Con Đường Tám Ngàn Dặm

Chương 3



Editor: Jasmin

Mùa hè, 2010.

_________

Trần Việt không quên.

Mùa hè năm 2010, Trần Việt đến Thượng Hải học đại học.

Một người chị của hội từ thiện Southwest Sunshine (Ánh Nắng Tây Nam) ở Thượng Hải đón cậu, còn có lòng đưa cậu đến trường.

Đến trường học, sau khi đã báo danh, người đầu tiên gặp mặt khi bước vào ký túc xá là Hà Gia Thụ.

Hà Gia Thụ là người tới sớm nhất, ở một mình thì cũng thấy chán, gặp bạn mới bước vào, rất nhiệt tình tự giới thiệu mình ở giường bên cạnh cậu.

Vị trí cạnh ban công, cách xa cửa ký túc.

Ký túc xá là loại giường tầng, bàn học và tủ quần áo bên dưới, giường ở phía trên.

Lúc Trần Việt đang trải giường, chị gái trò chuyện với Hà Gia Thụ, được một hồi thì khen cậu ấy rất đẹp trai (điều này thì Trần Việt công nhận), một chốc nữa lại khen cậu ấy tốt tính (điều này chắc chắn là tâng bốc, lần đầu gặp mà biết được tính cách? Dù thế nhưng điểm này tương lai cũng được Trần Việt xác nhận), hồi nữa lại mời cậu ấy ăn trái cây, lát nữa lại đưa sữa chua cho cậu ấy.

Trần Việt chăm chú trải ra giường lên nệm, vuốt đến nỗi không có một nếp nhăn.

Cậu đoán rằng, có lẽ chị ấy muốn dùng cách này để “hối lộ” bạn học, hy vọng cậu ta có thể chung sống hòa hợp với người có gia cảnh đáng thương như cậu.

Trần Việt không muốn bình luận việc này, cậu tự biết mình không phải người có tính cách dễ kết bạn.

Cậu học kỹ thuật điện và tự động hóa.

Một chuyên ngành trong khoa được chia thành hai lớp.

Bốn mươi nam sinh sống cùng một tầng lầu, đều là những thiếu niên 17 18 tuổi, còn chưa chính thức khai giảng đã “cắt máu ăn thề, nhất thể đồng tâm”, chuồn trái chuồn phải, cửa ký túc xá có cũng như không.

Trần Việt trước giờ không đến ký túc xá của người khác, cậu không thích nói chuyện, không thích xã giao, cậu chỉ chơi với ba người bạn cùng phòng, đặc biệt thân hơn với Hà Gia Thụ.

Có đôi khi, mọi người đến ký túc xá của bọn cậu, nhao nhao ồn ào, đánh nhau loạn xạ.

Để tránh bị lạc đạn, Trần Việt chỉ ngồi ngay ngắn trên giường xem.

Hà Gia Thụ nói: “Cậu đừng có ở một mình trên đó, xuống đây ngồi.”

Cậu bèn đi xuống, ngồi trước bàn học.

Mấy bạn học đang điên cuồng, xô đẩy tới cái ghế cậu ngồi cũng bị xiêu vẹo, cậu dời luôn cái ghế ra ngồi ngoài ban công.

Vẫn chưa vào học, ba mẹ Hà Gia Thụ đã tặng cho ký túc xá một đại lễ, mỗi người một máy vi tính.

Bốn máy tính cùng kiểu được mang vào ký túc xá lắp đặt, trông rất khí thế.

Lắp đặt xong xuôi, ba người còn lại nôn nóng muốn quét phần mềm, để lại bông xốp, bìa cứng, băng dính vãi khắp sàn nhà.

Trần Việt nhìn một lượt, ngồi xuống xem máy tính, lần mò chạm vào chuột, quay đầu lại nhìn dưới đất, lại nhìn máy tính, sau cùng, đứng dậy cầm lấy chổi. Rác rưởi gom thành một đống lớn, ra cửa vứt đi.

Khi quay lại vừa lúc chạm mặt với đối diện ký túc xá – lớp điện khí 2 Từ Văn Lễ đang ngậm cây kem lững thững sang chơi, hỏi: “Đã họp lớp chưa?”

“Họp rồi.”

“Lớp mấy cậu bao nhiêu nữ vậy?”

Trần Việt cạn lời.

“Ba người.” Dương Khiêm là trưởng ban tân nhiệm, đang cài phầm mềm quét virut cho máy tính.

“Không công bằng. Lớp bọn này có một người, để công bằng thì cũng phải phân cho lớp bọn này thêm một người.”

“Mơ đẹp quá.”

