Ngày Bối Kim Long tới giục nợ, Liễu Nhiên dậy sớm, từ trên tủ giày cầm tiền chuẩn bị ra ngoài mua bánh quẩy, mới mở cửa liền nghe được tiếng hắn ta gào thét ở đối diện: “Mở cửa! Hôm nay tại sao lại không mở cửa? Có phải mấy người bỏ chạy rồi đúng không?”
Sau đó đối diện xoạch một tiếng mở ra, Bạch Dực Cẩn nhút nhát sợ sệt mà nói: “Người xấu, đừng gõ cửa nhà tôi.”
Bối Kim Long tức đến cười: “Cái Liễu gia này có phải nhà trẻ hay không? Tại sao hôm nay lại lòi ra thêm một đứa rồi?!”
Liễu Nhiên vui vẻ núp sau cửa nghe, Bối Kim Long mà quấn lấy Bạch Yên Nhiên đòi tiền thì thật thú vị nha.
Hắn ta vẫn một đầu tóc vàng, hôm nay mặc một bộ vest trắng lịch sự, không kiên nhẫn mà nói: “Mau mở cửa, hôm nay tao tới đòi tiền. Đúng rồi, em gái nhỏ kia có ở nhà không?”
Bạch Dực Cẩn sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu nói: “Em gái nhỏ? Tôi không biết, tôi không có em gái.”
Bối Kim Long nhíu mày: “Không có em gái?”
Hắn ta suy nghĩ một chút: “Đm, sẽ không chạy thật chứ? Mẹ nó, xong rồi, Du Tinh mày bị ngu à? Còn đứng đấy nhìn, nhanh nhanh gọi điện thoại cho tao!”
Tên đàn em áo đen đằng sau liền nga nga nga lấy điện thoại gọi, Bạch Dực Cẩn ngơ ngác nhìn trong chốc lát, dường như hiểu ra cái gì: “Có phải chú tìm người trước đó ở đây đúng không?”
Bối Kim Long lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Nhóc biết họ ở đâu hả?”
Cậu nhóc đột nhiên nhe răng cười, chỉ sang đối diện: “Bọn họ dọn đến nhà đối diện ở rồi.”
Liễu Nhiên: “…”
Bạch Dực Cẩn đã chỉ vị trí, nàng cũng dứt khoát không né, trực tiếp đứng ở cửa.
Bối Kim Long sửng sốt, nhẹ nhàng thở ra: “Làm tao sợ muốn chết, còn tưởng rằng chạy rồi chứ.”
Sau đó xoay người nhìn về phía sau, thấy Liễu Nhiên đứng dựa vào cửa, hắn ta “A” một tiếng: “Đậu má, làm tao sợ muốn chết!!!”
Nàng cười: “Sợ cái gì nha? Lại không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”
Bối Kim Long cảm thấy cũng đúng, cười cười: “Em gái nhỏ nhìn xem, Long ca mang sữa chua tới cho em rồi, chúng ta bình tĩnh nói chuyện nha!”
Liễu Nhiên liền nhón mũi chân nhìn nhìn, quả nhiên thấy tay trái hắn ta xách một thùng sữa chua vị thanh long.
Hai mắt nàng lấp lánh: “Nhìn trông có vẻ ngon.”
Bối Kim Long đắc ý: “Uống ngon lắm, Long ca đích thân vì nhóc thử đấy.”
Liễu Nhiên nháy mắt lạnh mặt: “Chú uống rồi?”
Bối Kim Long: “… Không phải thùng này, tao mua một thùng khác để uống.”
Nàng sắc mặt lạnh hơn: “Chú có hai thùng mà lại chỉ mang cho cháu một thùng.”:)))
Bối Kim Long: “…” Tổ tông nhỏ này còn thật không dễ hầu hạ.
Bạch Dực Cẩn ở đối diện càng nhìn càng không hiểu, đôi tay nắm lấy song sắt trên cửa chống trộm, mắt trông mong hỏi hắn ta: “Chú không phải đến tìm cậu ta sao? Tại sao chú không đánh cậu ta?”
