Nhà họ Diêm tối nay người ra kẻ vô nhộn nhịp để chuẩn bị cho buổi hôn lễ sáng mai,người sống bên trong bận rộn bao nhiêu thì người chết bên ngoài cũng náo nhiệt không kém,xung quanh Diêm gia trang, oan hồn lượn lờ như trảy hội,đứa nào đứa nấy mặt mài vô hồn bay qua bay lại trước sân,tụi nó ở đây đều có lí do cả,tụi nó được triệu hồi, triệu hồi đến Diêm gia trang, triệu hồi đến để “phá đám cưới” ,còn lệnh từ ai, người đó có âm mưu gì,thì còn là 1 bí ẩn
Lúc bà Hai nhà họ Diêm đến nơi,bàn cửu quyền ngoài sân được trùm lại bằng 1 tấm vải đỏ,trên tấm vải còn vẽ bùa chú,mục đích rõ ràng muốn che mắt của họ,để bọn ma quỷ dễ dàng vào bên trong mà.
\_ Á…Á… cứu với
Tiếng la thất thanh từ trong nhà vọng ra,bà Hai Diêm không chần chừ, tung 1 cú đá làm văng cánh cửa tre .Trước mắt bà, Hồng Hạnh mặt xanh môi tái,chân rung lẩy bẩy,đang cố lếch đi từng bước,phía dưới đất 1 con quỷ bán thân đang bấu chặt vào chân cô,nó đang toác hộng ra,miệng to lên tới mép tai,nó đang cố bám lấy chân Hồng Hạnh,nó đang muốn nuốt cả người cô,nhanh như cắt,bà Hai Diêm lấy trong thắt lưng ra 1 đồng xu, phóng thẳng vào miệng con quỷ,đồng xu được ểm bùa từ trước,lại bị bất ngờ nên khi còn quỷ nuốt phải,nó lặp tức bị đả thương,trên đầu nó phát ra đóm sáng như bị phát nổ,nó kêu lên 1 tiếng rồi quay đầu bỏ chạy,biến mất sau lớp vách tre nhà Hồng Hạnh.
Bà Hai Diêm đến đỡ Hồng Hạnh lên,còn chu đáo rót cho cô ly trà định thần.Sau cùng đặt tay nải chứa dụng cụ chuẩn bị cho cô dâu xuống,rồi bà từ từ lấy đồ trong túi ra,thản nhiên như không có chuyện gì
\_ Con…con…con quỷ đó…!
Hồng Hạnh uống ngụm trà xong,ba hồn chín vía dần thu lại,vẫn chưa hết hoảng sợ,mặt thất thần nhìn bà Hai dò hỏi
\_Nó bị thương không nhẹ,chắc trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tìm cô đâu
“Sẽ không tìm…trong một khoảng thời gian “
Nhận ra điều bất thường trong câu nói của bà Hai Diêm,Hồng Hạnh ngớ người
\_Vậy…vậy nó sẽ lại tìm tôi sao ? Tôi với nó có thù oán gì ? Sao nó muốn giết tôi..sao lại như vậy?
Bà Hai Diêm như không quan tâm tới mấy câu hỏi của Hồng Hạnh,bà đến kế bên cô,thoa thoa,trét trét,bắt đầu công việc trang điểm cho cô dâu
\_Tối qua không ngủ ngon,mắt hơi thâm,tí trên đường đi,cố gắng nhắm mắt 1 chút,có chuyện gì cũng đừng mở mắt ra
Bà nói xong câu đấy rồi im lặng, cho đến khi 1 cô dâu xinh đẹp được trang điểm xong
Hồng Hạnh khoác lên người bộ hỉ phục cầu kì và sang trọng,cảm giác giống như gà rừng hoá thành phượng hoàng,lộng lẫy,kiêu sa nhưng lại có phần gượng gạo
Bà Hai Diêm đưa cho cô chiếc gương đồng,nhìn mình trong gương, Hồng Hạnh kinh ngạc đến quên mất chuyện mình vừa trải qua khi nãy
\_Thật là đẹp quá \(. Cô suýt xoa\)
Chuẩn bị xong mọi thứ thì trời cũng đã sáng,bên nhà họ Diêm cũng đã cử tùy tùng với bà mối sang rước dâu,ông Bảy “Què” cũng đã chỉnh tề trong bộ áo dài truyền thống.Bà Hai trùm chiếc khăn đỏ cô dâu cho Hồng Hạnh rồi ra hiệu cho bà mối dắt tay cô đưa lên kiệu
\_Nhớ nhắm mắt lại,nghe gì cũng không được mở mắt ra,càng không được đáp lời bất kì ai,rõ chưa
Bà Hai kê sát tai Hồng Hạnh dặn nhỏ,cô im lặng gật đầu,cho dù là gì thì bà Hai Diêm cũng đã cứu mạng cô,tốt xấu gì thì bà cũng là ân nhân của mình,cô nên nghe lời một chút.