“Lạc thú của đời sinh viên mất đi phân nửa rồi.” Từ Văn Lễ ngả người dựa vào lưng ghế của Dương Khiêm, nói: “Con gái lớp cậu trông thế nào? Thôi quên đi, khỏi phải hỏi, chắc chắn là không…”

“Cậu thiệt sự nghĩ sai rồi.” Dương Khiêm gõ bàn phím, nói: “Có một đại mỹ nữ.”

“Bóc phét.”

“Cậu hỏi Trần Việt đi, Trần Việt không nói láo.”

Từ Văn Lễ mút kem, bóp mông Trần Việt một cái chen vào nửa cái ghế, hỏi: “Có thiệt hả?”

Trần Việt đang cài phần mềm máy tính, bị cậu ta cướp lấy con chuột vẽ vòng vòng trên màn hình.

Cậu thấy không thoải mái, hơi nhích nửa mông ra khỏi ghế, có xung động muốn đứng lên.

“Hả, hỏi cậu đó, đừng nói là có gái đẹp thiệt nha?”

Mạnh Việt nói: “Ai vậy?”

Dương Khiêm, Lí Tư Tề đang nhìn trên màn hình cùng lúc quay đầu lại: “Mạnh Quân đó!”

Hà Gia Thụ hỏi: “Bộ cậu bị cận hả?”

Trần Việt quay đầu, đọc một lượt dòng chữ nhỏ trên màn hình của Hà Gia Thụ: “Tất cả các mục tiêu ở cúp châu Âu đều được gặt hái, hãy trả lời để mở khóa liên kết tài nguyên…”

Hà Gia Thụ: “Im miệng.”

Không thể trách Trần Việt, khi họp lớp cậu ngồi tận hàng ghế cuối cùng, mấy nữ sinh thì ngồi hàng trên cùng, cậu chỉ thấy thấp thoáng hai ba cái đầu từ phía sau.

Trần Việt nói: “Không chú ý nhìn.”

Dương Khiêm bảo: “Lần sau cậu nên nghiêm túc nhìn cổ một lần.”

Trần Việt không đáp lại, nhẩm tính xem Từ Văn Lễ ngồi mấy giây thì đứng dậy được.

Còn đang nghĩ, Từ Văn Lễ đã cảm thấy chán, nhanh nhẹn đứng lên qua chỗ Dương Khiêm, hỏi: “Là Mạnh Quân đẹp, hay Trần Việt đẹp?”

Trần Việt nói: “Tôi không đẹp, Hà Gia Thụ đẹp.”

Hà Gia Thụ nói đùa: “Đã nhường, đã nhường.”

Dương Khiêm thế mà lại nghiêm túc suy nghĩ một hồi, nói: “Vẻ đẹp đó rất xứng đôi với Hà Gia Thụ.”

Từ Văn Lễ trợn tròn hai mắt: “Đẹp tới vậy hả? Cổ ở tòa nhà nào?! tôi chạy đi xem.”

Hà Gia Thụ nói: “Cậu biến thái hả?”

Chiều hôm đó, phòng khoa phát sách giáo khoa, mấy nam sinh ở chung với nhau, mõi người nhanh chóng nhận xong phần mình. Nhưng sách của ba cô gái thì vẫn để ở chỗ Dương Khiêm.

Trần Việt một mình ở ký túc xá lên mạng, điện thoại bàn bỗng reo.

Là Dương Khiêm gọi tới: “Chỉ có mình cậu ở ký túc hả?”

Trần Việt nói: “Hà Gia Thụ và Lí Tư cùng nhau đi siêu thị rồi.”

Dương Khiêm nói: “Tôi đang ở dưới lầu này.”

Trần Việt: “?”

Dương Khiêm giải thích, cậu ta đã liên lạc với ký túc xá nữa sinh, chuẩn bị đi chuyển sách cho họ, nhưng lại nhận được điện thoại của ban chủ nhiệm, phải đi nghe thông báo về chuyện học quân sự.

Trần Việt hiểu rồi, nói: “Tôi đi đưa.”

Dương Khiêm bảo: “Ba chồng sách đó nặng lắm, cậu qua phòng đối diện tìm người giúp cậu cùng đi.”

Trần Việt đáp: “Được.”

Cậu gác điện thoại, quay qua nhìn ba chồng sách giáo khoa, một chồng khoảng mười mấy cuốn, trọng lượng không nhẹ. Giữa việc gõ cửa ký túc xá tìm người giúp với tự mình mang đi, theo lẽ thường thì cậu chọn cái sau.

Cậu một tai xách một bao, hai tai ôm một bao, suôn sẻ ra khỏi ký túc xá.

Lúc xuống lầu, thậm chí còn cảm thấy bội phục bản thân, vốn cũng không phải chuyện gì quá khó,phải đi kiếm người khác giúp, cũng quá dặt dẹo rồi.

Tuy nhiên, tòa nhà ký túc xá dành cho nữ cách hơn 800 m.