Bối Kim Long quay đầu lại trừng hắn: “Đây là em gái, làm sao có thể đánh được? Đúng không?”
Hắn ta cười cười quay đầu lại hỏi, trong lòng lại điên cuồng phản bác: ông đây thiên phú tránh nguy hiểm trời sinh cũng không phải là để trưng, con nhóc này vừa nhìn liền biết không dễ chọc. Đánh nó? Chỉ sợ chưa kịp đánh, giày với chân của ông đã bị nó chặt đứt.
Bạch Dực Cẩn liền rất thất vọng, người này rõ ràng nhìn trông rất hung dữ, còn tưởng rằng định đi giáo huấn bên kia. Như vậy cậu nhóc có thể thay mẹ báo thù, kết quả còn đi lấy lòng con bé xấu xa kia, thật là không mạnh mẽ tí nào.
Bạch Dực Cẩn còn chưa thất vọng đến hai giây, Bạch Yên Nhiên cũng đã xuất hiện ở sau cửa chống trộm, thấy đối diện xuất hiện một đám đàn ông, lập tức bị dọa sợ.
“Chú mau nhìn cái dì đứng đối diện đi.” Liễu Nhiên vui vẻ duỗi tay chỉ về phía cô ta.
Bối Kim Long tặc lưỡi, trong lòng mười phần không kiên nhẫn, con nhóc này tuy rằng cười tủm tỉm nhưng luôn khiến người ta cảm giác có cây đao to đang trực chờ bổ xuống đầu. Cho nên, hắn ta vẫn là ngoan ngoãn quay đầu lại nhìn.
Tức khắc trừng thẳng mắt: “Oa, cô em này lớn lên không tồi nha! Có người yêu chưa? Không có thì nhớ suy xét đến anh đây nhá!”
Liễu Nhiên: “Chú mù à? Con trai của dì ấy không phải đang núp bên cạnh sao?”
Bối Kim Long: “…” Tao có biết đâu! Ủy khuất.
Bạch Dực Cẩn bị giọng điệu to gan của nàng làm kinh sợ, lập tức xoay người ôm chặt đùi Bạch Yên Nhiên, yếu ớt kêu một tiếng: “Mẹ ơi.”
Bạch Yên Nhiên liền xoa đầu cậu nhóc nói: “Không sao, có mẹ ở đây.”
Bối Kim Long chỉ nhìn thoáng qua bọn họ, tuy rằng gái rất đẹp, nhưng hắn ta tới để giục nợ. Cho nên cũng chỉ là ngắm cho bổ mắt, sau đó tiếp tục bắt đầu hỏi Liễu Nhiên: “Ba nhóc có ở nhà không?”
Liễu Nhiên: “Ông ấy đi làm rồi.”
Phía đối diện, Bạch Dực Cẩn ôm chặt Bạch Yên Nhiên, Liễu Nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm cậu nhóc, lộ ra nụ cười tà ác. Ở trong mắt Bạch Dực Cẩn, những chiếc răng lộ ra khi nàng cười giống như dính rất nhiều máu tươi.:))) ( Ảo tưởng quá đà rồi em êi!)
Cậu nhóc nghe được con bé độc ác kia nói: “Các người không phải muốn tìm Vương Triệu sao? Người ở đối diện kia chính là bạn của ông ta, dì ấy biết vị trí của Vương Triệu.”
Bối Kim Long sửng sốt, hắn ta quay đầu đi sang chỗ Bạch Yên Nhiên, việc này trực tiếp làm 2 mẹ con bên đó sợ choáng váng.
Bạch Dực Cẩn lớn tiếng mà chỉ vào Liễu Nhiên hô: “Người xấu, cậu là người xấu.”
Liễu Nhiên nhướng mày: “Cậu mới hư nha! Vừa rồi còn muốn ông chú này đánh tôi đúng không? Cậu thật đúng là đứa trẻ hư.”
Cậu nhóc vốn dĩ đã sợ, giờ lại bị mắng là đứa trẻ hư, tức khắc ngẩng đầu khóc lớn.
