Con Riêng

Chương 13



Khi về đến nhà trời cũng tối hẳn, cái Chi lại bắt taxi về chung cư dù cho tôi mỏi mồm mời ở lại ăn cơm. Ở nhà chị Lan đã nấu xong cơm, ăn xong tôi dọn dẹp rồi ba người lại leo luôn lên giường ngủ. Trời bên ngoài tôi còn man mát nhưng Bo vẫn chảy mồ hôi. Tôi cho quạt con về phía con nhưng chẳng ăn thua, có lẽ phải sớm mua điều hoà thôi chứ cái thời tiết sắp tới sợ người lớn còn khó sống chứ đừng nói trẻ con.

Ngày hôm sau lại bắt đầu một ngày làm việc mới. Cả ngày hôm ấy tôi cứ luôn tay, luôn chân chạy đi chạy đi chạy lại vừa sắp xếp tài liệu hồ sơ, vừa pho to. Văn thư nghe thì có vẻ nhẹ nhàng nhưng việc cũng khá là nhiều. Hôm nay cũng vẫn như hôm qua, gần tối tôi mới được về, lúc bước xuống sảnh đột nhiên lại thấy Bo ngồi trên ghế chờ, bên cạnh lại là Tổng giám đốc, lần này tôi thấy hai người nói chuyện rôm rả lắm như thể thân quen. Có điều đây dù sao vẫn là công ty, tôi lại mới đi làm không muốn người ta nói ra nói vào liền tiến đến chào ông Quang rồi quay sang Bo khẽ chau mày hỏi:

– Bo… con lại đòi dì Chi đưa đến à?

– Dạ không, tại dì Chi hôm nay lấy xe ở gần đây… nên dì cho con đi theo. Con bảo con vào đợi mẹ. Mà mẹ ơi, ở đây mát thật, mẹ xem, ông bảo kia là điều hoà cây, ở lớp con điều hoà cũng không mát thế này.

Tôi nhìn Tổng giám đốc áy náy nói:

– Dạ xin lỗi Tổng giám đốc, thằng bé… nó nhỏ nên chưa hiểu chuyện, phiền quá ạ. Từ mai tôi sẽ bảo bạn tôi không đưa nó ra nữa.

Ông Quang ngước lên đáp:

– Thằng bé nó thích ra cứ để nó ra, giờ tan tầm thì đâu có đối tác hay khách gì đến đâu. Nó bảo ở nhà nóng thì cô cứ cho nó ra đây, tôi rất thích trẻ con, chiều lâu lâu lại ngồi đây chơi với con của cô Quyên, cô Linh, giờ có thêm thằng bé này cũng vui.

– Dạ nhưng…

– Thằng bé nóng quá nên ban nãy có đổ máu cam, tôi cũng không biết gia cảnh cô thế nào nhưng mùa này nóng bức cô cũng nên mua cái điều hoà cho nó. Tôi thấy thằng bé này có vẻ ngoan, không đòi hỏi nhưng dù sao mình là người lớn cũng nên nghĩ cho con trẻ một chút. Còn việc chiều đi học về thằng bé muốn ra đây cô cứ để nó ra.

Ông Quang nói xong thì đứng lên đi ra ngoài không quên vẫy tay chào cu Bo. Tôi cúi xuống hỏi con:

– Con bị chảy máu cam sao?

– Dạ vâng, con chảy máu cam mà ban nãy ông cho con nằm lên đùi ông rồi còn nhét giấy vào mũi cho con.

– Mẹ xem nào, còn chảy không?

– Dạ hết rồi

Tự dưng nghe con nói tôi lại áy náy vô cùng, xem xét một hồi thấy không còn chảy máu nữa tôi liền cõng con lên vai nói:

– Bo, cuối tuần mẹ con mình mua điều hoà nhé.

– Dạ.

Ở góc ghế còn hai đứa trẻ con cắp cặp đeo khăn quàng ngồi, có lẽ cũng đang chờ mẹ như Bo. Bo hôn hôn lên cổ tôi cười khúc khích nói:

– Mẹ ơi. Lúc nãy ông còn cho con với hai chị kia mỗi người một quả cam mà bọn con ăn hết rồi.