\_Khởi kiệu
Bà mối vừa nói xong thì kiệu được nhắc lên,Hồng Hạnh nghe tiếng bước chân đang đi chuyển,cô đoán mình đang được khiên đi.Nghe lời bà Hai dặn,trên suốt quãng đường cô cứ im lặng nhắm mắt,cố ngủ cho lại sức vì tối qua đã quá mệt mỏi vì con quỷ kia,có nghe âm thanh gì cô cũng xem như không,cứ lịm dần,lịm dần
Bỗng nhiên xa xa có tiếng kèn,tiếng trống,rồi tiếng khóc,tiếng kêu gào thảm thiết,mỗi lúc một to dần,Hồng Hạnh đang đi vô giấc ngủ,bỗng nghe một tiếng keng rất lớn,gần sát bên tai,cô giật bắn người,theo quán tính mở mắt ra nhìn,vừa hay chiếc quan tài và chiếc kiệu cưới đi song song cùng nhau,cô buộc miệng
\_Đám ma nhà ai mà lớn thế nhỉ?
Cô vừa dứt câu,một cơn gió ùa tới,gai óc cô cũng chạy dài dọc từ gáy tới sống lưng.Rồi cô nghe thấy tiếng cười khanh khách,tiếng huýt sáo như trêu ghẹo,1 bên má cô có cảm giác lành lạnh như ai đó đang sờ vào.
\_Dừng lại
Nghe bà Hai Diêm ra lệnh,đám kiệu phu cũng dừng chân,họ từ từ hạ kiệu xuống.
Bà Hai Diêm tiến đến cửa kiệu,lấy 1 đồng xu từ trong thắt lưng ra,kẹp giữa hai ngón tay trỏ và ngón tay giữa,nói vọng vô trong kiệu
\_Ai từ đâu đến thì về nơi ấy,chúng ta không động chạm nhau,cớ sao lại trêu hoa ghẹo nguyệt ở đây
\_Ta không trêu ghẹo ai,ta muốn đưa vợ ta đi
Giọng nói khàn đặt từ trong kiệu vọng ra,kèm theo tiếng cười man rợ
\_Nói bừa,ai là vợ của ngươi,nếu không đi,đừng trách ta
Đáp lại lời cảnh báo của bà Hai Diêm là 1 tràng cười khoái chí nhưng đầy vẻ bỡn cợt,tiếng cười phát ra từ trong kiệu nhưng lại có cảm giác như từ 1 nơi xa xôi nào tới,đám tùy tùng cùng mấy người phu khiên kiệu nghe thấy thì hoảng loạn lùi ra,lúc này con đường chỉ còn 1 mình bà Hai Diêm đứng đối diện với kiệu cưới,gió thổi tứ phía,màn cửa kiệu bay phấp phới,bà Hai Diêm nheo mắt nhìn vào trong,cố dò xét tình hình cô dâu như thế nào.
Hồng Hạnh lúc này trong kiệu thần trí mê man,hai chân cảm giác như đang lơ lửng,cả người như muốn bay lên, xung quanh mờ mờ,ảo ảo,có ai đó đang muốn đưa cô đi, nhưng hồn vía của cô đang cố bấu víu vào thân thể,cố gắng không đi theo tiếng gọi của người nọ,nhưng cảm giác cơ thể càng lúc càng nhẹ dần,ba hồn đã bay lên,cơ thể hiện tại chỉ còn lại chín vía, nhưng với tình hình này,khéo cả chín vía cũng bay theo,thân xác mất hết hồn vía,Hồng Hạnh sẽ thành oan hồn vất vưởng,khó lòng trở về dương thế.Nhưng cô đâu ngờ được,chỉ cần người kia thuận lợi khiến cô hồn lìa khỏi xác,hắn ta sẽ chiếm lấy linh hồn cô,bắt cô đưa về chỗ của hắn ,bắt cô lấy hắn, làm vợ của hắn, cùng hắn làm 1 đôi vợ chồng ma
\_Mím chặt môi lại, giữ chặt năm đầu ngón tay lại trong lòng bàn tay,mở mắt ra,nhìn về hướng tôi …Mợ Hai Diêm,mợ Hai Diêm,mợ nhất định không được đi theo hắn
Bà Hai Diêm nói như thét lớn,cùng lúc đó, bà ném đồng xu có cột sợi chỉ đỏ về phía Hồng Hạnh,sợi chỉ nhanh chóng quấn lấy cổ tay cô,một luồng sáng màu vàng len theo sợi chỉ, truyền thẳng vào người Hồng Hạnh, như có thêm sức mạnh,ba hồn lặp tức bị kéo trở về thể xác cô, Hồng Hạnh lại nghe theo lời bà Hai Diêm nói,miệng mím chặt,không cho âm khí đi vào,đầu ngón tay bấm chặt vô lòng bàn tay không để hồn phách bị kéo ra.
