Tác giả: Du Miên
“Ngày mai, tôi muốn rời khỏi Thượng Hải.”
…
7 giờ sáng.
Trịnh Lập bước ra từ phòng tắm, hơi ẩm vẫn còn dấp dính trên da thịt, những giọt nước trong suốt đang không ngừng nhỏ xuống từ mái tóc ướt nhẹp của anh. Nửa người trên Trịnh Lập để trần, màu da bánh mật cùng cơ bụng săn chắc trông không hề ăn nhập với dáng vẻ nho nhã thường ngày anh luôn biểu hiện ra.
Anh dùng khăn lau khô tóc, bàn tay còn lại nhấn vào một dãy số điện thoại quen thuộc. Ngay lập tức bên kia liền có người bắt máy.
“Chủ tịch.”
Bách Hàng đáp ừ.
Trịnh Lập vắt khăn lên vai, anh tiếp tục nói:
“Tôi xin phép nghỉ hai ngày.”
Lần này Bách Hàng yên lặng giây lát, hắn đột ngột cất giọng hỏi:
“Có việc?”
“Vâng. Một chút việc cá nhân.” Anh bình tĩnh trả lời.
“Được.”
Đợi Bách Hàng cúp máy, Trịnh Lập mới chậm rãi đứng dậy thay quần áo đặt trên mặt nệm. Đi máy bay sẽ nhanh hơn, nhưng các loại giấy tờ cần thiết của Y Nghiên đều cất ở biệt thự tại khu Thành An Lạc. Nếu quay trở về lấy, tỉ lệ Bách Hàng phát hiện ra cô là vô cùng cao.
Nên anh quyết định lái xe ô tô đường dài, anh tìm hiểu trước rồi, từ Thượng Hải đến Thâm Quyến sẽ mất 14 giờ 34 phút. Chưa kể nghỉ ngơi giữa đường, tình trạng sức khỏe của Y Nghiên vẫn khiến anh thập phần lo lắng. Hơn nữa, không thể để một người sau sinh ăn uống mất cân bằng.
“Cốc.”
Trịnh Lập cài lại cúc áo cuối cùng, anh ngẩng đầu nói:
“Vào đi.”
Một người đàn ông khoác áo blouse trắng tinh tươm ung dung tiến vào phòng, anh ta thoải mái ngồi xuống chiếc ghế bành màu trắng sữa duy nhất, đôi mắt loan nhìn dò xét Trịnh Lập.
“Không có vấn đề gì quá nghiêm trọng, tĩnh dưỡng đều đặn vài ngày là ổn. Chỉ là…” Âu Thương cố tình kéo dài âm cuối. “Chú với vợ của chủ tịch… là loại quan hệ như thế nào?”
Trịnh Lập lập tức ngắt lời Âu Thương. “Không phải ai cũng đen tối như chú.”
“Tôi đang giúp đỡ cô ấy.”
“Là kiểu đưa về nhà, chăm sóc chu đáo giống vậy?”
Mắt phượng liếc xéo Âu Thương, anh nhanh nhẹn tung một cước vào bắp chân anh ta.
“Ai ui! Mẹ kiếp! Muốn hại ૮ɦếƭ ông đây sao?” Âu Thương căm giận xoa xoa chỗ bắp chân vừa bị đả thương, anh la lên oai oái, bộ dáng tủi thân đến cực điểm.
Trịnh Lập im lặng, anh xắn ống tay áo lên cao, vươn tay kéo khóa vali lại, quay người định rời đi thì Âu Thương đột nhiên mở miệng:
“Tôi nhắc chú, đừng lún sâu. Không phải của chú, mãi mãi cũng chẳng thuộc về chú đâu.”
Anh rũ mắt nhìn chân, Âu Thương nói đúng.
Cô vẫn là vợ hợp pháp của Bách Hàng.
Anh vẫn là thư kí của chủ tịch.
Mọi thứ tựa như chưa từng thay đổi. Do anh tự mình đa tình, vốn dĩ đã biết trước kết quả, anh vẫn mê muội lao vào lửa cháy rực như con thiêu thân ngu ngốc.
“Cảm ơn.”
…
Y Nghiên nhìn bộ váy mới tinh rộng rãi trên tay, sáng sớm đã có người làm đưa đồ cùng vài đồ dùng cá nhân phụ nữ đặt trong phòng cô, bảo cậu chủ dặn cô nhớ thay quần áo sản phụ. Không những thế còn mời bác sĩ riêng của biệt thự đến khám lại sức khỏe cho cô.
Anh thật chu đáo.
Y Nghiên khẽ thở dài thườn thượt. Cô kéo khăn quấn quanh người xuống, nhanh chóng mặc chiếc đầm suông màu xanh dương lên. Hơi rộng nhưng khá thoải mải.
“Cảnh Hiên.” Cô tươi cười khẩy nhẹ mũi bé trai đang mở tròn xoe mắt nhìn cô chăm chú. “Xem em trai con kìa, ngủ đến quên trời quên đất.”
Y Cảnh Dụ nghe động tĩnh vẫn không chịu tỉnh giấc, cậu bé nhíu mày vung tay chân loạn xạ.
Lòng Y Nghiên mềm nhũn.
“Y Nghiên? Tôi vào được chứ?”
Cô chỉnh lại váy, nói vọng ra:
“Được rồi, thư kí Trịnh.”
Trịnh Lập mở cửa bước vào, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng Y Nghiên chơi đùa cùng con, cô gái trong bộ đầm xanh nước biển mang một vẻ đẹp trong trẻo dịu dàng, ánh nắng từ bên ngoài len lỏi qua khung cửa sổ, xuyên thẳng tấm kính trong suốt và chiếu lên chiếc giường rộng lớn. Thân thể cô như phát ra thứ ánh sáng huyền ảo. Anh sững sờ ngắm nhìn cô.
Y Nghiên nghiêng đầu sang, Trịnh Lập mới hoàn hồn nói với cô:
“Chúng ta… xuất phát thôi.”
Còn tiếp ….