Tôi quay đầu sang phía Bo, hai đứa bé kia có vẻ quen thuộc với ông Quang hơn Bo thì phải. Thực lòng tôi vẫn không nghĩ ông Quang là Tổng giám đốc nhưng đối với trẻ con lại gần gũi, yêu thương như vậy. Nhưng dù cho ông nói hằng ngày cứ để Bo ra đây thì tôi vẫn có chút e dè. Hai đứa kia là con của trưởng phòng của hai bộ phận khác nhau, lại đều lớn rồi, Bo nhà tôi thì vẫn còn nhỏ. Trẻ con mà, đi đứng rồi chẳng may làm đổ vỡ cái gì lúc đấy cũng lại khó ra. Tôi quay sang Bo khẽ nói:

– Từ mai chiều mẹ bảo bác Lan đón Bo về nhà nhé.

– Dạ… vậy… vậy Bo không được ra đây, không được gặp ông nữa sao mẹ?

– Bo ngoan, con ở nhà mẹ mới yên tâm kiếm tiền mua điều hoà cho con được chứ?

– Nhưng… nhưng ông bảo con cứ ra đây mà.

– Ông nói thế thôi nhưng đây là công ty, còn rất nhiều người khác con có hiểu không?

– Dạ, con hiểu rồi mẹ.

Tuy nói là hiểu, nhưng nhìn qua tấm kính tôi thấy mặt thằng bé xị ra hẳn. Nhưng chỉ một lúc thằng bé lại cười nói:

– Mà mẹ ơi… ông bảo con giống con trai ông. Ông còn bảo muốn có một đứa cháu giống con mà con trai ông không chịu cưới vợ cho ông bế cháu.

Tôi nghe Bo nói đột nhiên chột dạ, ban nãy nhìn ánh mắt ông Quang nhìn Bo cũng ánh lên sự vui vẻ, thật lòng chứ không hề có sự giả tạo trong đó. Tôi nghe nói nhà ông chỉ có một người con trai là Vinh, có lẽ ông thực sự khao khát có một đứa. Người ta giàu có nhưng neo người và thèm khát trẻ con, tôi khẽ hơi chua xót, như nhà chồng tôi, cũng là neo con neo cháu nhưng thà khiến tôi mất đi đứa bé trong bụng cũng không chịu chấp nhận. Hoá ra không phải giàu thì ai cũng như ai, và không phải nghèo thì ai cũng như ai. Giàu cũng có giàu thế nọ, giàu thế kia, mà nghèo cũng có nghèo thế nọ thế kia.

Khi cái Chi đến đón đưa mẹ con tôi về tôi có kể việc Tổng giám đốc công ty rất yêu quý trẻ con. Cái Chi chẳng lấy gì làm ngạc nhiên chỉ đáp:

– Ôi dào, người ta có làm Tổng giám đốc hay gì thì cũng là người mà. Như Giám đốc ngân hàng chỗ tao này, mãi mới có một mụn con, mà giờ thằng con đó lớn rồi cũng không chịu cưới vợ sinh con, cả ngày sốt vó lên rồi xin vía mấy đứa con của nhân viên. Buồn cười lắm, người ta có tuổi rồi mà không có cháu người ta cô đơn mà.

Tôi gật đầu, cảm thấy cũng hợp lý nên không đáp. Những ngày tiếp theo theo lời dặn của tôi chiều chị Lan đón Bo về nhà chứ không đưa ra công ty chờ tôi nữa. Có một buổi chiều khi tôi đi làm về muộn gặp ông Quang đang chơi với con chị Quyên, nhìn thấy tôi ông có hỏi Bo đâu, sao mấy ngày nay đều không thấy. Tôi chẳng biết đáp thế nào bịa ra rằng thằng bé được ba nó đưa đón nên không đến đây nữa. Ông Quang nghe tôi nói chỉ gật đầu không đáp.

Thứ sáu tuần ấy, cũng là kết thúc một tuần làm việc đầu tiên, buổi sáng chị Quyên dặn dò tôi mang tài liệu sang bên công an. Tất nhiên từ sáng sớm tôi đã chuẩn bị sẵn năm triệu để đi sang, đằng nào cũng gặp, gặp sớm trả sớm cho Vinh khỏi nghĩ tôi là kẻ lầy nợ.

Tôi ôm sấp tài liệu đã chuẩn bị sẵn định chờ xe bus thì có tiếng chị Quyên cất lên:

– Bắt taxi mà đi, đi sớm về sớm còn nhiều việc phải làm. Đầu giờ chiều phải về đấy vì có cuộc họp.

– Dạ vâng.

Từng đồng tôi phải tích cóp, còn nhiều thứ chi tiêu nhưng nghe chị Quyên nói tôi cũng không thể đứng chờ xe bus được đành ra ngoài bắt một chiếc taxi. Taxi đi một đoạn khá dài mới đến địa chỉ, tôi ôm tài liệu vừa đi vào vừa hỏi phòng. Chị công an tận tình chỉ dẫn cho tôi lên trên, lúc gõ cửa phòng tim tôi tự dưng cũng thót lại như thể lần đầu hẹn hò. Bên trong có tiếng ồm ồm cất lên:

– Vào đi.

