nhất định phải bảo vệ ngươi an toàn!” Hắnkiên trì nói.

“Đồđiên! Ông không trở về truyền tin, nếu tất cả chúng ta đều không thể quay về,Đại tướng quân chỉ sợ cũng sẽ mất mạng, không có hắn, tôi còn có thể chu toàncái đít á!” Tôi giận dữ quát lên, “Còn không mau đi!”

Tướngquân kia thấy tôi sốt ruột, lại nhìn tình thế thật sự khẩn cấp, lúc này, là mộtquân nhân, ông ta biết rõ sự nặng nhẹ giữa cái mạng này của tôi so với mạng củahơn mười vạn quân sĩ , khẽ cắn môi, rồi thúc ngựa phi nước đại mà đi!

Nhìnông ta dần dần chạy xa, tôi không khỏi nhẹ nhàng thở ra, vừa định quay đầu lạinhìn xem quân Tây La Minh còn cách xa tôi lắm không, đột nhiên cảm thấy phíasau một khí lực mạnh thổi tới từ đằng sau, tôi cuống quít nghiêng người tránhné,chỉ cảm thấy phía trên vai trái giống như bị người ta đánh một chưởng, lậptức từ từ ngã quỵ xuống…

————————————————————-

(1).Hạtướng sĩ: tướng sĩ hạ thuộc, ý chỉ các tướng quân dưới quyền Thừa Đức.

(2).Tậpdoanh: tập kích doanh trại.

(3).Suấtlĩnh: cầm đầu(một đội quân)

(4).Cầuthắng: cầu mong thắng lợi.

(5).Ánthư: nơi để thư từ sách vở hoặc dùng để viết thư.Gọi nôm na ở đây là bàn làmviệc. Khuyến cáo: Bé nào dưới 18 tuổi thì đừng bon chen nha, mà nếu có lỡ bonchen rồi thì Den cũng hông chịu trách nhiệm đâu nghen

“Bảobối… ngoan nào… nhích ra một chút…” Thừa Đức nhẹ giọng dỗ dành, tôiừ một tiếng, nhưng hai chân không nghe lời cứ khép vào càng chặt hơn, chuyệnchân và miệng bất nhất này khiến Thừa Đức dở khóc dở cười, chỉ có thể rút tayra khỏi bàn tay nắm chặt của tôi rồi đưa tay tôi lên đặt trên vai anh, một taythâm nhập vào dưới người tôi, một tay khác chậm rãi trượt từ eo lưng tôixuống…

Tôi đãmê muội chìm đắm vào trong dục vọng mà Thừa Đức tạo ra, đại não và các bộ phậnchức năng khác đã không còn liên hệ gì với nhau nữa, chỉ mơ mơ hồ hồ cảm nhậnthấy bàn tay Thừa Đức chu du trên người mình nóng đến kinh hoàng, ve vuốt đếnđâu, da thịt chỗ đó liền bỏng rẫy…

“Đừngsợ… ngoan nào… đừng khép chặt thế… nhích ra nào…” Thừa Đức khàngiọng, tay đã lách vào khoảng hẹp giữa hai chân, một mặt nhẹ nhàng dỗ dành, mặtkhác tay lại vận sức, giọng trầm khàn của anh như có ma lực, tôi cảm thấy thânthể mình cũng không đến nỗi căng thẳng nữa, chân cũng dần dần mở rộng…

“A!Đừng…” Không nhịn được tôi kêu thất thanh, chân cũng khép chặt lại.

“Đừngthế nào?” Thừa Đức cười ranh mãnh, khàn giọng hỏi, tay lại không dừng lại,tiếp tục xâm phạm lãnh địa sâu kín nhất, khiến tôi bắt đầu vặn vẹo thân người,muốn thoát khỏi bàn tay không an phận của anh.

Tôinghĩ đại não mình chắc bãi công thật rồi, hoàn toàn quên sạch rằng nếu cử độngthân thể dưới một người đàn ông đang lên cơn thèm khát sẽ dẫn đến hậu quả thếnào. Chỉ nghe Thừa Đức hừ một tiếng, tay dừng lại không vờn nữa, nhưng dùng hếtsức kéo đùi tôi ra, chen thân người anh vào giữ

Dụcvọng nóng bỏng của anh đã lên tới đỉnh điểm, và cái vật kiêu ngạo ấy, khiến tôiphải đấu tranh từng hồi, trong khoảnh khắc tôi chợt tỉnh ra một lúc.

“Khônglàm nữa, đau lắm! Em không làm nữa, thật sự không làm nữa đâu!” Cuối cùngtôi cũng quyết định rút lui tại trận, dù gì chuyện này cũng đâu phải là lần đầulàm, vội vã chuồi người ra để tránh khỏi sức nóng bỏng của anh, nhưng eo lưnglại bị anh giữ chặt, cố thế nào cũng không động đậy nổi.

“Đừngsợ… đừng… ta sẽ nhẹ nhàng thôi… không đau đâu!”

“Anhthì không đau rồi! Dừng!” Tôi gào hoảng.

