Một đám người ra ngoài khách sạn lên xe rời đi. Về đến nhà, bọn nhỏ đều mệt lừ, tắm xong nằm trên giường chưa đến 2 giây đã ngủ rồi.
Người lớn hoặc đứng hoặc ngồi ở mép giường xem bọn trẻ, trong mắt đều là không bỏ được, cameras đúng sự thật ghi lại khung cảnh này.
Ngày hôm sau, trời vừa mới tờ mờ sáng, mấy cái đại minh tinh liền rời giường, bọn họ xuống lầu làm cơm sáng, muốn vì lũ trẻ làm một bữa sáng phong phú.
Đây là thời gian cuối cùng ở chung với bọn nhỏ, 8 giờ, trên lầu truyền đến tiếng khóc của Ngải Lị.
Theo tiếng khóc, lũ trẻ lần lượt tỉnh dậy, mọi người tạm ngừng việc đang làm, lên lầu cho đám nhóc rửa mặt.
Hôm đó, đám nhỏ phát hiện cơm sáng dị thường phong phú mỹ vị.
Ngày thường có chút nghiêm khắc các ca ca tỷ tỷ, lúc này cũng nhu hòa nói: “Ăn đi, đều là các ca ca tỷ tỷ vừa làm, ăn xong rồi chúng ta đi siêu thị, mua đồ vật.”
Vừa nghe nói muốn đi siêu thị, đám nhóc lập tức hoan hô lên, tốc độ ăn cơm nhanh rất nhiều.
Tạ Hiểu Đông cùng Tư Tư nói: “Tiết mục kết thúc, chúng ta đi mua một ít lễ vật cho mang về đưa bố mẹ các em được không?”
Tư Tư nghe nói tiết mục kết thúc, trong lòng cũng không tha. Cô bé lần đầu tham gia tiết mục vào năm 3 tuổi, lúc trước cùng một cái ca ca khác tách ra, cũng rất buồn.
Tiết mục này về sau không muốn tham gia, bé thực thích chị Na Na, nhưng cô bé biết minh tinh đều phi thường bận, giống ba ba mụ mụ của bé.
Khác với Vu Tư Tư, Liễu Nhiên ăn cực kì ngon. Nàng ăn xong đem bát đẩy sang một bên, chỉ vào cái cốc trước mặt hướng Khương Lam nói: “Em nên uống sữa chua.”
Khương Lam giật giật khóe miệng: “…”
Liễu Nhiên liền nhìn hắn, ánh mắt của nàng không có bất kì ý tứ gì khác, cũng không có cảm giác muốn nói gì đó. Vì thế Khương Lam đầu hàng, hắn đứng dậy nói: “Để anh lấy cho em mang theo.”
Liễu Nhiên đi theo, hỏi: “Chúng ta hôm nay phải rời đi đúng không?”
Khương Lam trong lòng rốt cuộc bắt đầu không nỡ, hắn biết Liễu Nhiên cũng là không bỏ được hắn…:)
Liễu Nhiên: “Vậy ca ca cũng phải đi sao?”
Khương Lam vừa vui vẻ vừa khổ sở, nhìn xem, nàng đang quan tâm hắn.
Liễu Nhiên: “Vậy sữa chua làm sao bây giờ? Còn thừa nhiều như vậy, thôi thì cho em hết đi!”
Khương Lam: “…”
Các vị minh tinh khác còn đang ăn sáng, sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, phát ra vừa lãnh khốc lại tàn nhẫn tiếng cười: “Ha ha ha ha ha”, cực kì vô tình cười nhạo Khương Lam tự mình đa tình.
Khương Lam lạnh mặt lấy bình sữa chua, hắn cắm ống hút sau đó đưa cho Liễu Nhiên, ngồi xổm trước mặt nàng hỏi: “Em sẽ nhớ ca ca sao?” Nếu muốn biết, trực tiếp hỏi tốt hơn.
Liễu Nhiên tiếp nhận sữa chua, tự nhiên lại tùy ý, nói một cách hiển nhiên: “Nhớ anh sẽ tới thăm anh, ca ca nhớ em cũng có thể tới thăm em.”
Khương Lam nghe xong sửng sốt, sau đó lộ ra một cái tươi cười, hắn nói: “Được.”
