Lúc hai bạn nhỏ của chúng ta chạy tới được ga tàu, vị bà nội đángkính kiêm đáng thương của Lăng Siêu đã đứng đợi ở đó được một tiếng đồng hồ. Bà vừa nhìn thấy hai đứa, lập tức mắng té tát cho hai đứa một trậntừ đầu tới chân. Mắng xong xuôi, bà còn cảm thấy chưa vừa ý, thế là vềtới nhà lại tố cáo kể lể với Lăng nương thêm một trận nữa.
Lăng nương hết nhìn Lăng Siêu, rồi lại quay sang nhìn cô nàng TiêuThỏ mặt đỏ như cà chua chín, tay thì không ngừng che che dấu dấu cái gìđó trên cổ. Bà chỉ mỉm cười không nói gì.
Sau đó, ba mẹ Tiêu Thỏ cuối cùng cũng về tới nhà. Ba nàng vừa biếtviệc mình khóa cửa ban công lại thành khéo quá hóa vụng (1), liền hốihận không thôi, dậm chân đấm ngực, chỉ hận không thể tự tát cho mình vài cái. (*cười gian*)
Thôi rồi Lượm ơi, đứa con gái này chỉ e là không thể giữ lại được nữa!
Nhưng dù sao ba nàng cũng là người thông minh, tuy con gái mình xemchừng là không giữ được nữa rồi, nhưng cũng không thể cứ thế mặc kệ đểyên cho tên nhóc con kia chiếm tiện nghi của con bé như thế được. Thế là ông ta vẫn thỉnh thoảng lại lôi con gái ra thì thầm to nhỏ, nói ra nóivào, khuyên bảo tận tình rằng nàng không nên tha thứ cho Lăng Siêu mộtcách dễ dàng như thế.
Tiêu Thỏ không thông minh cho lắm, nhưng cũng không phải kẻ ngốc. Tuy lần này nàng tha thứ cho Lăng Siêu, nhưng dù sao trong lòng vẫn hậm hực như thế hắn vẫn nhơn nhơn quá. Thế là, dưới sự “chỉ bảo hướng dẫn tậntình và chu đáo” mang chút hơi hướm ích kỷ của ba, nàng liền thu dọnhành lý, không thèm chờ Lăng Siêu, đi cùng ba mình chạy thẳng tới trường đại học Z làm thủ tục nhập học trước một ngày.
Tới lúc chàng “thanh niên” Lăng Siêu phấn khởi hào hứng tay xách nách mang hành lý khệ nệ sang nhà chuẩn bị đón cô bạn gái bé nhỏ để hai “vợchồng” dắt tay nhau vui vẻ đến trường ngày đầu tiên, đập vào mắt chàng,là căn nhà của Tiêu Thỏ vắng tanh, có mỗi Thỏ mẹ không hiểu gì cả trònmắt nhìn hắn.
Mẹ nàng nói. “Gì cơ? Không phải cháu đi cùng hai cha con Thỏ Thỏ rồi sao?”
Lăng Siêu: “……”
Lại nói về Tiêu Thỏ, nàng cùng ba mình đến trường Z xong, ba nàng vôcùng hào hứng bừng bừng khí thế thể hiện tinh thần phụ huynh quan tâmđến con cái, nào là sắp xếp bê hành lý lên phòng, nào là giúp nàng thudọn đồ đạc trong phòng, lại còn không quên trước khi đi ngoái lại dặn dò con gái. “Con à, con phải nhớ cho kỹ ba ba của con tốt với con như thếnào nhé! Về sau đừng có vớ được ông xã là quên ông ba già này của cona!” (nhớ bố quá…)
Tiêu Thỏ cảm động gật đầu lia lịa. “Ba! Chỉ có ba là tốt với con nhất thôi!”
Sau đó ba nàng liền vui vẻ huýt sáo lên đường về nhà.
Ba Tiêu Thỏ đi rồi, các cô bạn cùng phòng ký túc xá với nàng cũng lục tục kéo đến.
Người đến đầu tiên là một cô gái tóc dài rẽ ngôi đeo kính cận, nhìnrất dịu dàng thanh nhã, tên là Hạ Mạt. Cô vào phòng, cũng không nóichuyện nhiều, chỉ hòa nhã tự giới thiệu với Tiêu Thỏ rồi đi thu xếp đồđạc của mình.