“…Lúc này… làm sao mà dừng lại được…” Anh khàn khàn giọng, bất chấp sựchống cự của tôi, chầm chậm nhích vào.

Có thểnhìn ra anh đã rất khống chế bản thân rồi, hơn nữa dưới sự kích thích của anh,bên dưới đã không còn khô hạn nữa, nhưng cơn đau nhói từ thân dưới vẫn ập đếnkhiến tôi không ngừng mở miệng hít hơi lạnh, lần này còn đau kinh khủng hơn cáiđau lần trước nhiều!

Thấyphản ứng của tôi, anh cố kiềm chế ham muốn lại, nhẹ nhàng hỏi: “Đau lắmhả?”

Cái đauập đến từ phần thân dưới khiến tôi tỉnh lại trong chốc lại, tôi trừng mắt nhìnanh, thấp giọng chửi: “Nhảm nhí! Không thì anh thử xem!”

Có lẽThừa Đức cũng không nghĩ rằng tôi còn có thể mắng chửi trong tình huống này,không đừng được cười khùng khục, “Vậy thì ta có cách này, không làm nàngđau nữa, được không nào?”

Tôinghi ngờ nhìn anh, ban nãy còn nói không thể dừng lại, bây giờ được rồi à? ThừaĐức mỉm cười cúi xuống hôn, dịu dàng mà lại bá đạo, khiến thần trí tôi lại dầndần mê loạn, tôi còn chưa hết say đắm thì eo lưng anh đã vận sức thật mạnh,toàn bộ dục vọng đã hoàn toàn xâm lấn

“Ối…”Tiếng kêu thét của tôi chìm trong miệng của Thừa Đức, thân thể trong tích tắccứng đờ lại.

“Đaulâu chi bằng làm mau…” Anh thấp giọng nói, nhưng động tác cũng dừng lại,sợ tôi sẽ đau nữa nên không dám cử động.

“Khốn—- kiếp— ” Đến mắng chửi cũng không còn sức nữa, tôi chỉ cố gắng híthơi.

ThừaĐức chỉ cúi xuống hôn lên tóc, lên mặt tôi, hôn lên môi…, hồi lâu sau, cơnđau dần dần biến mất, anh mới dịu dàng hỏi, “Còn đau không?”

Tôi lắcđầu, cơn đau đã hết, nhưng càng cảm thấy sự kỳ cục ở dưới thân dưới, và cả tìnhhuống ngượng ngập lúc này nữa, mặt nóng bừng bừng hệt như uống phải rượu.

“Nóita biết… bây giờ nàng cảm thấy thế nào…” Anh cố kiềm chế, hơi hổn hểnhỏi.

“Khôngcó cảm giác…” Coi như tôi cũng đã biết được thế nào là thẹn thùng rồi,đến nhìn cũng không dám nhìn anh nữa, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Khôngcó? Hả?” Anh cười thầm, hai tay vòng quanh người tôi nhấc lên, khiến tôicàng áp chặt vào người anh hơn, thân thể cả hai càng áp sát vào nhau.

“Khôngcó tức là không có”, tôi cứng miệng, thấy anh không có vẻ gì nhượng bộ,lại nhỏ giọng nói, “Nóng quá… chặt đến kinh khủng… giống…” Tôithấy anh đang nhìn mình đầy say đắm, tính đùa dai lại trỗi dậy, cười nhỏ,”Em không nói anh biết đâu!”

ThừaĐức ngẩn ra, sau đó cười thất thanh, lại tỏ vẻ hung ác, dằn mạnh: “Nha đầuthối, nàng sẽ phải bị trừng phạt vì lời nói của mình…” Thân dưới bắt đầudi chuyển chầm chậm, cảm giác tê liệt ập đến, khiến tim tôi đập cuồng lên dữdội, đầu óc lại ngừng hoạt động. Lúc bắt đầu anh còn khống chế tiết tấu, càngvề sau càng mạnh m

Mồ hôitừ trán anh rơi xuống, đậu trên ngực tôi, hòa lẫn vào mồ hôi của chính mình,lại chầm chậm lăn xuống giường. Thế giới trước mắt tôi bắt đầu nhòa nhạt, vạnvật dường như đã cách tôi rất xa, chỉ còn lại anh, xung quanh chỉ còn lại mùivị của anh, tiếng thở nặng nề của anh, và cả tiếng rên rỉ chốc chốc lại thoát ratừ miệng anh nữa…

Lâuthật lâu sau…

“Emthua rồi… mệt quá…”

“…Nha đầu lười… vẫn chưa đủ…”

Lại quamột lúc lâu…

“A…lại nữa hả? Tha cho em đi! Lão đại!”

“……”

“Emthật không ổn nữa rồi…”

“……”

“……”

“….Em đói quá….”

“Vẫnchưa ăn no sao?” Anh cười khàn khàn, “Ta cũng vậy…”

“Khốnkiếp, em nói là ăn trưa mà…” Tôi muốn khóc mà chẳng có nổi nước mắt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.