Tôi mở cửa bước vào, nhẹ như thể sợ tiếng động của tôi gây ra sẽ khiến cơn thịnh nộ của ai kia trỗi dậy. Bên trong có rất nhiều người, vừa bước vào đã có tiếng cười nho nhỏ:

– Uầy, hôm nay có mĩ nhân đến phòng mình. Mời vào mời vào.

Tôi hơi xấu hổ phát hiện người vừa nói còn trẻ măng, đeo hàm thiếu uý, còn chưa kịp chào mọi người lại thấy tiếng cậu ta kêu lên:

– Anh Vinh! Sao anh đạp chân em?

Vinh ngồi bên cạnh vẻ mặt bình thản đáp:

– Đạp nhầm.

– Xì!

Vinh nhìn tôi, lạnh nhạt nói:

– Cô đến đây có việc gì?

– Dạ tôi đến nộp một số hồ sơ bổ sung… anh xem…

– Mang vào đây!

Tôi gật đầu đi về phía Vinh đặt cặp tài liệu xuống khẽ nói:

– Dạ… anh xem giúp tôi.

Mấy người công an bên cạnh lâu lâu lại liếc nhìn tôi, tự dưng tôi lại thấy đỏ mặt xấu hổ. Trước tôi nghe nói bên đội này đa số chưa vợ nên có phần ngượng ngùng. Vinh đột nhiên nhìn tôi gắt gỏng:

– Cô làm kiểu gì vậy? Mấy cái giấy tờ này tôi yêu cầu hồ sơ gốc tại sao lại là bản chứng thực? Có biết làm không đấy?

– Dạ… cái này làm Tổng giám đốc.

– Tổng giám đốc nào tôi không biết cô là văn thư chẳng lẽ không biết xem hồ sơ? Mấy cái đơn giản này cũng không biết làm.

Tự dưng nghe đến đây tôi hơi tưng tức liền đáp:

– Có cái gì mà anh phải cáu om lên thế? Tổng giám đốc cũng nói với tôi nếu có gì sai sót thì nhờ bên anh chỉ cho. Người ta nói quân với dân như cá với nước, công an gắn bó với nhân dân như máu thịt còn anh thì như kiểu sinh ra bắt nạt dân ý nhỉ?

Gã thiếu uý ban nãy khẽ nói:

– Chị bình tĩnh, bình thường anh ấy nhẹ nhàng lắm, mọi người đến đều tận tình chỉ bảo, chắc anh ấy giả vờ cáu thôi.

Tôi nhìn Vinh, ừ đúng rồi, anh ta lúc nào cũng nhẹ nhàng với người khác chỉ có cáu với tôi, nhưng hình như anh ta cũng quên tôi là dân. Tôi bặm môi nói tiếp:

– Cái gì thiếu thì anh bảo tôi tôi ghi ra, tôi cũng là người dân đi làm việc thôi chứ có gì mà cứ phải làm khó nhau thế.

Hình như Vinh rất ngạc nhiên, anh ta trợn tròn mắt sau đó không đáp đưa tài liệu sang bên kia cho một người khác rồi nói:

– Anh Thuận, anh nhận hồ sơ này giúp em

– Ơ đây không phải công ty của ba chú à? Chú nhận đi chứ.

– Anh nhận đi cho công tâm.

Anh Thuận nhìn Vinh không đáp, gọi tên sang bên cạnh. Vinh đứng dậy, cầm mấy tờ giấy bước ra ngoài. Bên trong phòng có tiếng rì rầm:

– Anh Vinh này hôm nay sao thế nhỉ? Bình thường điềm đạm mà tự dưng hôm nay cáu với dân thế?

– Ừ, chưa bao giờ thấy anh ấy thái độ thế luôn, hay gia đình có chuyện gì? Hay lại cãi nhau với bạn gái?

– Tôi nghĩ không đâu, bạn gái anh Vinh là người hiền lành lắm, tôi nghe bảo chưa từng thấy cô ấy to tiếng cái vã với anh Vinh luôn, mà người ta sắp cưới nhau, đừng có ném đá hội nghị.