Tiêu Thỏ thầm cảm thấy may mắn rằng mình gặp được một người bạn cùngphòng không tồi. Đúng lúc đó, Hạ Mạt đang sắp xếp đồ đạc bỗng khẽ kêu”A” một tiếng khiến Tiêu Thỏ nhìn sang. Nàng vừa quay đầu lại, lập tứcđập vào mắt là một con gì đó đen thùi lùi trên sàn nhà đang nhanh chóngbò ra phía ngoài cửa.
Té ra là một con gián (2)!
Tiêu Thỏ tuy từ bé đã chả biết sợ côn trùng rắn rết chi cả, nhưng đột nhiên bỗng hiện ra một con vật đen thui chạy lăng quăng trước mặt, lạicòn dùng tốc độ nhanh nhất bò thẳng về phía chân mình, nàng không tránhkhỏi ngẩn cả người không biết làm sao.
Mắt thấy chú gián nhỏ sắp bò tới gần chân Tiêu Thỏ, bỗng “Chát!” mộttiếng, một chiếc dép đập thật mạnh lên người nó, chỉ trong thoáng chốc,chú gián nhỏ liền dẹp lép, thành hình dạng tiêu bản ép khô. Nàng lạingước lên nhìn Hạ Mạt, tay còn cầm chiếc dép, hai mắt ngời sáng rực rỡ,khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười quỷ dị, tay kia cầm lấy chú giánnhỏ tội nghiệp vừa bị đập chết từ đất nhặt lên, nhìn trên nhìn dưới,nhìn trái nhìn phải, cẩn thận xem xét, vừa xem vừa không ngừng gật gù,miệng lầm bầm. “Hay quá, còn nguyên hình nha…”
Tiêu Thỏ bỗng thấy trong lòng dần dần nổi lên một nỗi sợ hãi không tên…
Đúng lúc đó, một tiếng kêu rên đầy thương tâm vang đến tai nàng. “Ôigián ơi, mi chết thật là thảm mà!” Rồi một bóng người chạy vọt vàophòng, nhìn chú gián dẹp lép mà mặt tràn đầy nỗi thương tâm.
Quả là vậy, đây là một cô gái có tấm lòng nhân ái bao la rộng rãi,ngay cả một con gián cũng không đành lòng đánh chết. Cô nàng này cũng là một bạn cùng phòng ký túc với Tiêu Thỏ, tên gọi là Nghê Nhĩ Tư. Nói vềcô bé Nghê Nhĩ Tư này, từ nhỏ vốn toàn tâm toàn ý theo trường phái ănchay, chủ nghĩa không sát sinh, ngay đến con kiến cũng không nỡ lòng dẫm chết. Cô không ngờ vừa mới vào phòng ký túc đã chứng kiến ngay một cảnh máu me thảm thiết như vậy, có phản ứng hơi quá mức tưởng tượng cũng làlẽ đương nhiên.
Nhìn thấy hai cô bạn cùng phòng trước mặt, Tiêu Thỏ bỗng có cảm giác “đứng hình trong gió cuốn”
Loại cảm giác này vẫn đeo theo nàng tới tận buổi chiều, khi mà cô bạn thứ tư trong phòng vẫn mãi chưa xuất hiện.
Lúc này, bạn Nghê Nhĩ Tư rốt cục cũng lấy lại được tinh thần sauquãng thời gian bi ai thống thiết vì cái chết của chú gián tội nghiệpliền đề nghị xuống đi dạo trong khuôn viên trường.
Ba người thay đồ tử tế chuẩn bị ra cửa, Tiêu Thỏ đi trước vừa mở cửabỗng ngây người nhìn kẻ đang đứng ngoài cửa. “Em gái, em muốn tìm ai?”
“Tôi… không tìm ai cả, tôi ở phòng này mà!” Cô bé lắc lắc bím tóc buộc vểnh như đuôi ngựa cười trả lời.
Tiêu Thỏ sững sờ… đây… không phải là cô bạn cuối cùng trong phòng chưa thấy đấy chứ?
Có điều nhìn qua ngoài dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, cô bé trông vẫn như một người bình thường, nên Tiêu Thỏ vội thu lại ánh mắt sững sờ sợ hãihồi nãy mà cười hỏi thân thiện. “Bạn tên là gì?”
“Đổng Đông Đông!” (3)
Một giây sau, không chỉ Tiêu Thỏ, mà cả hai cô gái sau lưng nàng mặt đều hóa đá.