Bối Kim Long cũng mặc kệ thằng nhóc khóc hay không, vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước cửa chống trộm, nhìn xuyên qua mấy cái song cửa, hỏi Bạch Yên Nhiên: “Cô biết Vương Triệu ở đâu đúng không?”
Cô ta khẩn trương lắc đầu: “Tôi không biết, đứa bé kia nói dối.”
Bối Kim Long lại cười vừa nói: “Con bé khinh thường đi lừa người, cái phòng này lúc trước là của Vương Triệu. Hiện tại cô đã mua rồi à? Cô mua bao giờ? Mua thế nào?”
Bạch Yên Nhiên lui về phía sau một bước muốn đóng cửa, hắn ta duỗi tay chặn lại.
Sức lực của người đàn ông quá lớn, cô ta đóng cửa không được liền uy hiếp: “Anh làm như vậy là phạm pháp, nếu không đi tôi sẽ báo cảnh sát.”
Liễu Nhiên liền quay đầu kêu: “Kha Viêm, mau ra đây, Bạch Yên Nhiên muốn báo cảnh sát kìa!”
Kha Viêm đang đánh răng, mang theo một miệng đầy bọt đi ra.
Bối Kim Long vừa nhìn 2 đứa trẻ phía sau liền cảm thấy sợ hãi đến từng lỗ chân lông, hắn ta quay đầu lại mắng: “Gọi thằng nhóc kia làm cái gì?” Tự nhiên tăng thêm áp lực cho tao.
Thằng bé này tuy rằng nhìn trông khá yếu ớt, nhưng một đôi mắt lạnh lùng lão luyện nhìn chằm chằm, khiến người ta luôn có loại cảm giác lúc nào cũng có thể bị đâm chết.
Kha Viêm lộc cộc lộc cộc nói hai câu, liền xoay người đi súc miệng.
Bối Kim Long: “…”
Liễu Nhiên: “Kha ca ca nói tùy cô ta gọi.”
Bối Kim Long tức khắc dũng khí tăng vọt, quay đầu hướng Bạch Yên Nhiên nói: “Ông đây không sợ, cô cứ báo cảnh đi!”:)))
Du Tinh: “…” Long ca…
Súc miệng, rửa mặt xong, vẻ mặt quý khí lạnh nhạt lại xuất hiện trên mặt Kha Viêm.
Cậu đứng bên cạnh Liễu Nhiên, nói với cô ta: “Cô Bạch có thể nói mình không biết, chứa chấp người vay nợ không báo cũng không tính phạm tội. Nhưng một khi đã báo cảnh, cảnh sát hỏi mà cô nói dối, đó chính là tội bao che. Cho nên, chúng tôi rất hoan nghênh cô gọi cảnh sát, nếu có bất tiện thì chúng tôi gọi giúp cô nha?”
Bạch Yên Nhiên đối với pháp luật chỗ hiểu chỗ không, nghe thấy lời này lại khẩn trương.
“Không cần giúp, chị sẽ tự báo.” Sau đó lại quay đầu nhìn Bối Kim Long nói: “Tôi không có nợ tiền gì của mấy anh, cũng không phải người đảm bảo. Các anh tìm tôi làm cái gì?”
Bối Kim Long cười: “Tôi cũng đâu có muốn tìm cô, mau nói Vương Triệu ở nơi nào đi!”
Hắn ta duỗi tay chỉ Liễu gia đằng sau: “Cô cho rằng tôi muốn tìm bọn họ sao? Bên đó cũng không có tiền, nhưng người đảm bảo phải hỗ trợ trả tiền. Nếu có thể tìm được Vương Triệu, việc gì phải làm khó người khác, đúng không?”
Bối Kim Long nhìn lướt qua căn nhà: “Căn hộ này giá cũng tầm 400 vạn đi? Tuy rằng ít nhưng trả trước cho bọn tôi cũng được mà! Còn 200 vạn trả không được thì để người đảm bảo trả a!”
Liễu Nhiên: “Chú nằm mơ à?”