Hồn ma kia bị cướp lại linh hồn Hồng Hạnh một cách bất ngờ,hắn nổi giận bay thẳng ra chỗ bà Hai Diêm,mặt hắn nôm già chát,trên trán còn đầy rẫy nếp nhăn,đôi mắt tràn đầy oán khí, đúng là một lão ma già háo sắc
Hồng Hạnh lúc này đã kịp hoàn hồn,nhưng thần trí vẫn chưa bình tĩnh lại,còn đang mơ màng,cô nghe bên tai lại là giọng nói của người đó, người đã giúp cô thoát khỏi hiểm cảnh tối qua
\_Giúp đi,giúp một tay đi
\_Giúp…giúp…giúp thế nào.
Cô ấp úng, rồi tự bịt miệng mình lại,mình có thể nói chuyện với người đó sao.Hồng Hạnh kinh ngạc
\_Máu…máu của cô… Còn đồng xu, đồng xu đó
Như chợt hiểu ra,Hồng Hạnh vội vàng đưa ngón tay lên miệng,cắn thật mạnh đến khi ngón tay rướm máu,sau đó bôi hết đồng xu,rồi kéo thêm một vệt máu thấm ướt một đoạn sợi chỉ.
Bà Hai Diêm đang đánh nhau với hồn ma lão háo sắc ,thì cảm nhận được sợi chỉ đỏ bà giữ đang nhút nhít,nhìn về phía kiệu cưới,bà hiểu ý Hồng Hạnh,chớp lấy thời cơ hắn lơ là,bà lấy đồng xu ra,ấn ngay tráng hắn,giữ hắn bất động trong khoảng thời gian rất ngắn,liền sau đó bà Hai thu sợi chỉ và đồng xu về phía mình,trong lúc đó bà xoay người vòng quanh lão ma háo sắc,sợi chỉ theo tay bà cũng quấn thành vòng tròn quanh người lão mấy vòng.
Sợi chỉ bùa,cùng với đồng xu dính máu trinh nữ,còn là trinh nữ có căn duyên,lần này lão ma háo sắc còn không bị bầm đập.
Đúng như dự đoán,khi sợi chỉ được thấm máu Hồng Hạnh chạm vào người lão,lão đã thét lên vì đau đớn,cố vùng vẫy thoát khỏi sợi chỉ, thì ngay lặp tức đồng xu kia cũng bay tới,ghim thẳng vào tráng lão,làm rơi cả đồng xu trước đó được bà Hai ấn vào.Hắn càng đau càng cố vùng vẫy nhưng vô ích,khi giọt máu dính trên đồng xu chạm vào người lão, cũng là lúc lão phát hiện ra mình không còn cơ hội thoát được trận này.
Trước khi tan biến vào hư không ,lão dùng tất cả sinh lực còn sót lại,thả ra thêm một trận cười ghê rợn,từ chỗ lão xuất hiện mấy đóm xanh u ám, một lúc sau hiện rõ là những oan hồn ma nữ,họ đứng dậy,tiến lại gần Hồng Hạnh,mặt ai nấy điều lạnh tanh,oán khí chồng chất,hai tay họ đưa về trước cứ như sẽ bước đến bóp cổ cô.Hồng Hạnh hoảng hốt,bất giác lùi về sau, nhưng cô đang ở trong kiệu,vốn dĩ không có đường lui,phía trước là đám ma nữ kia,phải làm sao đây
\_Dừng lại,các người nên phân biệt được ai thù ai bạn
Nghe câu nói đó của bà Hai Diêm,bọn ma nữ đứng lại,nhìn nhau như hội ý rồi bỏ tay xuống, cùng bước lại gần Hồng Hạnh,họ cúi đầu làm tư thế cảm ơn rồi quay lại,nhìn bà Hai Diêm lại cúi tạ rồi từ từ biến mất
Lúc này Hồng Hạnh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm,cô ngồi bệch xuống kiệu,mặt kệ kiệu phu cùng đám tùy tùng từ nãy giờ nấp vào một góc,giờ quay trở lại tiếp tục công việc của họ là đưa cô về Diêm gia trang.Ngồi trong kiệu tự định thần lại,Hồng Hạnh mới nhận ra có quá nhiều sự trùng hợp ở đây,trùng hợp tại sao trước ngày cô lấy chồng lại có ma quỷ muốn hại cô,trùng hợp tại sao lúc đó bà Hai Diêm lại có mặt kịp thời giúp đỡ cô,trùng hợp tại sao bà Hai Diêm,phu nhân nhà giàu có lại biết trừ tà,còn giọng nói kia là của ai,từ đâu đến, tại sao lại biết cô gặp chuyện mà năm lần bảy lượt giúp đỡ cô.Suy nghĩ mãi càng lúc càng rối,chợt Hồng Hạnh nghe tiếng bà Hai Diêm
\_Dừng lại,đã tới rồi
\_Đưa cô dâu vào trong làm lễ..