Quả là một cái tên nghe rất vần điệu, tiết tấu nhịp nhàng!
Cứ như thế, phòng ký túc xá số 438, lầu 9, trường đại học Z đã tụ họp đủ bốn người vào ở. Không hiểu vì sao, Tiêu Thỏ bỗng có chút cảm giácmột “tương lai tăm tối” đang đón chờ trước mặt. (4)
Khoa y tá trường Z là khoa chuyên đào tạo y tá nổi tiếng nhất cảnước, với một bề dày lịch sử và nền tảng văn hóa giảng đường độc đáo của chính học viện này (5). Tuy hàng năm số lượng sinh viên tuyển vào không nhiều lắm, nhưng phàm là sinh viên tốt nghiệp từ khoa y tá trường Z,đều trở thành đối tượng được/bị các bệnh viện lớn tranh cướp giành giậtmạnh mẽ, nghề nghiệp do đó cũng có thể mau chóng phát triển, lương caođáng sợ.
Trong lễ khai giảng, viện trưởng đặc biệt khoác lên người bộ đồngphục của y tá, “tràng giang đại hải” kể lại một lượt lịch sử Khoa Y tácủa trường Z, ngôn từ hóm hỉnh hài hước nhưng lại không hề thiếu đi sựly kỳ hồi hộp, đặc biệt là lúc kể đến tinh thần của FlorenceNightingale(6), toàn bộ hội trường đều hướng mắt nhìn lên ngưỡng mộ.
Toàn bộ đều là những tân sinh viên mới vào đại học, tấm lòng nhiệt tình thuần túy ấy còn chưa bị dập tắt.
Đại lễ khai giảng xong xuôi, cả lớp mới cũng tiến hành họp lại, lậpra một ban cán sự tạm thời, Tiêu Thỏ cũng nhờ đó mà thêm hiểu biết vềtình hình của lớp mình. Cả lớp tổng cộng có hai mươi lăm sinh viên, hainam, còn lại đều là các “nữ chiến binh” dũng cảm. Nghe nói tình hình các lớp khác cũng không khá hơn là mấy. Năm nay toàn khoa tuyển vào có bốnlớp hộ lý, tính tổng số nam sinh, thật sự vẫn còn chưa đủ để lập nên một đội bóng đá đi tham gia thi đấu…
Về điểm này, cô chủ nhiệm lớp có máu hài hước cao tên là Tương TiểuHồng liền dùng một hình tượng vô cùng… phi thường để miêu tả: “Ở khoa y tá chúng ta, nữ sinh phải coi như nam sinh mà đối xử, nam sinh phải coi như súc sinh mà đối xử.” Nói xong, cô còn không quên quay lại nhìn haiđồng chí XY kia, môi nở một nụ cười vô cùng quỷ dị, khiến cho hai gã nam sinh kia sợ tới mức trắng bệch cả mặt mũi.
Buổi họp tạm thời đầu năm chấm dứt, Tương Tiểu Hồng cũng chỉ định raban cán sự lớp tạm thời. Trong số chín người trong ban cán sự, riêngphòng Tiêu Thỏ đã chiếm hai vị trí: Đổng Đông Đông làm lớp trưởng, NghêNhĩ Tư làm lớp phó đời sống. Lúc đó Tiêu Thỏ mới biết, hóa ra cô bạnĐổng Đông Đông nhìn qua chỉ lớn như học sinh cấp hai, nhưng lại là mộtlớp trưởng chuyên nghiệp, từ nhà trẻ tới giờ luôn ứng cử làm lớp trưởng, cho tới giờ chưa từng thất bại.
Còn phải nói, đừng nhìn bạn ấy nhỏ nhắn mà nhầm, cô bạn nhảy phắt lên bục giảng, phong thái nghiêm nghị không giống người thường, vung taynói to. “Trừ người già yếu, còn lại các bạn khác đi cùng tôi đi nhậnsách học!”
Ai lại tự nguyện nhận mình là người già yếu cơ chứ? Thế nên nữ sinhcả lớp, thêm hai “súc sinh” kia, tất cả đều từ từ chạy tới nhận khu cung cấp dụng cụ học tập.