Bối Kim Long vô tội đáp: “Không phải nhóc nói kiếm được 10 vạn trả nợ sao?”
Liễu Nhiên: “Tìm được Vương Triệu rồi thì cháu đưa tiền cho chú làm gì?”
Bối Kim Long càng vô tội: “… Nhỡ hắn không đủ tiền thì sao? Ba nhóc làm người đảm bảo, Vương Triệu thiếu tiền thì các người vẫn phải trả thôi!”
Liễu Nhiên: “Vương Triệu làm sao có thể không đủ tiền được, đâu phải chỉ có một phòng? Chỉ có 1 phòng mà lại cho nhà cháu thuê? Chú thật khờ.”
Bối Kim Long: “…”
Bạch Yên Nhiên: “Tôi mặc kệ các người nói như thế nào, chuyện này từ đầu đến cuối không liên quan đến tôi, đừng có đến tìm tôi.”
Bối Kim Long bị Liễu Nhiên chọc tức liền trút hết lên cô ta: “Vậy mày nói ra vị trí của Vương Triệu đi!”
Bạch Yên Nhiên: “…”
Kha Viêm thấy cô ta đến bây giờ vẫn không chịu nói, cười lạnh một tiếng: “Cô Bạch thật nghĩa khí, nhưng mà để xem cô có thể nghĩa khí được bao lâu. Chúng tôi bên này chịu đựng không nổi chắc chắn sẽ báo án, đến lúc đó cảnh sát khẳng định tìm cô hỏi chuyện. Nếu cô che giấu thì sẽ thành đồng phạm. Một khi việc cô trợ giúp Vương Triệu chạy trốn bị lòi ra sẽ biến thành tội bao che. Như vậy cô Bạch đã phạm pháp.”
Liễu Nhiên trừng lớn mắt: “Oa! Phạm pháp là phải ngồi tù đúng không? Vậy thì con trai dì sẽ có một người mẹ là tội phạm nha~.”
Bạch Dực Cẩn càng nắm chặt ống quần Bạch Yên Nhiên, Bối Kim Long cạn lời, nhịn không được quay đầu lại khịa: “Các người không trả nợ cũng là phạm pháp.”
Kha Viêm thanh âm lạnh băng: “Ông có muốn điều tra thử xem số tiền cho vay này là hợp pháp hay bất hợp pháp không?”
Bạch Yên Nhiên: “…”
Bối Kim Long: “…” Đệch! Thằng nhóc chết tiệt này sẽ không nhìn hết toàn bộ luật pháp đi?
Liễu Nhiên: “…”
Tưởng tượng một chút, cậu lại cười: “Tính ra, nếu có thể tìm được Vương Triệu thì khá tốt. Không thấy thì dứt khoát tìm chứng cứ chứng minh số tiền này dùng để cờ bạc đi! Dù là con đường nào, Liễu gia đều không có hại.”
Bạch Yên Nhiên: “…”
Bối Kim Long: “…”
Nghe được âm thanh ngoài cửa, Thu Lan Huyên chạy ra, vừa vặn nghe được những lời này. Bà tức khắc vui vẻ hỏi Kha Viêm: “Thật vậy sao? Thật sự có thể như vậy sao?”
Kha Viêm: “… Đương nhiên có thể!” Chỉ cần tìm được chứng cứ…
Thu Lan Huyên lập tức cao hứng cười ra tiếng: “Vậy… Chúng ta tìm chứng cứ chứng minh bọn họ cho mượn tiền bất hợp pháp đi!”
Bối Kim Long nhanh chóng đáp: “Làm gì dễ tìm như vậy! Thà bắt cô ta khai ra vị trí của Vương Triệu còn nhanh hơn. Tìm được gã thì bọn tôi sẽ không quấy rầy các người nữa.”
Thu Lan Huyên lại ngẩn ngơ, nhìn về phía Bạch Yên Nhiên nói: “Vậy cô nhanh chóng nói cho họ biết Vương Triệu ở nơi nào đi!”
