Con Gái Nuôi! Ta Yêu Em

Chương 1



Tại Hàn gia tất cả người làm trong nhà ai cũng tất bật chuẩn bị buổi tiệc sinh nhật 18 cho con gái nuôi của Hàn Thần Hạo.

Nói về đứa con nuôi này của hắn thì lại là một câu chuyện có phần buồn thảm và từ ngay lúc đấy Hàn Thần Hạo làm ba từ tuổi 22, có thể nói ra thật sự không ai tin nhưng khi ấy đưa bé mà hắn nhận nuôi này chỉ mới 8 tuổi.

Dù làm ba còn rất trẻ nhưng Hàn Thần Hạo hắn thật sự rất yêu thương đứa con gái này, nhưng trong sự yêu thương đó bao gồm việc hắn rất nghiêm khắc và bản thân luôn muốn đứa bé đó làm mọi việc đều theo ý mình.

Cái tính tình này lúc đầu đứa bé ấy không hề sợ sệt hay nao núng trước mặt hắn mà ngược lại nó còn đưa đứa bé ấy từ tình cảm cha con biếng thành tình cảm nam nữ nên khi cô con gái này ở trước mặt Hàn Thần Hạo luôn là người hoàn hảo và ưu tú nhất có thể.

Tại phòng riêng của cô con gái nuôi, hắn đứng trước cửa phòng đưa tay gõ cửa phòng và lên tiếng gọi:

“Nhược Uyển con có ở trong đó không?”

Bên trong Dương Nhược Uyển đang ngồi trên giường lướt điện thoại nghe thấy tiếng hắn gọi thì ngay lặp tức tắt điện thoại bước xuống giường đi ra mở cửa.

Mở ra thì thấy hắn đang đứng đó thì Dương Nhược Uyển liền tươi cười ôm lấy cổ hắn mà nói:

“Ba nuôi con tưởng người không trở về chứ?”

Bị ôm hắn không hề có bài xích với cô con gái này mà cũng đưa tay ôm lấy Dương Nhược Uyển lại rồi trả lời:

“Hôm nay sinh nhật của con sao ta không về tham gia được chứ.”

Giọng hắn trầm ấm khiến cho trái tim của Dương Nhược Uyển như tan rã ra sau đó thì cô buông hắn ra mà nói:

“Ba nuôi, hôm nay là sinh nhật của con… con có thể ước một điều ước không ạ?”

Nghe cô hỏi vậy thì Hàn Thần Hạo đưa mắt dịu dàng nhìn cô mà lên tiếng đáp:

“Sao không để dành điều ước ấy vào buổi tối khi cắt bánh kem?”

“Không… con chỉ muốn ước điều này trước mặt người mà thôi.”

“Được… vậy con muốn ước điều gì?”

Dương Nhược Uyển nghe hắn nói vậy thì mỉm cười rồi liền nói:

“Con ước… ba nuôi sẽ trở thành chồng của Dương Nhược Uyển sau này… Ba nuôi con thích người.”

Vừa nói dứt lời thì Hàn Thần Hạo bước lùi ra phía sau hai bước rồi thẳng thừng lạnh giọng mà lên tiếng:

“Dương Nhược Uyển con mau thu lại lời đó của mình ngay đi.”

Thấy hành động đó của Hàn Thần Hạo cô thật sự rất hụt hẵng rồi đôi mắt cô bắt đầu rơi lệ nhìn hắn mà lên tiếng hỏi:

“Tại sao chứ… con với người không cùng huyết thống mà…”

Hàn Thần Hạo nghe Dương Nhược Uyển hỏi vậy thì phản bác nói:

“Cho dù không cùng chung huyết thống đi chăng nữa thì ta và con mãi cũng sẽ không có chuyện tình yêu nam nữ xảy ra cho nên con đừng suy nghĩ về chuyện đó nữa… Nhược Uyển con còn nhỏ đừng nghĩ đến việc đó nữa.”