Tiêu Thỏ vốn tưởng, từng đó người tới nhận dụng cụ giảng dạy hẳn làsẽ rất nhẹ nhàng, ai dè tới khu nhà cấp dụng cụ giảng dạy mới thấy sựthật so với trong tưởng tượng còn tàn khốc hơn nhiều. Cả một phòng lớnchứa đầy các sách vở dụng cụ học tập giảng dạy cao như một ngọn núi, lại thêm không ít sinh viên lớp khác cùng khoa cũng đang ở đó lấy sách vở,nên tình huống vô cùng hỗn loạn.
Vất vả mệt mỏi cả một tiếng đồng hồ, mỗi người mới có thể cầm trêntay một bộ sách của chính mình. Mấy chục cuốn sách cùng cho vào một chỗ, nên nặng nề khỏi phải nói. Tiêu Thỏ thì không sao vì nàng vốn khỏemạnh, cầm túi đựng sách vẫn thoải mái đi lại được. Cơ mà nàng đi vàibước mới phát hiện có chút gì đó không ổn, quay đầu lại mới thấy các côbạn cùng phòng của mình trừ Hạ Mạt ra còn lại đều muốn sụm gối quỵ xuống đất.
Đổng Đông Đông kêu lên. “Má ơi, đây là sách bê tôi hay tôi bê sách nữa không biết!”
Giọng điệu này, nhắc Tiêu Thỏ nhớ tới cô bạn học thân thiết TươngQuyên Quyên ở cao trung, liền không tránh khỏi sinh lòng thương xót màbước qua. “Để tôi giúp bạn mang một nửa.”
“Bạn mang được không?” Đổng Đông Đông ngồi sụp trên mặt đất, ngướcmắt lên nghi hoặc nhìn nàng. Quả thật Tiêu Thỏ nhìn qua so với mình cóvẻ khỏe hơn rất nhiều.
Tiêu Thỏ cười thoải mái. “Không thành vấn đề!”
“Vậy nhờ cậu thôi!” Đổng Đông Đông giờ mới yên tâm trút bớt sách sang cho Tiêu Thỏ.
Xếp gọn sách xong Tiêu Thỏ chuẩn bị đi tiếp, lại phát hiện thấy NghêNhĩ Tư cũng đang dùng một ánh mắt vô cùng đáng thương vô cùng mong chờnhìn mình.
Tiêu Thỏ nghĩ thầm, mọi người đều là bạn cùng phòng, xét cho cùngkhông thể bên trọng bên khinh được, thế lại lại quay sang nói. “Khôngthì tôi cũng giúp bạn cầm một ít vậy?”
Cứ thế, chỉ trong vài phút, số sách trong tay Tiêu Thỏ vốn cho một người giờ phình lên thành dành cho hai người, gấp đôi lên.
Tuy Tiêu Thỏ khỏe mạnh hơn người, nhưng dù gì cũng chỉ có giới hạn,lại thêm thời tiết tháng chín vốn có chút nóng nực, khoảng cách giữa khu cung ứng sách học với ký túc của các nàng lại khá xa. Rốt cục nàng điđược một đoạn đường cũng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi khó chịu, mồ hôi chảyròng ròng từ trán xuống hai má, ướt đẫm cả một mảng trên áo.
“Bạn đi được không?” Đổng Đông Đông đi bên cạnh lo lắng hỏi thăm.
Vừa rồi chính mình chủ động muốn giúp người ta, mới được một lát đãkêu mệt, có vẻ là sẽ rất mất mặt, nên Tiêu Thỏ cắn răng cười gượng.”Không vấn đề gì…” (haizzz, Thỏ Thỏ hiền quá!)
Cứ như vậy thêm một đoạn đường nữa, hai tay cầm túi sách đã muốn đờ ra mất cảm giác.
Bỗng nhiên có tiếng gọi bọn họ.
“Các bạn kia ơi! Chờ một chút!”
Tiếp theo, một gã nam sinh mập mạp đẩy một cái xe cút kít ba bánhchạy tới, hiển nhiên là cũng vừa đi lấy sách, trên xe đã chứa không ítsách học. Anh chàng sinh viên kia cười ngốc nghếch, thẹn thùng ngạingùng hỏi. “Các em… có cần giúp không?”
“Có có!” Giờ thì Tiêu Thỏ cũng không cố xem xét vấn đề thể diện mặtmũi gì nữa, cứ ném đống sách trong tay nàng lên xe của người ta đã rồitính sau.