Bạch Yên Nhiên: “…” Nhất thời bị cái gọi là pháp luật dọa cho không dám nói lời nào. Đạo đức và pháp luật vật lộn đánh nhau toán loạn trong lòng khiến cô ta càng mím chặt môi.
Ở cửa, Liễu Nhiên tới gần Kha Viêm nhỏ giọng hỏi: “Báo cảnh thật sự có thể biến cô ta thành đồng phạm hả?”
Cậu cũng nhỏ giọng nói: “Chỉ cần Bạch Yên Nhiên vẫn yên lặng không nhận liền coi như người không liên can, không thì anh đã gọi cảnh sát từ lâu rồi.”
Liễu Nhiên: “… Vậy tội bao che thì sao?”
Kha Viêm khẽ cười một tiếng: “Tất nhiên không đơn giản như vậy, khẳng định phải có chứng cứ, rất khó tìm được. Hơn nữa, trốn tránh nợ nần và giết người lại không giống nhau, phức tạp lắm!”
Liễu Nhiên: “… Vậy ca ca thật lợi hại nha.” Lừa được cả nữ chủ…
Kha Viêm: “… Ha, anh đây không phải là chờ Bạch Yên Nhiên liên hệ với Vương Triệu sao? Chỉ cần cô ta gọi điện, anh có thể nhanh chóng định vị.”
Liễu Nhiên: “Oa, anh thật sự vô cùng lợi hại nha!”
Kha Viêm: “… Không có cảm giác được khen, cảm ơn.”
Thời điểm 2 đứa trẻ thì thầm to nhỏ, đám người lớn cũng đang tranh luận, rất nhanh liền thu hút người ở tầng trên tầng dưới ló đầu ra ăn dưa.
Kha Viêm thấy Bạch Yên Nhiên vẫn còn nhịn được, lại thêm một câu: “Cô biết không? Cho là lúc đầu cô không biết Vương Triệu vay tiền chạy trốn, nhưng lúc biết rồi mà vẫn bao che gã, thì vẫn tính là bao che tội phạm.”
Cho dù tâm loạn như ma, nhưng trên mặt cô ta vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có chân mày hơi nhíu tỏ vẻ trong lòng thực khẩn trương.
Cuối cùng Bạch Yên Nhiên đóng cửa trốn tránh, Thu Lan Huyên ở cửa chửi mắng hai câu.
Bối Kim Long thấy không vào được nhà bên đó, liền xách sữa chua hỏi bà: “Chị gái, chúng ta vào nhà tâm sự đi?”
Thu Lan Huyên: “…” Bà đây không muốn nói chuyện.
Liễu Nhiên liền cao hứng: “Mẹ cháu phải đi mua bánh quẩy, để cháu nói thay cho.”
Bối Kim Long: “Cháu còn nhỏ, hiểu cái gì chứ.” Ta cũng không muốn cùng mi nói chuyện a.
Nàng liền tiến lên kéo tay hắn ta: “Nói nhiều thì sẽ hiểu nha!”
Vì thế, Thu Lan Huyên liền cầm tiền vội vàng ra ngoài. Liễu Nhiên dẫn Bối Kim Long đi vào phòng khách, Liễu Văn đang ngồi ở trên sô pha chơi game, thấy Bối Kim Long tiến vào liền trợn trắng mắt quay lưng về phía hắn ta.
Bối Kim Long: “…” Làm ơn đối với chủ nợ cung kính một chút!
Nàng mời đám người ngồi xuống, Bối Kim Long nhìn nhìn, sờ sô pha nói: “Cái này chắc tốn mấy vạn đi?”
Liễu Nhiên rót nước, thân thể nho nhỏ cố gắng ôm ấm nước to to trông thật đáng yêu. Bối Kim Long mỉm cười, nghĩ rằng nàng sẽ đẩy cốc nước đến trước mặt bọn họ, hắn ta thật cảm động.
Sau đó…
Liền thấy Liễu Nhiên chia cho mỗi người một lọ sữa chua vị thanh long. Lúc ấy Bối Kim Long liền nghẹn: “…”
Liễu Nhiên phát hiện sữa chua vị này uống thật ngon, vẻ mặt cũng hiền từ không ít: “Các người lần này cần bao nhiêu tiền?”
