Con Gái Sáu Tuổi Của Nam Phụ

Chương 10



*Editor: Trôi

___________________________________________

Liễu Binh cười theo đem người mời đến phòng khách, bạch tây trang nam nhân đi đầu họ Bối kêu Bối Kim Long, mọi người gọi hắn “Long ca”.

Hắn ta sắc mặt trắng bệch ngồi ở đối diện Liễu Binh, chân phải mơ hồ run run. Hắn không phải không muốn mắng Liễu Binh, nhưng là bị đứa nhỏ dẫm đến mắng ra tiếng, vậy thì hắn có bao nhiêu yếu ớt?

Vừa rồi Bối Kim Long đau đến thét chói tai, thủ hạ của hắn cũng đã là một mặt si dại xem bản thân, Liễu Binh càng là một bộ “Ngoạ tào, đau thế hả?” Biểu cảm.

Bởi vậy, hắn ta chỉ có thể cường ngạnh nhịn xuống thiệt thòi, trừng mắt nhìn Liễu Nhiên bên cạch Liễu Binh một cái. Đáng tiếc, Liễu Nhiên toàn bộ quá trình đều là bộ dáng lạnh lùng, hoàn toàn không để ý hắn.

Không chiếm được tiểu hài tử chú ý, Bối Kim Long cảm thấy luôn luôn cùng đứa nhỏ so đo thật hạ thấp giá trị bản thân.

Bởi vậy, ngược lại bắt đầu khó xử Liễu Binh.

Hắn hung hung hỏi: “… Khụ, Liễu Binh, mày có thể trả bao nhiêu tiền?”

Liễu Binh xoa xoa tay cười nói: “Ta hiện tại không có tiền, qua đoạn thời gian nữa mới có.”

Bối Kim Long một chưởng chụp trên bàn, đùng một tiếng, dọa Liễu Binh run lên. Hắn ta cười lạnh: “Mày có phải cho là tao ngốc a? Một ngày lại một ngày…”

Liễu Binh chạy nhanh nói: “Lần này là thật, con gái của ta tuần sau liền muốn đi tham dự tiết mục.”

Vừa nghe lời này, ánh mắt mọi người liền chuyển tới Liễu Nhiên, nàng liếc mắt lườm một cái, lại hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác.

Bối Kim Long cảm thấy chân càng đau, nhưng vẫn là hỏi: “Tiết mục gì?”

Vì thế, Liễu Binh đã nói một chút về tiết mục, Bối Kim Long nhìn tiểu đệ liếc mắt một cái. Tiểu đệ chạy nhanh lấy ra di động tra, vừa thấy là thật a!

“Tiết mục lớn, Long ca, khả năng thật sự có thể kiếm tiền.” Tiểu đệ kia cũng là lần đầu cùng vòng giải trí nhấc lên quan hệ, còn rất hưng phấn.

Bối Kim Long lấy di động của hắn tùy tiện đảo qua, sau đó nói: “Tiết mục này có thể cho mày kiếm 600 vạn?”

Liễu Binh bỗng chốc nghẹn lời, được 10 vạn đã không tồi, nơi nào có 600 vạn a!

Bối Kim Long cười lạnh đưa điện thoại di động ném trở về, sau đó nhìn Liễu Binh nói: “Mày sẽ không nghĩ còn được mấy chục vạn đi?”. Đam Mỹ Hay

Liễu Binh khó xử cúi đầu, nói không nên lời. Ta khả năng chỉ kiếm được 10 vạn, không có mấy chục vạn.

Bối Kim Long cười lạnh nói: “Uất ức, còn muốn con gái mày kiếm tiền? Ảo tưởng.”

Liễu Binh cả người cứng đờ, Liễu Nhiên chậm rãi nheo lại mắt.

437 ở nàng trong đầu điên cuồng thét chói tai: “Đội trưởng, nơi này là thế kỷ 21, thế giới này phải nói luật pháp!!!”

Liền tính Liễu Binh có thể nhịn, Liễu Nhiên có thể nhịn. Trốn ở trong phòng từ nhỏ bị đập lớn lên Liễu Văn nhẫn không xong, hắn theo phòng bếp vọt ra, lớn tiếng hướng Bối Kim Long kêu: “Vốn không phải chúng ta mượn tiền, dựa vào cái gì chúng ta phải trả?”