Tháng 8, nắng chói chang như thiêu đốt cả mảng trời.

Nhiệm vụ này không hề dễ dàng như Trần Việt tưởng. Rất nhanh, ngón tay tê liệt, rồi cả cánh tay cũng mất cảm giác.

Vì để phân tâm, cậu bắt đầu đọc thầm bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học. Đọc được vài vòng tuần hoàn, lúc đọc đến nguyên tố Iridi, cậu đã tới dưới lầu của ký túc xá nữ, sau lưng ướt đẫm, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi. Cậu nghĩ, chuyện đầu tiên khi trở về là đi tắm.

Mạnh Quân đang đứng trước tòa nhà chờ cậu, từ xa đã nhìn thấy rồi, chạy nhanh lên trước giúp đỡ.

Mặt Trần Việt đã đỏ lên hết, nói: “Không cần.”

Nhưng Mạnh Quân không thể không giúp để mấy chồng sách trước ngực xuống, hai cánh tay cậu nhanh chóng nổi lên hai dấu đỏ đối xứng.

Mạnh Quân nhìn thấy, hỏi: “Chắc nặng lắm?”

Trần Việt nói: “Vẫn ổn.”

Tới trước tòa nhà, Trần Việt hỏi: “Nam sinh có thể vào không?”. Theo cậu phán đoán, mớ sách này một mình Mạnh Quân không mang lên được.

Mạnh Quân nói: “Chắc là không được vào, cậu để xuống đây đi, tôi tự nghĩ cách.”

Trần Việt còn thật sự nghiêm túc hỏi một câu: “Cậu nghĩ được cách gì rồi?”

Mạnh Quân nhất thời không nói nên lời, qua ba giây, đáp: “Bạn học, đây là câu nói lịch sự.”

Trần Việt không tiếp lời, rất kiên trì: “Nặng lắm, cậu không khiêng nổi.”

Mạnh Quân cũng cố chấp nhìn lại, đưa tay với cậu, nói: “Đưa cho tôi, tôi làm được.”

Trần Việt cảm thấy cô gái này có hơi không biết lượng sức, nhưng lại thấy có nói nữa cũng là chu kỳ chết, thế là đưa qua cho cậu ta một chồng.

Mạnh Quân nhận hai chồng sách, lúc này mới cảm nhận rõ ràng trọng lượng sách như nào, hai tay chỉ cầm một chồng, ôm chặt một cách khó khăn. Trần Việt suy nghĩ một giây, đặt chồng sách thứ ba vào tay cô, thả lực, nhưng không buông ra; Mạnh Quân đỡ không nổi, cả người khuỵu xuống, Trần Việt vội nâng sách lên lại, dứt khoác tuyên bố một câu: “Cậu không khiêng được.”

Mạnh Quân chịu thua, tìm dì quản lý tòa nhà nói rõ tình huống, dì quản lý cho phép vào. Hai người vào thang máy, Trần Việt nhìn chằm chằm vào số tầng màu đỏ, nhìn không rời mắt.

Mạnh Quân liếc rồi lại liếc cánh tay cậu, vết đỏ trên ngón tay, còn có vầng trán lấm tấm mồ hôi, nói: “Cảm ơn cậu đi một chuyến nha, đợi lát nữa xuống lầu, tôi mời cậu một cây kem nhé?”

Trần Việt vẫn nhìn số tầng, nói: “Tôi không ăn.”

Mạnh Quân: “…………”

Cậu lại nói: “Tới rồi”

Ký túc xá của Mạnh Quân ở 901, những người khác hiện không có mặt.

Trần Việt để hai chồng sách trên tay xuống bàn, nhìn thấy một chồng bị lệch, không kìm được phải chỉnh cho ngay lại.

Mạnh Quân nói: “Có phải cậu bị ám ảnh cưỡng chế không?”

Cô tùy tiện nói đùa, Trần Việt lại thành thật trả lời: “Có một chút.”

Mạnh Quân cười haha một tiếng, Trần Việt không cảm thấy có gì buồn cười, mà cậu trước giờ không phải lúc nào cũng đi tìm hiểu ý nghĩa của những loại tiếng cười, cậu không muốn ở lâu, nói: “Tôi đi đây.”

Nói chưa dứt câu, Mạnh Quân nhanh chóng lấy một gói khăn giấy trên bàn xé mở, lấy ra một tờ đưa cho cậu, nói: “Cậu lau mồ hôi đi.”

Trần Việt ngập ngừng một lát, lúc nhận khăn giấy, ma xuôi quỷ khiến trong đầu lại nhớ đến câu nói lúc đó của Dương Việt: “Lần sau cậu nên nghiêm túc nhìn cổ một lần.”