Bối Kim Long liền hỏi: “10 vạn được gửi đến rồi sao?”
Liễu Nhiên: “Nhưng mà bạn của Vương Triệu đang ở đối diện, cháu cảm thấy chúng ta rất nhanh sẽ tìm được ông chú đó. Giờ cháu đưa chú 10 vạn, đến lúc đấy chú sẽ trả lại sao?”
Bối Kim Long: “…”
Liễu Nhiên: “Ngày mai cháu phải đi học.”
Bối Kim Long: “…”
Liễu Nhiên: “Trong lúc cháu không ở nhà chú đừng tới tìm mẹ cháu, bà ấy rất nhát gan.”
Du Tinh lập tức bất mãn: “Nhưng lúc mày tan học bọn tao cũng tan làm rồi!”
Liễu Nhiên: “Cháu mặc kệ, dù sao nếu để cháu biết suốt một học kì mấy người đều đến tìm bà ấy, cháu sẽ…”
Bối Kim Long tâm linh tương thông mà cúi đầu, mũi giày quả nhiên thiếu một đoạn, đại khái 3 mm.
Hắn ta đã miễn dịch đối với khả năng không tưởng này của nàng nhưng vẫn nhịn không được nói: “… Lần sau có thể chém cái khác không? Tao sắp hết giày để đi rồi.”
Vừa mới nói xong, Bối Kim Long phát hiện một miếng vải ở cổ tay áo đã rơi xuống đất.
Nhìn mảnh vải trên mặt đất, Du Tinh bị doạ sợ, giọng nói cũng yếu đi: “…Đại ca, đừng nói lung tung nữa.”
Còn may là chém trúng tay áo, nếu là cổ thì làm sao bây giờ!
Bối Kim Long trừng lớn mắt nhìn Liễu Nhiên, đậu má, không làm theo thì mi chém đúng không hả! Hả! Hả!
Nàng vừa vô tội lại hồn nhiên mà nhìn hắn ta: “Có chuyện gì sao?”
Bối Kim Long cười càng thêm hiền từ: “Không có việc gì đâu em gái nhỏ, lần sau tới Long ca sẽ mang thêm sữa chua. Nhưng mà, về chuyện tiền bạc thì…”
Liễu Nhiên trầm tư một chút, sau đó nói: “Không sao, chúng tôi giúp các người tìm ra chỗ ở của Vương Triệu. Các người đi tìm ổng đòi tiền, hơn nữa…”
Bối Kim Long tò mò: “Hơn nữa gì cơ?”
Kha Viêm nói tiếp: “Hơn nữa, ở trong nước ông không thể làm gì gã. Nhưng nếu là ở Mỹ thì có thể nha!” Chỉ cần chạy đủ nhanh…
Bối Kim Long: “Hắn ở Mỹ?”
Kha Viêm: “Không cần lo lắng, đến lúc đó sẽ gửi địa chỉ chính xác cho các người. Để lấy về 600 vạn thì mua cái vé máy bay có là gì đâu? Hay là mấy người vẫn cho rằng có thể từ Liễu gia đòi được 600 vạn?”
Liễu Nhiên vân vê ngón tay: “Kể cả có cũng còn lâu mới đưa cho các người.”
Lúc này, nàng không phải là đứa con gái 6 tuổi ở thế kỷ 21, mà là đội trưởng đội 562 ở thế kỷ 41. Một thân khí thế của Liễu Nhiên là ở mạt thế trải qua rất nhiều trận chiến rèn luyện ra được.
Bối Kim Long trong lòng không ngừng kêu khổ, con nhóc này, tuổi nhỏ mà khí thế cũng quá lớn rồi.
Hắn ta nhìn Liễu Văn đang cúi đầu chơi game, thật ra cũng dựng lỗ tai nghe nãy giờ.
Bối Kim Long biết, Liễu gia rất khó khăn. Nếu có thể tìm được Vương Triệu, để chính gã trả nợ, bọn họ có thể lấy được càng nhiều tiền, cũng không không có gì không tốt.
