Editor: ChieuNinh
Vương Mai Hoa vuốt tấm vải bông màu lam có hoa văn nhỏ Triệu thị mua về, có chút không nỡ nói: “Nương, cái này đều làm quần áo cho Hà Hoa?”
“Sao hả? Ngươi còn ganh tị? Ganh tị cũng không dùng dược, ta đây là dùng tiền sính lễ của nữ tế Hà Hoa mua, không dùng ở trên người Hà Hoa thì dùng ở trên người ai?” Triệu thị nói. (nữ tế trong trường hợp này là chồng)
Vương Mai Hoa bị nghẹn lại, nhưng mà nhìn thứ tốt này, có thể được chút nào thì hay chút ấy: “Nương, khúc vải này cũng đủ làm mấy bộ quần áo, người có thể cho ta còn thừa lại hay không, ta làm chút quần áo cho ngoại tôn tử và ngoại tôn nữ của ngài? Bọn nó đã nhiều năm cũng không có làm quần áo mới.”
Triệu thị giật mình nhìn Vương Mai Hoa: “Ta nói đại a đầu, sao ngươi lại có ý tưởng này, ngươi dùng đồ cưới của muội tử ngươi làm quần áo cho con ngươi, ngươi cũng không biết là chột dạ sao, ta cho ngươi rồi, vậy mấy đứa tôn tử, cháu gái của ta thì làm sao? Ta nói hiện tại sao ngươi càng ngày càng quá đáng như vậy, đến nhà mẹ đẻ cũng muốn lấy này nọ trở về, trước kia ta cũng không nói gì, ngươi là khuê nữ của ta, ta có thể giúp đỡ thì giúp. Nhưng hiện tại ngươi muốn đồ cưới của muội tử ngươi, vậy thì lão nương cũng rất không thoải mái. Ngươi nói một chút thời điểm lúc đó ngươi xuất giá, đồ cưới của ngươi có phải ta đều cho ngươi mang tới nhà chồng hay không? Hà Hoa cũng là khuê nữ của ta, nếu ngươi còn nói như thế nữa, thì ngươi trực tiếp trở về đi.”
Vương Mai Hoa về nhà mẹ đẻ lấy cớ là giúp muội tử làm đồ cưới, kỳ thật còn không phải muốn nhân cơ hội mò chút lợi ích sao? Chỉ là mỗi lần Vương Mai Hoa lại đây, Đinh thị và Mã thị cũng thực không thoải mái. Bởi vì chỉ cần nàng đến, sẽ không trở về tay không, khiến cho người làm tẩu tử quả thực rất bất bình, cảm thấy Triệu thị một lòng đều thiên vị khuê nữ của mình, lúc nào cũng trợ cấp.
“Nương, ta nói lỡ lời, ta không cần vẫn không được sao?” Nàng cũng không muốn chán nản như vậy về nhà, bằng không còn không bị mấy trục lý (chị em dâu) cười chết?
Vương Hà Hoa từ bên trong phòng đi ra, nói: “Tỷ, ngươi vẫn nên trở về đi, nhà chúng ta không có dư bao nhiêu phòng ở, buổi tối cũng không có chỗ.” Lời nói mới rồi nàng cũng nghe được.
“Hà Hoa, ta là tỷ ngươi, buổi tối hai ta chen chúc một chút là được, dù sao ta cũng phải chuẩn bị xong đồ cưới của ngươi thì mới có thể trở về.”
Là muốn chiếm tiện nghi từ trong đó rồi mới trở về đi, đây là thân tỷ (chị ruột) gì chứ, quả thực là. Vương Hà Hoa thật sự là hận không thể lập tức liền rời khỏi cái nhà này, nàng thấy nương cũng không nói phản đối gì thêm, liền hừ một tiếng, bỏ đi.
Về sau mình gả cho Gia An, vậy cũng không thể để cho bọn họ những người này đi Thích gia chiếm tiện nghi, trong lòng Vương Hà Hoa hạ quyết tâm.
Hôn sự của Vương Hà Hoa và Thích Gia An định vào ngày mười tám tháng mười, bởi vì tuổi của hai người đều đến lúc, hơn nữa nông dân cũng không có chú ý nhiều như vậy, vẫn không cần phải có thời gian dài chuẩn bị đồ cưới gì đó, cho nên hai tháng thời gian vậy là đủ rồi.
Triệu thị chuẩn bị cho Vương Hà Hoa bốn bộ chăn, áo gối bao gối cũng bốn bộ, hai cái bồn rửa mặt, còn có xuân hạ và thu đông mỗi mùa có hai bộ quần áo, giầy thì Vương Hà Hoa tự mình làm, mặt khác còn có mấy thứ vụn vặt gì đó, dù sao Thích Gia An đưa bốn lượng bạc cũng đủ.