Nhưng Khương Lam lúc đó không biết, “Nhớ ngươi sẽ tới thăm ngươi” còn một vế khác là “không nhớ đương nhiên sẽ không tới”~:)))
Mọi người ăn xong cơm sáng liền ngồi xe đi tới siêu thị lớn nhất.
Khác với lúc trước, lần này đi siêu thị có rất nhiều người vây xem.
Khương Lam đã cực kì được hoan nghênh, nhưng mà mọi người cũng không có tâm trạng cùng fans nói chuyện phiếm, thời gian bọn họ cùng hài tử có thể ở chung không nhiều lắm, bởi vậy đều là dắt trẻ đi mua đồ vật.
Khương Lam cũng muốn đưa cha mẹ và anh trai của Liễu Nhiên một chút lễ vật, vừa tới siêu thị hắn liền hướng đến quầy hàng Transformers, nghe nói anh trai nàng thực thích cái đó.
Liễu Nhiên quay đầu đi hướng khu bán đồ ướp lạnh, Khương Lam sửng sốt, giữ chặt nàng: “Em đi đâu?”
Liễu Nhiên liền lộ ra ngọt ngào mỉm cười: “Chọn quà cho anh trai.”
Khương Lam: “Anh trai của em thích cái gì?”
Liễu Nhiên ngây thơ vô tội: “Anh trai em thích sữa chua.”
Khương Lam: “Anh trai em thích sữa chua?!”
Liễu Nhiên chân thành gật đầu: “Ảnh thích sữa chua.”
Khương Lam: “Mẹ em điền tư liệu viết là cậu bé thích Transformers.”
Liễu Nhiên: “Mẹ em viết bừa đó.”
Khương Lam: “…” em cho rằng nói như vậy anh đây sẽ tin:)?
Về sau, mọi người mang theo hài tử ở khu bán sữa chua tìm được Khương Lam cùng Liễu Nhiên, 2 người ngồi xổm trước 2 núi sữa chua nói chuyện phiếm.
Khương Lam nói với Liễu Nhiên: “Cái này là vị nếp cẩm.”
Liễu Nhiên cực kì ngạc nhiên: “Vị nếp cẩm uống ngon không?”
Khương Lam liền cười: “Ca ca mua cho em.”
Liễu Nhiên gật đầu: “Được được.”
Khương Lam lại chỉ vào cách đó không xa: “Thấy được sao, cái kia là vị xoài.”
Liễu Nhiên miệng đều trương thành hình chữ O: “Oa, thật sự sao!”
Khương Lam: “Muốn uống hả?”
Liễu Nhiên gật gật đầu: “Ân ân.”
Khương Lam: “Mua lấy lòng em được không?”
Liễu Nhiên: “Được!”
Khương Lam liền cười: “Thích Tiểu Lam ca ca không?”
Liễu Nhiên cũng cười: “Thích!”
Đám người Tạ Hiểu Đông đứng ở đằng sau nhìn bọn họ, Tạ Hiểu Đông nhịn không được phun tào một câu: “Nhìn xem, cảm tình là có thể mua.”
Vẫn luôn trầm mặc Tỉnh Tử Dương thế nhưng thật đúng lúc tiếp lời: “Giá còn thật rẻ.”
Triệu Thành Quân dựng thẳng ngón cái, nói hay lắm!
Mọi người: “…”
Mà Liễu Nhiên ngồi xổm nơi đó nhìn một xe sữa chua, có chút lo lắng: “Quá nhiều, em kéo không nổi.”
Khương Lam hơi hơi mỉm cười: “Tiểu Lam ca ca chuyển phát nhanh cho em.” ( là ship hàng đó)
Liễu Nhiên: “Chuyển phát nhanh?”
Khương Lam: “Nghĩa là anh trả tiền cho người giao hàng, người ta sẽ giúp anh đưa đến nhà Nhiên Nhiên.”
Liễu Nhiên: “Nga, được a!”
Liễu Nhiên thật vừa lòng, Khương Lam cũng thật vừa lòng. Mọi người chọn đồ xong, liền đẩy xe đi thanh toán.