Cho nên, cuối cùng hắn ta vẫn thỏa hiệp: “Được rồi, tao lại chờ mấy ngày. Trong 3 ngày nếu có địa chỉ của Vương Triệu, tao sẽ cho người đi sang Mỹ tìm hắn.”
Kha Viêm nhìn Bối Kim Long nói: “Cảm ơn.”
Thật ra nhóm người này cũng chỉ là làm thuê mà thôi. Bọn họ nguyện ý hợp tác chính là đã trợ giúp Liễu gia.
Một lát sau, thấy Bối Kim Long còn chưa đi, Liễu Nhiên liền hỏi: “Chú còn không đi à?”
Hắn ta vẻ mặt dại ra: “Tao còn chưa nói xong đâu! Tao phải đợi mẹ mày trở về rồi bàn một chút.”
Liễu Nhiên liền nói: “Không cần, chuyện này hiện tại là cháu và Kha Viêm ca ca tiếp nhận.”
Bối Kim Long: “…”
Hắn ta nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, cuối cùng thật sự nhịn không được: “Aiz, em gái nhỏ à! Tuy rằng Long ca cảm thấy em rất lợi hại, mới 6 tuổi đã biết kiếm tiền, tư duy rõ ràng, nói chuyện lanh lợi. Nhưng mà, lão tử cũng không thể cùng một đám nhóc bàn chuyện a! Để người lớn đến làm bảo đảm mới đáng tin!”
Liễu Nhiên liền phất tay: “Ai nha, nhà cháu để cháu bảo đảm là được! Có phải chú định ở đây ăn chực không? Nhà này đã nghèo lắm rồi, chú đừng nghĩ đến việc ăn chùa bánh quẩy.”
Bối Kim Long tức giận: “… Em gái nhỏ, hy vọng em có thể nhớ kỹ, Long ca mới mua cho em một thùng sữa chua.” Số tiền ấy có thể mua rất nhiều bánh quẩy đó, hiểu không!!!
Liễu Văn liền cười nhạo: “Em gái ai cơ? Đây là em gái tôi, không phải em gái của ông.”
Lúc Bối Kim Long cùng đám đàn em ra khỏi Liễu gia, trong lòng nghẹn khuất đến mức muốn quay đầu chạy vào giục nợ, 3 đứa nhóc đáng ghét này thật khiến người ta tức chết. Nhưng mà, cuối cùng hắn ta vẫn lựa chọn chạy tới cửa nhà đối diện kêu: “Ngày mai lại đến tìm cô!!! Bạch tiểu thư, ngày mai nhớ nói cho lão tử địa chỉ của Vương Triệu! Không thì ông đây sẽ tìm cô đòi tiền!”
Bạch Yên Nhiên ôm con trai trốn ở trong nhà run bần bật, bây giờ mới ý thức được căn hộ này đối với cô ta mà nói chính là một cái hố. Bạch Yên Nhiên ở Mỹ làm việc nhiều năm, mới tích đủ tiền mua cái phòng này.
Kết quả, mới ở mấy hôm đã gặp người cho vay nặng lãi. Ngày mai con trai của cô ta phải đến trường, nếu mỗi ngày có người đến đòi nợ thì sẽ tạo ra bóng ma lớn bao nhiêu trong lòng Dực Cẩn a?!
Bạch Yên Nhiên vừa hối hận, lại có chút tức giận.
Vì thế, 8 giờ tối, cô ta liền lấy ra điện thoại gọi cho Vương Triệu ở Mỹ.
Lúc này bên đó là 8 giờ sáng, vừa mới rời giường, gã thấy cuộc gọi liền cười, tiếp điện thoại.
“Alo? Là Yên Nhiên hả? Làm sao vậy?”
Giọng nói qua điện thoại truyền tới tai Bạch Yên Nhiên, cơn tức của cô ta lại đè nén xuống, nhưng vẫn nói: “Vương tổng, mấy người cho vay nặng lãi mà anh nói hôm nay đến giục nợ. Bọn họ muốn tôi trả tiền!”