Nói xong hắn rời đi để lại Dương Nhược Uyển đứng chết lặng một mình, cô đưa mắt nhìn bóng lưng hắn xa dần thì ngồi thụt xuống ôm lấy mặt mà nức nở.

Tối đó, khi cô đứng trước mặt những khách mời đến dự tiệc sinh nhật của mình, thực hiện xong mọi nghi thức thì cô đưa đôi mắt sâu lắng nhìn hắn mà lên tiếng:

“Nhược Uyển rất cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi tiệc sinh nhật 18 của mình… thật sự cảm ơn ạ… chúc mọi người có một bữa tiệc thật ngon miệng.”

Nói xong cô lễ phép cúi đầu cảm ơn mọi người rồi ra hiệu cho mọi người bắt đầu bữa tiệc.

Khoảng 22 giờ tối sau khi bữa tiệc kết thúc thì cô đứng trước cửa thư phòng của hắn đưa tay lên gõ cửa.

Đang làm việc hắn nghe tiếng gõ cửa liền lên tiếng:

“Vào đi cửa không khóa.”

Nghe hắn nói vậy thì cô đưa tay vặn cửa đi vào rồi đưa mắt nhìn hắn rồi lên tiếng:

“Ba nuôi… co quyết định rồi… con sẽ đi du học.”

Hàn Thần Hạo nghe Dương Nhược Uyển nói thế thì ngước lên nhìn cô rồi nhàn nhạt nói:

“Được… chừng nào con đi?”

Dương Nhược Uyển thấy hắn không hề có hành động hay lời nói cản mình lại thì mỉm cười chua xót một cái rồi nói:

“Ba ngày nữa… à cũng khuya rồi… con trở về phòng đi… ba đừng làm việc nhiều quá.”

Nói xong cô liền rời đi, hắn ngồi đưa mắt nhìn ra phía cửa trầm tư nghĩ. “Thần Hạo cậu giúp tôi chăm sóc cho Uyển nhi có được không?”

“Được… An Khải anh hãy tin tôi… tôi nhất định sẽ xem Nhược Uyển như con gái của mình… sẽ luôn yêu thương và chăm sóc con bé…”

“Được… tôi tin cậu Thần Hạo…”

Có lẽ qua trong 10 năm qua Dương Thần Hạo luôn khắc cốt ghi tâm sự nhờ vả trước khi chết của Dương An Khải, từ câu hứa ấy mà hắn lúc nào cũng luôn dành sự tốt đẹp nhất đối với cô, nhưng Hàn Thần Hạo hắn không thể ngờ rằng sự yêu thương này của hắn đã làm cho cô biến hóa thành tình cảm nam nữ và việc này thật sự không hề nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

.

.

.

Ba ngày sau, tại sân bay cô và trợ lý Tiêu đứng trước cổng ra vào, cô đưa mắt nhìn xung quanh xem thử người ba nuôi ấy có đến tiễn mình không nhưng đó chỉ làm bản thân cô thêm thất vọng hơn thôi.

Trợ lý Tiêu biết cô đang chờ ai thì anh ta cũng thầm lắc đầu rồi lên tiếng nhìn cô nói:

“Cô chủ… đã đến lúc cô vào trong rồi… ông chủ có cuộc họp khẩn nên sẽ không đến đâu.”

Nghe trợ lý Tiêu nói thế thì cô nhìn anh ta mỉm cười nhẹ một cái rồi nói:

“Tôi biết rồi… trợ lý Tiêu tạm biệt.”

Nói rồi cô kéo hành lý của mình quay người đi vào trong cũng cùng lúc đó những giọt nước mắt đau lòng rơi xuống, nhưng rồi ngay sau đó thì cô đưa tay lau vệt giọt nước mắt ấy đi rồi tiến thẳng vào trong.

Có lẻ nơi đây sẽ không bao giờ cô đặt chân trở về nữa.

“Tạm biệt…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.