Thời điểm xếp hàng, Tạ Hiểu Đông mặt nghi vấn hỏi Khương Lam: “Cậu mua sữa chua từ siêu thị rồi gửi về cho con bé?”
Khương Lam gật đầu, một bên xem tiền tiết kiệm trong tài khoản, đương nhiên mà nói: “Nhiên Nhiên thích uống, tôi cũng không biết khi nào mới có thể đến thăm con bé. Cho nên mua nhiều một chút, để nhóc con có thể lưu trữ uống dần.”
Tạ Hiểu Đông có chút chán không muốn nói ( bất lực), nhưng lại nhịn không được hỏi: “Vậy tại sao cậu không lên trang web trực tiếp hạ đơn đi?”
Khương Lam: “Ha?”
Hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Hiểu Đông, phảng phất lần đầu tiên biết trên thế giới còn có thứ này.
Tạ Hiểu Đông: “…”
Khương Lam: “Ý nghĩa không giống nhau.” Hắn miễn cưỡng bồi thêm một câu.
Tạ Hiểu Đông: “…” có quỷ mới tin cậu!
Trở lại nhà hạnh phúc, lũ trẻ liền ngoan ngoãn ở phòng khách chơi đùa, các minh tinh ở phòng bếp nấu cơm.
Đây là bữa cơm cuối cùng, mọi người suy nghĩ đã lâu, cuối cùng quyết định làm Quan Đông nấu*.
*Thật sự thì toi cũng không biết đây là món gì ?. Tra google chỉ thấy ra món Oden của Nhật
Bọn nhỏ đều rất thích bữa cơm này, Liễu Nhiên thích Quan Đông nấu củ cải trắng. Nàng ăn ba cái, ăn xong, Khương Lam giúp Liễu Nhiên buộc hai cái bím tóc.
1 giờ 45 phút chiều, chuông cửa vang lên, người mẹ đầu tiên tới rồi.
Các minh tinh quay đầu nhìn về phía cửa, Triệu Thành Quân ra kí hiệu, Tạ Hiểu Đông nắm Kali đi đến cửa, ngoài cửa xác thật là mẹ Kali.
Kali cũng rất nhớ mẹ, phi đến trong lòng ngực cô ấy, Tạ Hiểu Đông đem hành lý đẩy cho mẹ Kali, sau đó nói: “Cậu bé rất ngoan.”
Cô ấy nói cảm tạ, bảo Kali cùng Tạ Hiểu Đông từ biệt, sau đó mới kéo rương hành lý rời đi.
Có 1 người đến, phảng phất chính là chốt mở, lần lượt có thêm phụ huynh đến đón đứa trẻ.
Nhà hạnh phúc vốn náo nhiệt, chậm rãi yên lặng xuống. Các vị minh tinh cho rằng sẽ nhẹ nhàng thở phào, trong lòng ngược lại thấy trống trải.
Cuối cùng dư lại Liễu Nhiên còn ở phòng khách xem TV, 6 người lớn vây quanh nàng. Đến 3 giờ chiều, chuông cửa lại lần nữa vang lên.
Khương Lam ngẩng đầu nhìn về cánh cửa đang đóng chặt, hắn biết, mẹ Liễu Nhiên cuối cùng cũng đến.
Triệu Thành Quân hướng hắn phất tay, tỏ ý ‘chính là như vậy’.
Khương Lam đứng dậy, một tay kéo hành lý, một tay lôi kéo Liễu Nhiên: “Đi thôi.”
Liễu Nhiên liền ngoan ngoãn đưa tay cho dắt, tới cửa, Khương Lam để Liễu Nhiên tự mở cửa.
Ngoài cửa xuất hiện một người phụ nữ vẻ ngoài tinh xảo, đúng là Thu Lan Huyên.
Thấy Liễu Nhiên, bà thật cao hứng mà kêu: “Bảo bối à, nhớ mẹ không?”
Liễu Nhiên: “Nhớ!”
Thu Lan Huyên: “Ai, mẹ cũng nhớ Nhiên Nhiên.”
Bà ngồi xổm xuống ôm ôm Liễu Nhiên, sau đó cười với Khương Lam: “Cảm ơn cậu chiếu cố con bé.”
Khương Lam lắc đầu: “Là Nhiên Nhiên chiếu cố tôi mới phải.”