Tôi bỏ ngoài tai mấy lời nói đó, kéo ghế ngồi xuống ghi chép đến khi xong xuôi cũng đến gần mười một giờ mới loạng choạng đứng lên. Khi ra đến ngoài mặt trời đã lên đến đỉnh, tôi ngó nghiêng xung quanh xem có thấy Vinh đâu không mà không thấy. Đấy, tôi có muốn xù tiền xù nong gì đâu, lúc mang theo tiền thì anh ta không ở đây, lúc không mang theo lại đòi. Khi tôi bước ra khỏi sảnh thì có tiếng Vinh gọi phía sau:

– Đi theo tôi.

Tôi nhìn anh ta đáp:

– Tôi cũng đang có việc cần tìm anh đây. Tôi trả tiền…

Vừa dứt lời Vinh đã rít lên:

– Cô bị điên à? Đang ở trước cơ quan hành chính cô rút tiền đưa cho tôi.

Vinh nói xong hất mặt ra hiệu cho tôi, tôi đành lẽo đẽo theo anh ta ra con xe ô tô gần đó. Vừa lên anh ta phóng rất nhanh, nhanh đến nỗi mở mắt đã thấy đang ở một con đường vắng vẻ. Tôi lúc này mới rút tập tiền trong túi nói:

– Đây là năm triệu tiền viện phí, tôi trả cho anh.

Vinh quay sang, không đáp, nhìn những tờ tiền đầy khinh rẻ, như thể chúng bẩn thỉu đến mức nhìn thôi cũng khiến mắt anh ta dính bụi. Tôi không còn cách nào đành đặt sấp tiền lên trên rồi nói:

– Anh muốn nói gì thì nói đi lát tôi còn phải về công ty làm việc. Tiền tôi cũng trả đây cho anh rồi, tôi cũng biết công ty là của ba anh nhưng hi vọng chuyện của tôi và anh sẽ kết thúc ở đây, mong anh không gây khó dễ cho tôi nữa.

– Cô đến công ty với mục đích gì? Cô xuất hiện trước mặt tôi với mục đích gì?

– Tôi chẳng có mục đích gì hết, thật sự tôi đang chỉ muốn được yên ổn thôi chứ cỡ tép riu lìu tìu như tôi có cái gì mà mục với đích.

Vinh quay sang tôi, lúc này tôi mới để ý thật kỹ gương mặt anh ta. Sau bao nhiêu năm từng đường nét đã thay đổi nhiều, nhưng nếu nhìn kĩ lại thấy dường như chỉ có da thịt khác đi mà cũng làm con người thay đổi theo. Nếu so giờ với những năm trước đó có lẽ còn đẹp hơn rất nhiều, phong trần hơn nhiều. Một người đàn ông có công việc tốt, gia thế tốt, lại có một vẻ đẹp trai hà cớ gì lại cứ đi gây khó dễ cho một con đàn bà tầm thường như tôi. Anh ta cười nhạt rít lên:

– Cô giả vờ thật giỏi! Đôi khi tôi cứ tự hỏi mình sao trên đời lại có một con đàn bà đê tiện như cô.

– Anh! Anh có quyền gì mà xúc phạm tôi?

– Cô đừng tưởng giả vờ quên là xong, cô có thể tôi quên hoặc giả vờ quên tôi nhưng tôi thì không.

Nỗi uất ức khiến tôi không kìm được gào lên:

– Phải! Năm ấy là tôi chủ động chặn mọi liên lạc của anh, nhưng thế thì đã sao? Anh có tư cách gì mà hận tôi hay trách móc tôi vậy? Tôi nói cho anh biết, anh có bạn gái rồi còn đi thả thính, đá đưa tôi, tôi còn không trách anh mà anh trách ngược lại tôi? Anh dở hơi à? Mà tôi và anh có gì với nhau chứ? Đã hẹn ước gì chưa? Đã thề non hẹn biển gì chưa? Còn chưa từng có một lời yêu chính thức, quen nhau được có gần ba tháng, cũng chỉ là tìm hiểu. Anh sao không tự hỏi bản thân sao tôi lại chặn liên lạc của anh? Không phải vì bạn gái anh đến tìm tôi sao? Nói thật, giờ anh cũng khác xưa, nếu không nói chắc tôi còn chả nhớ nổi ra anh mà anh cứ hậm hực với tôi là sao?

Tôi nói xong quay sang nhìn Vinh đột nhiên thấy hai hàng lông mày rậm của anh ta chau lại, gân trên trán giật giật, vẻ mặt sửng sốt hỏi lại:

– Cô nói cái gì?