Chờ bốn nàng đều để hết sách lên cái xe ba bánh kia, bỗng nhiên từphía sau lại có thêm một nam sinh viên mặc áo phông màu da cam chạy tới, vỗ cái bốp vào vai cậu nam sinh mập mạp vui vẻ nói. “Bát Giới, tôi đãbảo chú là các em ấy sẽ không từ chối sự giúp đỡ mà!”
Bát Giới? Tên ngừơi này khiến cho Tiêu Thỏ tí nữa thì thổ huyết tại chỗ.
“Anh ấy gọi là Bát Giới, vậy anh không phải gọi là Ngộ Không chứ?” Đổng Đông Đông trêu chọc người kia.
“Sao em biết?” Gã sinh viên mặc áo màu da cam chói lọi làm một động tác gãi đầu gãi tai, trông thật tức cười.
Đổng Đông Đông cười. “Vậy chứ sư phụ các anh đâu?”
“Sư phụ ở kia kìa!”
Nhìn theo hướng tay Ngộ Không chỉ, Tiêu Thỏ lập tức sững sờ.
Nếu chưa từng thấy tới dáng vẻ hành vi xấu xa bình thường của hắn,chỉ nhìn bộ dáng tao nhã tiêu sái này, ánh mắt thản nhiên không gợnsóng, bước chân không vội vã cũng không chậm chạp, từ từ bước tới, khíchất ôn nhuận thanh thuần như không hề vướng víu chút bụi bặm nhơ bẩnnào… hẳn bất cứ người nào cũng sẽ có hảo cảm với một người con trainhư vậy, phải không?
Chẳng qua…
Tiêu Thỏ đang thất thần liền đột ngột tỉnh lại, đôi mắt sâu thăm thẳm mà kẻ khác không thể nắm bắt rõ ý nghĩ phía sau của Lăng Siêu đã gầnngay trước mặt nàng.
***
Chú thích
(1) Nguyên văn là Lộng xảo thành chuyên, nghĩa tương tự như Khéoquá hóa vụng nên Lãnh Vân để thành ngữ trong tiếng Việt cho dễ hiểu.
(2) Nguyên văn là Tiểu cường: tên gọi “yêu” của con gián ạ! Tramãi mới ra… hic. Nó còn là từ chơi chữ khi có bạn nào đó lỡ tên làCường và bị gọi là Tiểu Cường nữa.
(3) Nguyên văn chính là Đổng Đông Đông, tên bạn này là Đông Đông, là từ tượng thanh hay dùng chỉ tiếng động ầm ĩ: tiếng xe lửa xình xịch, tiếng đập cửa bình bình, tiếng người chạy thình thịch chẳng hạn, đềudùng là Đông Đông. Thế nên mặt ba cô bạn kia mới sốc như thế. Cũng nhưbạn nào ở VN tên là Trần Trùng Trục ấy, vừa vần vừa… lạ…:D
(4) Nguyên văn: Ám vô thiên nhật: Tối tăm không có ánh sáng mặttrời, ý cũng na ná như cách so sánh trong Chị Dậu, “đêm tối đen như cáitiền đồ của chị” vậy, nên Lãnh Vân tạm dịch lại thành “tương lai tămtối”
(5) Lãnh Vân cho là một KHOA của trường đại học Tổng hợp như thếnày ở nước ngoài, thường tương đương với một học viện nho nhỏ, có việntrưởng, viện phó, tự chủ về kinh tế, ngân sách, đào tạo, chương trình,nhân sự… như khoa của Lãnh Vân ở Pháp.
(6) Florence Nightingale: còn gọi là Người phụ nữ với cây đèn, là người sáng lập ra ngành y tá hiện đại và là một nhà thống kê y tế nổitiếng thế kỷ 19. Bà là người Ý, sinh tại thành phố Florence trong mộtgia đình giàu có, và từng bị cấm đi theo nghề y tá, lúc bấy giờ được coi là một nghề nghèo hèn. Nhờ có những ý kiến của bà về vấn đề vệ sinh vàdinh dưỡng trong các bệnh viện, mà tỷ lệ tử vong của bệnh nhân trong nhà thương từ đó đã giảm đi đáng kể. Bà được một ký giả báo Times nổi tiếng tặng cho danh hiệu The Lady with the Lamps do việc bà luôn cầm theo một chiếc đèn lặng lẽ đi thăm các trại/phòng bệnh một mình ngay cả khi bácsĩ đã nghỉ ngơi.