Vương Triệu liền an ủi: “Đừng sợ! Cô không phải người vay cũng không phải người đảm bảo, bất kì ai đều không thể bắt cô trả tiền.”
Bạch Yên Nhiên: “Cho dù không phải trả tiền, bọn họ mỗi ngày đến gây rối tôi cũng chịu không nổi! Con trai tôi sắp đi học, hôm nay mấy người đó đến, Dực Cẩn bị doạ sợ không ngủ được.”
Gã nghĩ ngợi rồi nói: “Hay là cô chuyển nhà đi?”
“Chuyển đi?” cô ta cảm thấy buồn cười: “Tôi vừa dọn vào ở, với lại cái phòng này tốn hết tiền tiết kiệm của tôi rồi, còn có thể chuyển đi nơi nào nữa?”
Vương Triệu: “Không thì tôi giúp cô hỏi thăm một chút, ngày mai lại gọi cho cô!” Nói xong, gã lập tức liền kết thúc cuộc gọi.
Bạch Yên Nhiên: “… Vương tổng? Vương tổng? Vương tổng!!!”
Gọi lại mấy cuộc cũng không được, cô ta liền ngây người…
Ở một góc khác, thông qua cuộc gọi vừa nãy, Kha Viêm cũng đã xác định được số điện thoại của Vương Triệu. Cậu cười quay đầu lại nói với Liễu Nhiên: “Ok.”
Liễu Nhiên: “Xác định được vị trí rồi?”
Kha Viêm liền cười: “Chỉ mới vừa xác định được số điện thoại, nhưng mà thông qua lỗ hổng hệ thống ss7, rất nhanh có thể xác định vị trí của ông ta.”
Nói xong, Kha Viêm một lần nữa ngồi trở lại trước máy tính: “Chỉ cần công phá lỗ hổng hệ thống này, là có thể nghe lén cuộc gọi và tin nhắn trong máy, tìm vị trí càng đơn giản.”
Liễu Nhiên nghe cậu nói việc này dễ như ăn bánh, nhịn không được mắng 437 quá phế vật.
437: “…” Thật xin lỗi đội trưởng, ta không thể nâng cấp lên lv max nhanh thế được. Thà để ta từ ngân hàng trộm 600 vạn ra cho ngài còn nhanh hơn, đúng không?
Tối hôm đó, Bối Kim Long nhận được một cái tin nhắn, là một cái địa chỉ nhà.
Chiếc đũa trong miệng hắn ta xoạch cái rớt trên mặt bàn, Du Tinh ngạc nhiên hỏi: “Đại ca làm sao thế?”
Bối Kim Long: “Ngày mai mua vé máy bay, đi Mỹ.”
Du Tinh: “…”
–––––––
Ngày 1 tháng 9, tất cả trẻ em đều đeo cặp sách đến trường.
Thu Lan Huyên cũng sớm đến phòng Liễu Nhiên gọi nàng thức dậy, Liễu Nhiên xoa đôi mắt nói: “Mấy giờ rồi mẹ?”
Bà liền cười nói: “Đã 7 giờ rồi, dậy nhanh nào!”
Nàng liền ngáp ngắn ngáp dài xuống giường, sau khi ra ngoài lại gặp được Liễu Binh – người hiếm khi ở nhà vào lúc này.
Liễu Văn và Kha Viêm cũng đã thức dậy, 2 người mặc đồng phục giống nhau. Trông sắc mặt Liễu Văn có vẻ không tốt lắm.
Kha Viêm vẻ mặt lãnh đạm mà cúi đầu khuấy sữa đậu, thấy Liễu Nhiên đi ra thì giương mắt, sau đó ngẩn ngơ: “Ơ… Khá đáng yêu đấy.”
Liễu Nhiên mắt lạnh nhìn về phía cậu, Kha Viêm lập tức cúi đầu tiếp tục khuấy sữa: “Nhưng mà… cũng quá hung dữ.” Nhanh chóng lăn đến trường học đi! Để nó giáo nhóc làm người.
Liễu Nhiên: “…”