Thấy sự tránh né của Dương Nhược Uyển và lời nói đó thì Hàn Thần Hạo không hề vui chút nào sau đó thì nhìn chằm vào người cô bằng đôi mắt thâm sâu của mình mà trầm giọng hỏi:
“Những lời nói đó của con là muốn ngụy biện cho sự thật khác sao?”
Dương Nhược Uyển nghe hắn hỏi vậy thì nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng đáp lời:
“Vâng… con đã kết hôn rồi nên không thể bỏ đi được.”
Nghe cô nói vậy thì sự tức giận trong lòng hắn trỗi dậy nhưng không hề bộc lộ ra bên ngoài mà lạnh giọng lên tiếng:
“Ta chưa cho phép con kết hôn… nhưng nếu đã kết hôn thì cũng có thể ly hôn… Nhược Uyển con có quyền tự quyết định từ lúc nào vậy hả?”
“Ba nuôi con đã lớn rồi… có thể quyết định được bản thân mình muốn và làm gì… người không cần quản con.”
Những lời nói dứt khoác này của cô quả là đã làm cho Hàn Thần Hạo không thể kiềm chế được sự nóng giận của mình mà liền đưa tay chỉ thẳng mặt cô mà quát:
“Dương Nhược Uyển ta nói cho con biết… bốn năm trước ta đã cho con quyết định bước chân đến nơi đây rồi và từ đó con không còn cái quyền gọi là quyết định cho mình nữa con có nghe chưa… ta đã làm theo mong muốn đó của con rồi cho nên bây giờ con phải mau chóng ly hôn với tên đó và trở về Trung Quốc với ta, nếu không một khi ta mà tìm được danh tính của tên đó thì hắn ta chỉ có một con đường là chết… con nên chọn đi.”
Dương Nhược Uyển bị hắn làm cho trở nên hoảng sợ thì bật khóc sau đó cũng rất nhanh chóng phản bác lại hắn:
“Ba à… con lớn rồi… không còn là đứa con nít suốt ngày bám lấy người nữa… con phải có quyết định tương lai của bản thân mình chứ…”
“Con im ngay cho ta… Dương Nhược Uyển từ khi nào mà con cãi lại lời của ta vậy hả… con nói con lớn sao… nhưng trong mắt ta con chỉ là một đứa con nít chưa hề biết thế giới bên ngoài nó ghê tởm như thế nào đâu… còn nữa cái tên đã kết hôn với con đó hắn ta cũng chưa chắc là tốt đâu.”
Cuộc tranh cãi của hai người đã khiến cho ba người phía sau phải né sang một bên ai cũng thầm cầu mong là đừng có chuyện gì xảy ra nếu không thì thảm lắm.
Cô nghe những lời này của hắn thì bật cười chua xót rồi đưa đôi mắt gập nước mà nói:
“Tại sao vậy… tại sao những gì con làm trong mắt người toàn là sai trái hết vậy… con đã ở đây bốn năm rồi… chưa từng xảy ra chuyện gì hết mà… con muốn ở đây… con muốn phát triển sự nghiệp của mình ở đây khó vậy sao ba…”
“Ta đã sắp xếp xong công việc của con trong tập đoàn Hàn thị rồi… yên tâm mà trở về làm việc.”
Nhìn cô khóc như vậy thì hắn cũng không nỡ tranh cãi lại cô liền đi vòng ra phía sau lưng Dương Nhược Uyển rồi đưa ta đánh mạnh vào cỗ cô một cái mà nói:
“Uyển nhi mệt rồi… con ngủ một chút đi.”
Nói xong thì hắn đưa tay đỡ lấy cô rồi cúi người xuống bế cô lên sau đó thì đưa mắt nhìn Tiêu Sái mà lên tiếng:
“Ra sân bay… còn nữa cho người tìm ra danh tính của người đã kết hôn cùng Uyển Uyển.”
Trên đường ra sân bay Hàn Thần Hạo để cô gối đầu trên đùi mình, hắn đưa tay chạm vào khuôn mặt nhỏ hắn của cô sau đó thì lại sực nhớ ra đã bốn năm rồi hắn chưa từng ngắm nhìn khuôn mặt bé bỏng nay. Nhưng hôm nay hắn được nhìn, được quan sát thì hắn lại đánh giá khuôn mặt ấy một lần nữa, khuôn mặt cô nó không còn vẻ nào là non nớt nữa mà thay vào đó là một khí chất hoàn toàn mới lạnh lùng có, trưởng thành có… mọi thứ trên khuôn mặt cô nó không hề thay đổi mà là tính tình của cô đã lì hơn, dứt khoác hơn và cũng bướng bỉnh hơn.
Hắn đánh giá tới đây thì lại tự mình bật cười rồi thầm nói:
“Còn có quyến rũ hơn… Uyển Uyển tất cả chỉ là muốn tốt cho con thôi.”
Nói xong hắn đưa tay lấy chiếc túi xách của cô sau đó thì cầm lấy chiếc điện thoại vứt ra bên ngoài rồi trở lại với tư thế lạnh lùng ban đầu của mình.
.
.
.
Ánh sáng hơi chói cô nằm trên chiếc giường nhỏ từ từ mở mắt ra thì thấy bản thân mình đang trên máy bay, lúc này cô nhớ lại chuyện xảy ra ở căn hộ của mình rồi cô nhanh chóng bước xuống giường đi tìm Hàn Thần Hạo, nhưng khi cô vừa bước ra thì đã thấy hắn đang ngồi trên ghế và chú tăm nhìn vào màn hình máy tính liền đi đến trjơcs mặt mà lên tiếng hỏi:
“Con đã nói rồi mà… con không muốn trở về…”
Nghe giọng tức giận của cô thì hắn ngước mặt lên nhìn rồi nhàn nhạt nói:
“Từ khi nào ta cho phép con lớn tiếng với ta như thế hửm… con đã quên mọi quy tắt mà ta đã đặt ra… mau ngồi xuống.”
Giọng hắn vừa nhẹ nhàng vừa nghiêm khắc dậy dỗ cô, Hàn Thần Hạo hắn biết nếu như hắn cứ nhẹ nhàng với cô thì cô sẽ được nước mà lấn tới nên hắn đã quyết định từ nay sẽ nghiêm túc mà dậy dỗ cô như thế thì cái tính bướng bỉnh trong người Dương Nhược Uyển mới có thể áp chế lại được.
Dương Nhược Uyển nghe mấy lời này của hắn thì vô cùng ấm ức nhưng bản thân hiện giờ đã lên máy bay thì không còn cách nào có thể quay lại được nữa nên đành phải ngồi im lặng nhìn hắn làm việc.
Khoảng 10 tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng đã hạ cánh xuống, từ trên máy bay hắn đã đưa tay nắm thật chặt lấy tay của cô mà kéo đi.
Bị hắn quản thúc bắt ép thì Dương Nhược Uyển càng khó chịu hơn mà nói:
“Người mau buông tay con ra… con tự đi được mà.”