Đương nhiên quan trọng nhất là gía y (áo cưới), chính là mua vải màu đỏ thẫm, sau đó Vương Hà Hoa tự mình làm. Vương Mai Hoa càng xem thì trong lòng càng đố kỵ, cùng lúc cảm thấy cha mẹ bất công, dù sao cũng xài nhiều tiền như vậy, nhưng mà không có phần của mình.
Đinh thị nhìn những thứ đồ tốt này trong lòng cũng giống như có móng vuốt đang cào, nhưng mà cũng chỉ có thể khoanh tay ngồi nhìn. Dù sao nếu nàng ta nhân cơ hội cầm chút gì đó, cũng không dùng được, mọi người đều ở gần như vậy, còn không phải cũng lập tức nhìn ra. Nhưng mà với Vương Mai Hoa, thì trong lòng nàng ta thực sự xem thường. Nàng ta (Đinh thị) còn ghi hận chuyện một đoạn thời gian trước đi hỗ trợ làm việc cho nhà nàng ta (VHM), kết quả ngay cả cơm cũng không có ăn no. Đại cô tử này, thật sự là làm cho người ta không thích nổi.
Nương tử Chu đồ tể cũng đã biết chuyện Vương Hà Hoa gả cho Thích Gia An, ở trong thôn nói rất nhiều lời ong tiếng ve, cuối cùng rơi vào trong tai Triệu thị. Triệu thị chạy tới cãi nhau một trận với nương tử Chu đồ tể, làm cho người Vương gia thôn lại một lần nữa mở mang kiến thức được sự lợi hại của Triệu thị.
Nghe nói, tóc của nương tử Chu đồ tể đều bị túm xuống dưới một phen, mà Triệu thị cũng tóc tai bù xù, có thể thấy được tình huống thảm thiết vô cùng. Mà sau đó, Vương gia không mua được thịt heo ngay tại Vương gia thôn, bởi vì nhà bán thịt heo là Chu đồ tể.
Đến tháng Chín, hoa cúc dại trên núi cũng dần dần nở ra, từng mảnh từng mảnh màu vàng, thoạt nhìn hết sức đẹp mắt. Vương Phúc Nhi đã sớm nói với cha mẹ, còn có các tỷ tỷ là muốn hái hoa cúc dại bán lấy tiền, Vương Cúc Nhi và Vương Hoa Nhi tự nhiên là hết thảy đều nghe theo Vương Phúc Nhi. Các nàng còn chuẩn bị hái xong hoa cúc thì sẽ đặt ở chỗ Trương thẩm đây, kết quả Thích thị nói thẳng: “Cứ mang về nhà, về sau có cái gì khác, cũng trực tiếp mang về đây.”
Nàng đã suy nghĩ cẩn thận, cho dù có nhịn nữa thì vẫn sẽ bị người ức hiếp, hiện tại mình quang minh chính đại kiếm tiền, vì sao lại không thể? Nếu người khác đỏ mắt cũng có thể đi hái, dù sao hoa cúc dại này cũng đầy khắp núi đồi.
Cho nên đám người Vương Phúc Nhi liền hái được rất nhiều hoa cúc màu vàng, trước rửa sạch, sau đó phơi nắng ở trong sân. Lúc bắt đầu cũng không có ai hỏi, chỉ cảm thấy đây là ba cái nha đầu lừa đảo chơi đùa, Triệu thị thì bận rộn hôn sự của Vương Hà Hoa, cũng không nhìn tới. Vì thế ba tỷ muội thật ra là lần đầu tiên quang minh chính đại làm việc gì đó ở trong viện.
Chờ hoa cúc phơi khô xong, Vương Phúc Nhi và cha Vương Đồng Tỏa đưa đến Tế An Đường, lại bán được một cái giá tốt. Vương Đồng Tỏa nghĩ bọn nhỏ đã lâu cũng không có ăn thịt, liền làm chủ mua hai cân thịt, còn muốn bồi bổ cho nương tử mình.
“Cha, người không sợ nãi nãi các nàng thấy người mua thịt, sẽ nghi ngờ, hỏi chúng ta làm sao có tiền sao?”Vương Phúc Nhi nói.
“Không sợ, khuê nữ của ta kiếm tiền, lại không ăn trộm không cướp. Phúc nhi à, cha cũng đã suy nghĩ cẩn thận rồi, trước kia là cha thực xin lỗi các con, về sau sẽ không bao giờ nữa.”Vương Đồng Tỏa nói.
Cái này thì tốt, cha là người thành thật có thể suy nghĩ cẩn thận thì thật tốt.
Nhưng mà ý tứ cùa cha là muốn đến tại phòng bếp lớn nấu thịt, Vương Phúc Nhi cũng biết cha không phải là loại người ích kỷ, có thứ tốt, lại chưa ở riêng, khẳng định sẽ làm như vậy. Trước kia đồ cậu đưa tới, thật ra thì cha cũng không có để cho cả nhà lớn đều ăn, còn có ngay cả nấm dại tỷ muội các nàng hái ở trong núi, cha cũng để cho Vương Cúc Nhi nấu ở bếp nhỏ, như vậy thuyết minh cha cũng có nguyên tắc.