Liễu Văn một đầu tóc bạc đều tức muốn dựng thẳng lên, hắn đá một cước vào thùng rác nói: “Các người tìm cái kia họ Vương đi, khi dễ ba ta người thành thật tính gì anh hùng hảo hán, chó điên.”

Bối Kim Long cười lạnh đứng dậy hướng Liễu Văn đi đến, Liễu Binh vừa thấy bộ dạng này là biết toi rồi, chạy nhanh đứng dậy ngăn cản hắn ta, nói: “Long ca, ngài cùng một cái hài tử so đo cái gì?”

Liễu Văn còn không sợ chết kêu: “Để cho ông ta đánh, đánh chết ta làm cho ổng bồi thường tiền.”

Liễu Binh mắng hắn một câu, lại quay đầu đi chống đỡ Bối Kim Long, thủ hạ của Bối Kim Long chạy nhanh tiến lên hỗ trợ, hiện trường nhất thời thập phần hỗn loạn. Trong lúc ồn ào, hỗn loạn đánh nhau, không khí hết sức căng thẳng giữa hỗn chiến, một giọng nữ giòn tan tò mò nói: “Thúc thúc, giày của ngài bị sao vậy?”

Bối Kim Long ngừng một chút, phản xạ cúi đầu nhìn giày, chỉ thấy mũi giày da bị cắt một đoạn lăn lóc trên đất.

Bối Kim Long động tác ngưng lại, ngơ ngác xem một phần bàn chân của mình lộ ra, theo hướng ngón chân thấy một đoạn giày bị cắt chỉnh tề, tất chân màu vàng ngoắc ngoắc, cô linh ở trong không khí.

Tất cả mọi người cúi đầu xem mẩu giày bị cắt trên mặt đất, lại tò mò nhìn về chân trái của hắn.

Bối Kim Long nhíu mày giật giật đầu ngón chân, có chút lạnh lẽo. Hắn nhất thời trừng mắt to hỏi: “Giày của tao sao lại thế này?”

Liễu Nhiên cười nói: “Đúng vậy! Thúc thúc, giày của ngài tại sao thành như vậy?”

Bối Kim Long ngồi xổm xuống nhặt lên mũi giày, nhìn vết cắt thật giống như có người lấy đao chặt bỏ, hắn: “…” Này nếu chém vào trên chân thì…

Liễu Nhiên tò mò hỏi: “Thúc thúc, ngài có phải là mua trúng giày giả?”

Bối Kim Long: “…”

“A?” Liễu Nhiên lộ ra biết cảm hồn nhiên vô tội hỏi: “Chẳng lẽ là lão bản dùng keo vạn năng đem giày hỏng dán lên bán cho ngài?”

Bối Kim Long: “…”

Mặt trên không có nhựa cao su, rõ ràng là vừa bị cắt xuống dưới. Liễu Nhiên liền quay đầu hỏi Liễu Binh: “Nếu chân bị chặt đứt, có thể hay không dùng keo dính a?”

Liễu Văn nhíu mày xem nàng: “Đương nhiên không được a! Làm sao nhóc ngốc như vậy?”

Liễu Nhiên liền thất lạc xem phần chân lộ ra của Bối Kim Long, nhẹ giọng nói: “Vậy thật đáng tiếc nga!”

Bối Kim Long không biết vì sao, đột nhiên liền cảm thấy cả người lạnh lẽo, hắn đối với trực giác bản thân từ trước đến nay thật tin tưởng, này trực giác cũng từng cứu hắn vài lần.

Lần này hắn cũng tin tưởng, bởi vậy, hắn cầm trong tay mũi giày chỉ vào Liễu Binh nói: “Chờ a! Lại không trả tiền lại tìm mày tính sổ.”

Sau đó hùng hùng hổ hổ cùng một đám người rời đi, cho đến khi ra tiểu khu, hắn vẫn cẩn thận nghiên cứu đoạn mũi giày đứt.

Bối Kim Long: Kỳ quái, chẳng lẽ thật là dính keo rồi bán cho ta? Chán sống!

Một đám người cả đầu “???” rời khỏi…

Liễu Binh cùng Thu Lan Huyên lại tránh thoát một kiếp, hai người liền trốn trong phòng thương lượng đối sách.

Liễu Văn vụng trộm lôi kéo Liễu Nhiên hỏi: “Mới nãy cái kia có phải là nhóc làm?”