Cậu dường như chỉ là đang chấp hành một nhiệm vụ, đột nhiên nâng mắt lên, nghiêm túc nhìn Mạnh Quân một lượt. Vừa lúc cô cũng đang chăm chú nhìn cậu, tầm mắt thoáng chốc va vào nhau, cậu rủ mắt, nói một tiếng: “Cảm ơn”. Lập tức rời đi.

Bước vào thang máy, cậu cầm vân vê tờ khăn giấy, cảm giác dày dặn lại mềm mại, còn có mùi hương nhàn nhạt. Trần Việt trước giờ chưa từng dùng loại khăn giấy thế này. Lúc này cầm trong tay, cảm thấy như đang dùng đồ của con gái.

Ra khỏi tòa nhà ký túc, đi được nửa đường, kế bên có nữ sinh gọi cậu: “Trần Việt!”

Trần Việt quay đầu, là Manh Quân, cầm hai cây kem ốc quế, đưa cho cậu một cây: “Này cảm ơn cậu.”

Trần Việt nói: “Không cần…….”

Mạnh Quân không để cho cậu cơ hội, bảo: “Mua hai cây rồi. Cậu không ăn, tôi ném đi đó.”

Trần Việt cảm thấy cô gái này có hơi bá đạo, nhưng cũng cho rằng cổ có thể ném đi thật, mà lại ném trước mặt cậu nữa.

Vậy nên, cậu đi qua nhận lấy.

Manh Quân xoay người thì đi mất.

Trên kem ốc quế ghi “Cornetto”*, là hương vani.

*(văn gốc tác giả để tên thuần Trung của thương hiệu này là “kě’ài duō”/ “dễ thương hơn”)

Đó là lần đầu tiên Trần Việt ăn Cornetto.

Vị kem rất ngọt, hồi lâu sau khi ăn, vẫn còn đọng trên môi.

Trần Việt về đến ký túc, tắm rửa xong, lại tiếp tục chơi máy tính.

Không lâu sau, Hà Gia Thụ quay lại, ném cho cậu một hộp sữa chua lớn. Cậu tiện tay bóc ra, đang ăn dở, Dương Khiêm cũng về tới, hỏi: “Đưa sách qua đó chưa?”

Trần Việt: “Ừm.”

Dương Khiêm: “Ai đi chung với cậu?”

Trần Việt: “Một mình.”

Dương Khiêm: “Hời, tôi biết ngay cậu sẽ không kiếm người giúp mà.”

Trần Việt không nói chuyện.

Dương Khiêm: “Ai nhận sách? Mạnh Quân hả?”

Trần Việt: “Ừm.”

Bên cạnh, Hà Gia Thụ đứng dậy, hỏi: “Như nào rồi? Lần này có nhìn rõ chưa?”

Trần Việt nói: “Nhìn rõ rồi.”

Hà Gia Thụ hỏi: “Có đẹp hay không?”

Trần Việt không trả lời.

Trùng hợp, Lý Tư Tề về tới, vừa vào cửa, nhìn thấy trên bàn của Dương Khiêm có hai túi đồ đựng trái cây của siêu thị nhập khẩu, thốt lên một tiếng: “Ba mẹ Hà Gia Thụ lại mua gì nữa rồi?”

Dương Khiêm lấy trái cây trong túi ra, phát cho mọi người, nói: “Mẹ của Mạnh Quân đưa cho lớp trưởng nè, để tôi giám sát Mạnh Quân hơn. Nói nếu cô ấy vi phạm bất kỳ quy định nào của sinh viên đại học, gọi điện báo cho bà ấy.

Lí Tư Tề cầm lên một quả kiwi, cười lớn: “Còn có loại quy định của sinh viên này nữa hả?”

Trần Việt nói: “Có. Sổ tay thông tin của tân sinh vên, trang 23, in ở mặt sau.”

Lí Tư Tề cười: “Mẹ cô ấy cũng hóm hỉnh quá chứ hả.”

Dương Khiêm bảo: “Chẳng lạ, mẹ cô ấy là quan chức, còn làm bên cửa giáo dục. Coi trong bảng khảo sát, ba là doanh nhân.”

Lí Tư Tề nói: “Vậy là giống Hà Gia Thụ. Quả nhiên, Thượng Hải rồi Hàng Châu, khắp nơi đều là người có tiền.”

Dương Khiêm cười: “Vậy cũng chưa bằng gia đình của Hà Gia Thụ, Hà Gia Thụ tụi này học tập phải gọi là duy ngã độc tôn.” Nói xong, vò vò đầu Hà Gia Thụ.

Hà Gia Thụ: “Cút.”

Trần Việt không lên tiếng, mở sổ tay tân sinh viên ra, trang 23.

Cậu không nhớ nhầm, thật sự có loại “quy định sinh viên” này. Đằng sau mấy điều vừa xem lại hiện lên dáng vẻ không chắc sẽ làm theo của cô sinh viên nọ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.