“Phúc nhi, cha làm như vậy, về sau các con ở trên bàn cơm cũng có sức mạnh hơn một ít.” Vương Đồng Tỏa nói, nhớ tới trước kia thê nữ (vợ con) của mình ăn là thức ăn còn lại của người khác ăn xong, các nàng mới có thể được ăn, trong lòng hắn liền khó chịu. Hiện tại khối thịt này cho mọi người ăn, hắn nghĩ, người khác cũng sẽ không lại để cho thê nữ của hắn ăn đồ thừa của người khác, hắn là vì đề cao địa vị của thê nữ mình ở trong nhà. Tuy rằng hắn trung hậu nhưng mà không ngốc.
“Cha, con hiểu được, vậy thịt này liền nấu cho mọi người cùng nhau ăn đi.”
Địa vị kinh tế quyết định địa vị xã hội, nếu bây giờ còn không thể ở riêng, như vậy dùng một chút tiền nhỏ, làm cho cuộc sống cả nhà của mình trôi qua tốt hơn một chút, có cái gì không thể làm chứ? Hơn nữa: “Cha, thịt này, chúng ta trước tiên nấu chín ở bếp nhỏ, rồi bưng đến nhà chính được không?” Như vậy cha và nương bọn họ cũng sẽ không phải không được ăn, hừ hừ, trước tiên chúng ta ăn một ít, sau đó đưa đi qua.
“Được, cha đều nghe theo con.”
Vì thế hôm đó mọi người đều ăn được thịt heo hầm rau xanh, hơn nữa bởi vì là người của nhà lão Tam làm ra, cho nên Thích thị và mấy đứa nhỏ của mình đều được lên bàn, cũng không có ai ghét bỏ các nàng là hàng bồi tiền. Mã thị còn liên tục hỏi, sao Tam thúc kiếm được tiền. Nghe Vương Đồng Tỏa nói là mấy đứa nhỏ Vương Cúc Nhi bán hoa cúc dại kiếm được tiền, nhãn tình của nàng ta liền sáng lên: “Thì ra cái đồ chơi kia còn có thể bán được tiền, trước kia chỉ cảm thấy nở bậy khắp nơi, không nghĩ tới lại là một báu vật, như vậy hả, ngày mai ta cũng đi hái một chút, chúng ta bán được tiền cũng mua thịt cho trong nhà ăn.”
Ban đầu Vương Phúc Nhi vốn cũng không có muốn giữ bí mật biện pháp kiếm tiền này, trước kia giữ bí mật là vì có bao nhiêu tiền cũng bị nãi nãi thu hồi đi, mà cha nương của mình cũng ngoan ngoãn đưa, nay cha nương đã không như vậy nữa. Vậy thì cũng không cần phải giống như trước đây, hơn nữa cũng không thể làm phiền hà Trương thẩm mãi, cho nên các ngươi muốn đi theo thì cứ đi theo đi, ta không ngăn cản.
Đinh thị cũng nói với mấy người Đại Bảo Nhị Bảo và Tứ Bảo, muốn để cho bọn họ đi theo mấy người Phúc nhi đi hái hoa cúc bán lấy tiền. Vương Đại Bảo không đồng ý: “Đó là chuyện mấy nữ oa nhi làm, ta lớn như vậy rồi, không đi.”
“Ngươi nói ngươi coi, cũng đã lớn như vậy rồi, ngươi cũng không ngẫm lại cách kiếm tiền, mắt thấy ngươi cũng sắp phải thú tức phụ (cưới vợ), còn mỗi ngày chuyện gì cũng không biết hay sao? Nương, lần trước ta đề cập qua với Tam đệ muội, muốn cho Đại Bảo đi tới cửa hàng của muội tử Tam đệ muội làm tiểu nhị, tốt xấu cũng là một công việc, đến lúc đó nói chuyện làm mai cũng tốt. Nhưng mà đến bây giờ cũng không có tin tức, nương, nói gì Đại Bảo cũng là Trưởng Tôn của ngươi, về sau phải chống đỡ gia đình.”
Triệu thị hỏi Thích thị: “Nhà Lão Tam, đây là chuyện tốt à, sao ngươi cũng không quản?”
Thích thị nói: “Nương, chuyện này, lần trước là đại tẩu nói việc này với muội tử của ta, muội tử của ta không có mở miệng, ta cũng không thể làm chủ cho nàng được. Thứ hai, muội tử vốn là muốn cho đệ đệ của ta đi, cũng có ý tứ là trợ cấp giúp cho hắn, chỉ là đến bây giờ đệ đệ của ta cũng không đồng ý.”
Triệu thị nghe xong, vội nói: “Vậy cũng đúng, vợ lão đại, việc này ngươi cũng không cần nhớ thương, chuyện Đại Bảo, về sau lại nói.”
Thích Gia An lại là nữ tế tương lai của Triệu thị, bà cũng phải suy nghĩ cho Hà Hoa.
Hết chương 31.