Liễu Văn còn nhỏ, thế giới của tiểu hài tử rất đơn giản, không để ý cũng có thể thấy rõ rất nhiều sự tình người lớn không rõ. Mũi giày kia đứt thật quỷ dị, người lớn tin tưởng khoa học sẽ tự động bổ sung các loại nguyên do, tuyệt đối sẽ không nghĩ việc này dính đến Liễu Nhiên.

Nhưng còn ở thời kỳ trung nhị Liễu Văn sẽ ảo tưởng đến rất nhiều, thậm chí có thể tiếp cận đến chân tướng.

Liễu Nhiên cười đưa tay: “Cho em một lọ sữa chua, em liền nói cho anh.”

Liễu Văn đi phòng bếp trộm bình sữa chua, Liễu Nhiên liền cười nói: “Em làm.”

Muội muội thừa nhận quá mức tự nhiên, đến mức hắn đều không biết rốt cuộc có nên tin hay không. Nhưng là hắn vẫn hỏi nàng: “Làm như thế nào?”

Liễu Nhiên liền kỳ quái nhìn hắn: “Nghĩ trong đầu a!”

Vì thế, Liễu Văn sờ sờ đầu Liễu Nhiên nói: “Trung nhị là bệnh, phải trị.”

*Bệnh trung nhị: Tên đầy đủ của căn bệnh này là Chuugakkou Ninen Byou (中学校二年病) – căn bệnh của những học sinh trung học. Chuunibyou được dịch ra tiếng việt là hội chứng tuổi teen hay ảo tưởng sức mạnh.

Sau khi ( tự cho là) khai thông tư tưởng, hắn liền lắc mông hướng vào phòng hô: “Tề thần, ta tới rồi ~~~!”

Liễu Nhiên nhìn ca ca ngu ngốc, hỏi 437: “Ai là tề thần?”

437: “Chờ, cái này cần tra.”

Một lát sau, 437 trở về hô: “Thật a! Thật là thần.”

Liễu Nhiên nhíu mày: “Lợi hại như vậy? Hắn biết ngươi tồn tại sao? Có phải hay không đem ngươi răng rắc?”

437: “!!!”

Lại một lát sau, 437 đã trở lại, nó nhẹ một hơi nói: “Yên tâm, tề thần là nhân vật 2D, chúng ta là 3D:)), hắn lại lợi hại còn phá không xong cái vách tường.”

“Nói cách khác…” Liễu Nhiên nhìn về phía Liễu Văn thư phòng: “Hắn đang xem phim hoạt hình?”

437: “…”

Liễu Nhiên nhàn nhã quay đầu hướng phòng ngủ chính kêu: “Mẹ, ca ca xem phim hoạt hình!!!”

Thu Lan Huyên giơ cành liễu vọt ra: “Bé con, không phải là kêu con hảo hảo học tập sao? Sang năm trung khảo nếu thi không lên cấp 3, liền đi chuyển gạch ( phụ hồ đó) cho lão nương! Chuyển gạch đi!!!”

Liễu gia một ngày náo nhiệt bắt đầu từ tiếng la thất thanh của Liễu Văn…

Liễu Văn: “Nhóc con, ngươi không phải muội muội ta!!!”

Liễu Nhiên liếm liếm kẹo que, vô cảm đối 437 nói: “Ta có phải là em gái hắn hay không, thật sự không phải hắn có thể khống chế.”

437: “…” Ngài rốt cuộc chọc hắn làm cái gì?

————— Ngoài lề —————

– Lượt đọc đã lên đến 89 rồi, thật cảm ơn mọi người. Cơ mà số vote hơi bị sứt sẹo, mỗi chương vừa đủ 2 lượt bình chọn, thỉnh bình chọn và bình luận nha, không thấy gì Trôi còn tưởng không ai thèm đọc (‘- ‘).

– Có mình toi gánh edit + beta nên mỗi chương dịch lâu lắc nhưng sẽ cố gắng bão, lết chương cho quý zị, ủng hộ toi nha! ( xong bộ này sẽ là một bộ siêu dễ thương, siêu ngọt, hệ chữa lành, Trôi hôm nay vừa cày convert xong, ta nói đọc xong chua lè, muốn yêu đương. Cũng hơi dài, 117 chương ToT).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.