Hai người cùng nở nụ cười, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt. Khi đó ở cửa hàng vịt nướng, Khương Lam còn không có lối thoát, lại bị người đe doạ. Càng xấu hổ chính là, việc này bị một đôi mẹ con thấy.
Một người ở trong phòng, hai người ở ngoài cửa, từ đây kéo ra duyên phận giữa Khương Lam cùng Liễu gia.
Thu Lan Huyên đương nhiên cũng biết sự tình của Khương Lam, bà thật lòng mà cười: “Chúc mừng cậu.”
Khương Lam lập tức liền ngầm hiểu, hắn lắc đầu nói: “Hẳn là phải cảm ơn Nhiên Nhiên.”
Thu Lan Huyên: “…”???
Tuy rằng bà không hiểu, nhưng Khương Lam cũng không tiếp tục giải thích. Rốt cuộc, ở trước màn ảnh, có chút lời rất khó nói.
Thu Lan Huyên nhìn xuống vé máy bay nói: “Chúng tôi còn chuyến bay, nên đi trước.”
Khương Lam tuy trong lòng khó chịu, trên mặt lại muốn cười gật đầu.
Những người khác cũng đều từ phòng khách ra đứng phía sau Khương Lam, Thu Lan Huyên sờ đầu Liễu Nhiên: “Nhiên Nhiên, cùng mọi người tạm biệt đi!”
Liễu Nhiên liền quay đầu nhìn về phía đoàn phim, lộ ra một cái ôn nhu tươi cười: “Cảm ơn mọi người chiếu cố Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên phải đi.”
Nghe xong những lời này, Khương Lam nháy mắt đỏ hốc mắt, hắn cắn răng nhịn xuống mới không rơi lệ.
Liễu Nhiên thấy thế cũng bị Khương Lam lây cảm xúc, nàng sửng sốt một hồi lâu, mới từ từ giả vờ lục túi lấy ra một cái cái hộp nhỏ đưa cho hắn.
Khương Lam nghi vấn mà tiếp nhận, hắn hỏi Liễu Nhiên: “Đây là cái gì?”
Nàng nói: “Một người đưa cho em cái này, nói rằng ca ca có thể dùng nó làm chuyện mình muốn làm.”
“Chuyện anh muốn làm?” Khương Lam rất khó hiểu, hắn muốn làm cái gì?
Liễu Nhiên cười nhẹ: “Ca ca nhìn sẽ biết.”
Thu Lan Huyên rất tò mò con gái mình đưa người ta thứ gì. Nhưng cái này có lẽ là bí mật nhỏ của 2 người, thậm chí có thể là đoàn phim an bài một đoạn ngoại truyện, cho nên, bà cũng không hỏi đến.
Hai bên nói xong lời từ biệt, Thu Lan Huyên nắm tay Liễu Nhiên rời đi.
Khương Lam không tha mà đứng ở cửa, nhìn Liễu Nhiên theo mẹ ra khỏi tiểu biệt thự, trong viện cây cối che khuất hình bóng 2 người, lúc ẩn lúc hiện, như tâm tình chua xót của hắn.
Nước mắt Khương Lam cuối cùng không nhịn được chảy ra, phía sau hắn vài vị minh tinh tiến lên vỗ vai, không tiếng động an ủi.
Khương Lam vừa khóc vừa cười: “Tôi không sao.”
Hắn đi đến một góc, yên lặng đứng.
Tạ Hiểu Đông giữ chặt mấy người muốn đi qua an ủi: “Để cậu ấy bình tĩnh một mình đi!”
Vì thế, mọi người liền chừa lại Khương Lam, cùng nhau trở về phòng khách.
Hắn bình tĩnh một chút, sau đó lấy ra cái hộp kia. Hộp gỗ màu son, nhìn như bên trong chứa đựng đồ vật rất quý giá.
Khương Lam không rõ Liễu Nhiên lấy đâu ra chiếc hộp này và bên trong chứa cái gì. Hắn tò mò mở hộp, chỉ thấy bên trong nằm một cái USB màu đen, đè lên 1 tờ giấy gấp đôi. Khương Lam sửng sốt một chút, lấy tờ giấy mở ra, bên trong chỉ có một hàng chữ.
