Đó là lời tỏ tình đầu đời của tôi.
Vào một buổi chiều tà nhưng rất tiếc là khung cảnh không có dính lấy một chút lãng mạn gì. Dưới vòm cây mưng đang độ tàn hoa, xung quanh là tiếng gà kêu quang quác, lợn ủn ỉn khịt mũi. Tôi phun ra những từ đó mà không một chút suy nghĩ, một khoảnh khắc thiếu não trong đời.
Tôi vẫn còn nhớ rõ như in cái cảm giác sau lời tỏ tình lần đầu tiên trong đời ấy. Đầu tiên, lúc quay người đi tôi vẫn tỏ vẻ thư thả, thong dong như đó chỉ là câu buột miệng hờ hững. Sau khi chắc chắn đã đi khuất nó rồi, tôi lao xộc vào trong nhà, đấm gối đấm chăn.
Trời ơi, đất hỡi, tôi nói ra thật đấy rồi à? Thật đấy à? Tôi không thể chấp nhận nổi sự thật rằng tôi đã nói thích nó.
Nhưng mà liệu Dương có nghe chính xác không nhỉ? Lúc nói tôi có nói rõ ràng rành mạch lắm không? Hay là nói nhanh quá nên nó chưa nghe được? Nếu được vậy thì thật là may, nếu được vậy tôi xin hứa với trời đất thổ thần linh thiêng từ nay sẽ luôn nghe lời mẹ và học tập thật nghiêm túc!
Trong đầu óc tôi bắt đầu tràn ngập những viễn cảnh về ngày mai, cả đen tối lẫn tươi sáng. Cả trong lúc ăn tôi cũng chẳng thể dứt mình ra khỏi những suy nghĩ miên man về nó, về tôi, về lời tỏ tình chóng vánh đấy. Liệu có quá đơn giản chăng? Hồi đó tôi đã biết đến ngày lễ Valentine cùng cách tặng sô cô la thay lời muốn nói. Phải chăng tôi quá hấp tấp? Đáng lẽ nên đợi đến tháng hai thì hay hơn?
Càng nghĩ càng thấy hối hận. Càng nghĩ càng thấy mình ngu.
Tôi rửa bát xong thì liền nằm gọn ghẽ trên giường. Trong tình trạng đầu đang ngập tràn trong một mớ suy nghĩ lùng bùng thì tôi chẳng thể làm gì được nữa. Anh Quân thì ngạc nhiên lắm, hỏi:
– Cái quái gì thế? Ngủ thẳng cẳng luôn à? Ơ, ít nhất dậy đánh ván cờ cái đã nào. Chán thế!
Tôi hoàn toàn không có tâm trí nào chơi cờ nữa.
Nhưng mà nằm thì nằm thế thôi nhưng có ngủ được đâu, mắt mở thao láo và lại bắt đầu nghĩ linh tinh.
Dù nó có thích tôi hay không thì có một điều chắc chắn là hai đứa sẽ rất ngại, rất khó đối mặt với nhau. Ngày mai mới là thứ tư và tôi vẫn phải đi học, thậm chí là thêm bốn ngày nữa mới đến chủ nhật để chui rúc ở nhà. Hay mai nên giả vờ ốm rồi nghỉ té nó đi? Không được, cái trò này tôi bày quá nhiều lần rồi, mẹ thừa biết quá rồi.
Thôi chịu khó đi học đi, biết đâu câu trả lời của nó là có? Ủa? Mà thế rồi sao? Chẳng lẽ hai đứa hẹn hò? Tôi bắt đầu nghĩ đến những việc mà các cặp đôi hay làm khi hẹn hò. Đi ăn? Đi chơi? Và rồi tâm hồn tôi bay bổng lên chín tầng mây, sống ở một tương lai tươi đẹp cách xa hiện tại chục năm khi con của tôi và nó đang đi học tiểu học. Sau đó, lại bàng hoàng nhận ra mình mới là một thằng học trung học cơ sở và mới tỏ tình cách đây mấy tiếng.
Anh Quân ngày đó đang ôn thi cho kỳ thi học sinh giỏi tỉnh, học rất khuya, tận hai giờ sáng mới đi ngủ. Và cũng đến lúc đó tôi mới ngủ được. Hậu quả là sớm hôm sau dậy không được. Mẹ tôi phải đích thân vào giường dựng dậy tôi mới lết ra được khỏi chăn. Dụi mắt một phát, tôi nhận thức ra đây là ngày khó đối diện nhất trần đời.
Ngày hôm đó là một ngày ảm đạm vô cùng.
Mặc dù luôn hối hận vì mình đã tỏ tình một cách quá chóng vánh và chẳng chuẩn bị cái nồi gì cả nhưng tôi cũng không ngờ được cách Dương trả lời tôi là sự im lặng và thờ ơ.
Hôm sau tôi đến trường, bọn bạn vẫn bu quanh đầy quyết tâm cạy miệng tôi cho bằng được, tìm hiểu đứa tôi thích là ai. Vậy mà Dương không còn một chút hào hứng của ngày hôm qua, chính xác là hoàn toàn không quan tâm nữa. Nó chơi với những đứa con gái khác và hầu như chẳng nhìn tôi ngày hôm đó lấy một lần.
Thằng ngồi cạnh tôi có hỏi Dương hôm nay có ngồi với tôi nữa không, thì nó với vẻ mặt chẳng vui vẻ gì trả lời cụt lủn:
– Không.
Lúc ra về, bình thường chúng tôi hay đi cùng với những đứa gần nhà nhau. Nhưng hôm nay Dương vượt lên trước để đi với một vài đứa khác.
Chưa bao giờ tôi lại cảm thấy một ngày ảm đạm đến dường ấy. Tuy có những xa cách, nhưng chung quy lại nó vẫn là đứa thân với tôi nhất. Đã chẳng đươc đáp trả lại tình cảm lại còn mất đi đứa bạn thân nhất. Cảm giác đó cực kỳ tồi tệ. Nhưng đã quá muộn để rút lại lời nói bồng bột của mình.
Ngày hôm sau nữa, bọn bạn vẫn vây quanh xoắn hỏi về việc tôi thích ai trong lớp. Tôi chỉ cười gượng gạo, gãi đầu và nói là đã lừa bọn nó đấy, tôi chẳng thích đứa nào cả.
Lúc tôi trả lời như vậy, thì cũng là lần đầu tiên sau mấy ngày Dương nhìn về phía tôi.
Thế đấy, mối tình đầu tiên của tôi đã thất bại thảm hại thế đấy. Cả lời tỏ tình đầu đời của tôi cũng bị trả lời một cách phũ phàng như thế đấy.
Nhưng điều đó có còn là điều quan trọng nhất? Không! Điều làm tôi lo sợ và buồn khổ nhiều hơn chính là tình bạn hoàn toàn tan vỡ của hai đứa.
Tình bạn mười mấy năm gắn kết vậy mà chỉ với mấy từ của tôi đã khiến cho nó tan tành mây khói. Lần đổ vỡ này, tôi chẳng thể nhặt lấy những mảnh vỡ ấy mà ghép lại nữa rồi.
Tôi không đủ dũng khí. Ngay cả việc đối mặt với Dương bây giờ cũng thật khó khăn.