– Tôi nói gì chắc anh hiểu rõ hơn tôi. Anh là thủ khoa cơ mà chắc không ngu đến mức tôi nói thế còn không hiểu? Bạn gái anh còn ném cho tôi đống ảnh hai người chụp chung. Anh Vinh ạ, tôi cứ nghĩ cái tình cảm thời tuổi trẻ ấy qua rồi thì thôi, sao anh hận dai hận dẳng? Thực lòng hôm nay tôi cũng muốn nói thẳng thắn với anh, chuyện cũ của chúng ta ai cũng có lỗi sai, tôi sai vì cứ thế mà đi, nhưng đi cũng do anh lừa dối tôi thôi. Vậy nên từ hôm nay tôi mong anh và tôi cứ coi nhau như người dưng, đừng làm khó nhau thêm nữa.

Vinh nhìn tôi rồi đột nhiên đấm mạnh tay lên vô lăng, trong đôi mắt hằn lên những tia đỏ, ở đáy mắt còn có chút nước long lanh, giọng khàn đi:

– Cô còn chưa một lần hỏi tôi chuyện thế nào? Mà dù có thế nào thì cô cũng được phép lừa dối tôi, lợi dụng để đổi lấy tiền sao, cô có khác gì một con điếm không?

Lần này thì đến tôi kinh ngạc, tim tôi bỗng đập liên hồi, Vinh nhắm nghiền mắt.

– Ừ thế thì cũng thôi đi, cô còn nhẫn tâm phá bỏ đứa con trong bụng mình. Cô là loại người gì vậy?

Tôi run run nhìn Vinh, tai bất chợt ù đi, từng mẩu ký ức vụn vặt mơ hồ hiện lên không chút rõ nét. Dường như có gì đó bất an lắm mà tôi không thể miêu tả nổi chỉ khẽ lắp bắp:

– Anh… anh đang nói… nói gì?

– Cô đừng nói cô quên luôn cả việc này.

Vừa nói Vinh vừa bóp chặt hai vai tôi, gằn giọng nói:

– Đêm ngày 28/4/201x khách sạn Huy Hoàng… hai tháng sau tại phòng khám thai…

Lúc này tôi cảm tưởng toàn thân tôi là một chiếc cốc thuỷ tinh bị Vinh bóp vỡ vụn. Toàn thân tôi dùng đang ngồi mà như muốn khuỵ xuống. Tôi không còn giữ được lí trí, phải bấu chặt xuống ghế mới không ngã. Bên ngoài trời bỗng dưng đổ mưa lớn, đêm 28/4… Tôi quay sang Vinh, anh ta lại nói:

– Sao? Hay lại bảo quên? Hay lại không nhớ, đoạn video tống tiền tôi còn rõ mồn một thế cơ mà? Cô từng làm ra những chuyện như vậy, từng tàn nhẫn giết cả một bào thai, lúc ấy cô có nghĩ bản thân mình sẽ phải trả giá không? Cô sẩy thai với gã đàn ông kia cô đau đớn lắm mà? Có bao giờ cô nghĩ đến đứa bé cô bỏ đi kia mà áy náy, hối hận không?

Tôi không trả lời được, chỉ cảm thấy như có ai đập búa vào đầu. Vinh vẫn gằn lên, hình như trên vô lăng có nước, hình như trên gương mặt anh có một giọt lệ đang lăn. Tôi vô thức nhìn theo, Vinh thấy tôi không đáp cuối cùng cười chua xót nói:

– Cút!

Lúc này đột nhiên tôi mới như bừng tỉnh, mở cửa xe loạng choạng bước xuống. Trên trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, từng giọt mưa theo gió tạt vào mặt tôi lạnh buốt. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra… vì sao anh lại hận tôi đến vậy? Tôi không dám nhìn lại, chỉ mường tượng ra hai đôi mắt màu hổ phách giống hệt nhau, hàng lông mày rậm, cong vút. Không hiểu sao có thứ gì đó mặn chát chảy xuống miệng… là mưa, hay nước mắt đang rơi?

***

Lời tác giả: thực ra hôm nay gặp cái loại đi ăn cắp chất xám rồi bán rẻ lại tớ cũng hơi bực nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn còn rất nhiều độc giả chân chính thà chờ bên ngoài còn hơn mua của nó tớ cũng rất vui. Cảm ơn mọi người luôn ủng hộ tớ, chỉ cần tương tác đủ, mà nhiều khi không đủ tớ vẫn sẵn sàng đăng. Mọi người cứ nhớ khung giờ 20h đến 20h30 vào trang cá nhân tớ nhé. Ai có điều kiện có thể vào nhóm ủng hộ tớ, không thì chờ bên ngoài mỗi ngày trong tuần tớ đều sẽ up. Truyện là giải trí cũng là niềm vui, chúng ta cùng tôn trọng nhau thì mới lâu bền đúng không mọi người?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.