Là chữ của Liễu Nhiên.
⟨ Người kia nói anh không có chứng cứ có thể bắt người xấu, cái này chính là chứng cứ. Tiểu Lam ca ca, bảo trọng.
Nhiên Nhiên ⟩
Trong nháy mắt đó, cả người Khương Lam đều chấn động, hắn không thể tin tưởng mà nhìn USB, lập tức biết bên trong là cái gì.
Ba năm trước đây, Viên Điềm xác thật bị đánh qua, đơn khám bệnh không phải giả, cô ta cũng xác thật đi bệnh viện kiểm tra.
Nhưng Viên Điềm tuôn ra tin hắn gia bạo là sau 2 – 3 tháng xét nghiệm, chứng cứ đều biến mất. Đây cũng là lí do cô ta muốn vào mấy tháng sau mới tuôn ra chuyện gia bạo, Khương Lam căn bản trở tay không kịp.
Trái lại Viên Điềm, nàng chẳng những có tin nhắn làm chứng cứ, còn có kết quả khám bệnh chứng minh.
Khương Lam vừa mới nổi, làm sao chịu được scandal lớn như vậy? Người đại diện của hắn lập tức hẹn Viên Điềm nói chuyện, cuối cùng hai bên đương nhiên tan rã trong không vui.
Khương Lam không có đủ chứng cứ, đành chịu ăn thua thiệt. Hắn sao có thể tin tưởng sau lưng Viên Điềm không có người chỉ dẫn, Khương Lam đương nhiên cũng muốn tố cáo. Nhưng chứng cứ không đầy đủ, hắn ngoài việc nén giận thì không còn cách nào khác.
Lúc này, Liễu Nhiên xuất hiện, giúp hắn bẻ đổ Viên Điềm, nhưng tội phỉ báng chỉ đủ bắt lấy Viên Điềm. Người phía sau, chỉ sợ là một cái cũng không động được.
Nhưng Khương Lam muốn bắt không phải chỉ Viên Điềm mà còn cả người chủ mưu, tội phỉ báng làm sao đủ?
Hắn che lại hai mắt, Liễu Nhiên luôn đem đến kinh hỉ cùng hy vọng khó thể thấy trong cuộc đời hắn.
Hắn muốn cùng đứa nhỏ này nói tiếng “Cảm ơn”, hiện tại, bây giờ, ngay lập tức!
Đám người Tạ Hiểu Đông còn ở phòng khách thương lượng sự tình, đột nhiên nghe được cổng lớn truyền đến âm thanh cùng tiếng đóng cửa, anh sửng sốt, nhanh chóng đứng dậy đến bên cửa sổ, thấy Khương Lam chạy như bay ra sân, hắn chạy đến ven đường, lại mờ mịt đứng lại.
Hiển nhiên, cũng không biết nên đi hướng nào.
Triệu Thành Quân lập tức bổ nhào đến bên cửa sổ kêu: “Hướng tay phải, bọn họ ở trạm giao thông công cộng ven đường chờ xe buýt đến sân bay, mau!!!”
Khương Lam quay đầu lại nhìn ông một cái, nói cảm ơn, lập tức hướng bên phải chạy đi.
Thấy hắn đi rồi, Triệu Thành Quân quay đầu lại vỗ người quay phim: “Nhìn cái gì? Đuổi theo lẹ!”
“Nga nga nga nga.”
Vì thế, anh quay phim luống cuống tay chân mà xông ra ngoài, Tạ Hiểu Đông ngẩng đầu cười to: “Được lắm!”
Những người khác cũng cười to ra tiếng, bọn họ lúc tham gia tiết mục này, là sau khi ký hợp đồng mới biết được Khương Lam cũng tham gia. Nếu không phải đã ký hợp đồng, chuyện này thật sự liền có chút khó giải quyết.
Cho nên, mỗi người tới đều không phải thích Khương Lam. Nhưng mọi người đều là diễn viên mà, ai chẳng biết diễn kịch?
Sau này, bọn họ cùng Khương Lam ở chung, phát hiện hắn có tính cách làm người khác rất thoải mái.
Chỉ là, có một câu nói: có thể làm người bạn tốt, lại không nhất định có thể làm người chồng tốt. Có lẽ, Khương Lam chính là người như vậy đi. Đây là suy nghĩ của bọn họ khi thu được nửa kỳ.
Cuối cùng, Khương Lam lật lại bản án, lưng mang oan khuất 3 năm, cùng vô số dân mạng chửi rủa. Khương Lam làm người đau lòng thương xót lại luôn mang theo tươi cười.
Hiện giờ ở trong lòng mọi người, Khương Lam đương nhiên cũng có vẻ có chút không giống người thường. Tiết mục thu kỳ này, cũng làm cho bọn họ đối với khó khăn Khương Lam trải qua tràn ngập đồng tình.
Nhìn hắn đối với Liễu Nhiên không tha, mọi người áp lực theo. Nhìn hắn chạy như bay đi tìm đứa nhỏ, mọi người cũng thấy vui vẻ.
Khương Lam là người có mị lực như thế, ba năm chèn ép có lẽ chỉ trợ giúp hắn bay càng cao. ( Thăng tiến trong sự nghiệp á)
Khương Lam một đường chạy ra, thật mau liền ở ven đường thấy Thu Lan Huyên cùng Liễu Nhiên, 2 mẹ con quả nhiên còn chưa ngồi xe rời đi.
Khương Lam vui vẻ, chạy nhanh đến trước mặt họ, mẹ con hai người nhìn thấy hắn đều có chút giật mình. Hắn thở phì phò nói không ra lời hoàn chỉnh. Liễu Nhiên cũng không vội, nàng nắm tay Thu Lan Huyên, đứng ở nơi đó chờ Khương Lam thở dốc.
Khương Lam thở hổn hển một hồi lâu, mới mở miệng hướng Liễu Nhiên nói: “Ca ca tới, là muốn cảm ơn em.”
Liễu Nhiên: “Cảm ơn em?”
Khương Lam cười thanh, từ trong túi lấy ra cái hộp kia, hắn nói: “Vì cái này.”
Liễu Nhiên lãnh đạm mà nhìn chiếc hộp: “Người kia nói, đây là quà tặng kèm khi sử dụng dịch vụ.”
Khương Lam: “Người kia chính là người trên mạng đó đúng không?”
Liễu Nhiên quay đầu: “Không biết.”
Khương Lam biết cao nhân tính tình luôn cổ quái, người ta không muốn lộ ra thân phận, hắn cũng không nhất định phải biết.
Khương Lam sờ đầu Liễu Nhiên, cười nói: “Được, không biết thì thôi, ca ca cũng không muốn biết. Ca ca tới cũng không chỉ là vì cùng Nhiên Nhiên nói lời cảm ơn, ca ca rất thích em, vô cùng thích, cho nên..” Nói tới đây, hắn nhỏ giọng dần, nói: “Em không được quên ca ca.”
Lời này, khác với khi hắn nói không nên lời, hiện tại lại một hơi nói xong, trong lòng cảm giác nghẹn cũng không còn.
Liễu Nhiên ngẩng đầu nhìn Khương Lam, hai mắt nghiêm túc, lại không có lập tức trả lời.
Khương Lam đứng ở nơi đó đón nhận ánh mắt nàng, trên mặt trước sau mang theo ôn hòa tươi cười.
437: “Đội trưởng lợi hại.” Độ hảo cảm của mục tiêu lên lv max luôn.
Liễu Nhiên liền chậm rãi mở miệng: “Được, không quên ca ca.”
Khương Lam lúc này mới ôm chặt nàng: “Đi đi, nhớ nghe lời mẹ, lúc nào có thời gian, ca ca đến thăm em.”
Liễu Nhiên: “Ân.”
Xe buýt tới rồi, Khương Lam giúp 2 người đem hành lý bỏ vào trong xe, sau đó đứng ở ven đường nhìn xe buýt chạy đi. Liễu Nhiên liền ngồi ở bên cửa sổ, xuyên qua cửa kính nhìn Khương Lam bên ngoài vẫy tay với mình.
Thẳng đến khi nhìn không thấy chiếc xe buýt kia nữa, Khương Lam mới cúi đầu nắm chặt hộp trong tay, sau đó xoay người rời đi.
Hắn còn có chuyện mà bản thân muốn xử lý.