Dịch: Kei/ Beta: Phi Phi
Mặc dù đèn trong phòng khách sạn không sáng lắm nhưng màn hình máy tính có độ sáng riêng, vì vậy Hàn Cẩm Thư có thể nhìn thấy rất rõ ràng ID trò chơi trên máy tính của Ngôn Độ là “Letter”.
Hả?
Letter?
Hàn Cẩm Thư vô cùng sửng sốt, phản ứng đầu tiên là giơ tay chỉ vào màn hình máy tính, ngơ ngác hỏi Ngôn Độ: “Đây là cái gì? ID trò chơi của anh không phải tên là “DYan” à?”.
Cánh tay của Ngôn Độ ôm lấy eo thon của cô, thản nhiên trả lời cô: “DYan là tài khoản phụ anh đăng ký vào hai năm trước, Letter là tài khoản chính của anh ở khu cũ”.
Nghe xong câu trả lời của Ngôn Độ, Hàn Cẩm Thư càng sửng sốt gấp bội
Cô nhìn khu trò chơi trong tài khoản của Ngôn Độ: Ảo Ảnh Mê Thành.
Khu 1 là khu lâu đời nhất của “Tower of Justice”, tập hợp gần như tất cả những người chơi cao thủ và người chơi cấp thần của trò chơi này.
Hàn Cẩm Thư với tư cách là một fan cứng của “Tower of Justice”, tất nhiên cô biết cùng một khu vực trò chơi không cho phép “trùng tên”. Cũng tức là, không thể xuất hiện hai cái ID giống hệt nhau trong cùng một khu.
Người bạn qua mạng, bạn viết thư lâu năm chưa từng gặp mặt của cô, người đứng đầu máy chủ năm đó, bậc vương giả của khu 1 đến nay vẫn không có ai có thể vượt qua, người đó là “Letter”.
Mà hiên tại, Ngôn Độ nói với cô tài khoản mấy ngày trước anh PK cùng cô, bị cô đánh tơi tả chỉ là tài khoản phụ, còn tài khoản chính của anh cũng ở khu 1 tên là “Letter”.
Điều này nói lên điều gì?
Hàn Cẩm Thư vắt óc suy nghĩ khi đầu óc vẫn còn mê man, cuối cùng cũng nghĩ đến một khả năng suy nhất.
Vậy chính là, người chồng hờ trước mắt chính là hốc cây Letter của cô.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư: “……”.
Cả phòng khách sạn đều rơi vào sự chết lặng quỷ dị.
Chết lặng, thật sự là yên tĩnh hơn cả cái chết.
Sự im lặng khiến người ta ngột ngạt kéo dài gần một phút. Sau đó, Hàn Cẩm Thư mới quay đầu như người máy, quay lại nhìn Ngôn Độ.
Cô ngẩn người nhìn anh, thử nói: “Anh là Letter?”.
Giọng điệu Ngôn Độ bình tĩnh: “Ừm”.
Hàn Cẩm Thư: “Anh thực sự là Letter?”.
Ngôn Độ vẫn rất bình tĩnh: “Đúng”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Nhất thời, Hàn Cẩm Thư hoàn toàn không thể chấp nhận thực tế quá bi thảm này, cô nghĩ: Có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp thì sao? Có lẽ cơ chế đặt tên của trò chơi xuất hiện bug, tài khoản chính của Ngôn Độ có cùng tên với bạn qua mạng gốc cây đại thần của cô thì sao?
Cứ như vậy, ôm lấy tâm lý ăn may đó, Hàn Cẩm Thư nín thở dùng vẻ mặt nghiêm túc nhất, động tác chậm rãi nhất từ từ duỗi tay phải ra cầm con chuột di chuyển đến danh sách bạn bè trong tài khoản của Ngôn Độ.
Nhấp một cái vào nút bên trái để mở.
Vị trí đầu tiên trong danh sách bạn bè là hình đại diện cô gái hoạt hình mà Hàn Cẩm Thư rất quen thuộc. ID trò chơi tên là “Hôm nay Thư Thư cũng muốn chinh phục toàn bộ tháp liên minh”.
Ngôn Độ thậm chí còn ghim cuộc trò chuyện.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư tan nát cõi lòng, lại lần nữa run rẩy di chuyển mũi tên, nhấn mở hộp thoại trò chuyện của “Hôm nay Thư Thư cũng muốn chinh phục toàn bộ tháp liên minh”.
Quả nhiên. Tin nhắn mới nhất vừa được gửi đi cách đây mười phút, nội dung là:
[Hôm nay hại bạo quân ăn xoài bị dị ứng, tôi vừa áy náy vừa lo lắng, may mà anh ấy không có gì đáng ngại. Chao ôi!]
Hàn Cẩm Thư: “…”
Lạch cạch, loảng xoảng!
Hai mắt Hàn Cẩm Thư tối sầm lại, cô nghe được âm thanh trái tim nhỏ bé của mình vỡ vụn thành từng mảnh.
Cứu tôi với, hốc cây mà cô ngày ngày điên cuồng phàn nàn về anh chồng hờ thế mà chính là người chồng hờ chính chủ, tình tiết ma quỷ gì vậy? Tình huống gượng gạo gì thế này?
Thảo nào Ngôn Độ lại hiểu rõ mọi chuyện của cô như lòng bàn tay.
Biết cô thích kẹo nổ vị mận, biết cô thầm gọi anh là bạo quân, biết cô cho rằng tính tình anh không tốt, anh chẳng có gì ngoài bộ mặt khiến người người ghen tị… Hơn nữa những điều này, từng cái một dù tốt hay xấu đều do cô đích thân nói với Letter.
Hàn Cẩm Thư cảm thấy mình sắp điên rồi.
Ngay sau đó, giọng nói của Ngôn Độ lại vang lên bên tai cô, vẫn lạnh nhạt dễ chịu tản mạn như cũ. Anh nói: “Bình thường nói chuyện qua mạng thì nói không ngớt, không ngừng bóc phốt, ríu rít làm cho anh nhức đầu. Sao bây giờ đối mặt với anh mà em lại không nói lời nào vậy, hả cô bạn mạng?
Chính những lời này của anh đã thành công khơi dậy sự khó xử và xấu hổ trong lòng Hàn Cẩm Thư.
Cô rất bình tĩnh hít một hơi thật sâu, lịch sự nói với Ngôn Độ “Xin lỗi, em đi nhà vệ sinh một lát” rồi nhảy cái vèo xuống khỏi chân anh, nhẹ nhàng vuốt tóc, ung dung đi vào nhà vệ sinh, sau đó đóng sầm cửa lại.
Khóa trái.
Rầm!
Hàn Cẩm Thư ngồi phịch xuống, trong lòng gầm lên: A!!!
Nếu như cô có tội xin hãy để pháp luật trừng trị cô, tại sao lại muốn cô trải qua tình huống không tưởng và mất mặt mang tên “Bạn mạng mà tôi dùng để bóc phốt chồng lại chính là chồng tôi”!!!
Gào thét xong, Hàn Cẩm Thư dùng sức cắn dây áo choàng tắm, hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt.
Mấy phút sau, sự xấu hổ và bối rối bao trùm trong lòng cô đã biến thành ngọn lửa cháy bừng bừng. Cô tức giận mở toang cửa phòng vệ sinh, kiêu ngạo đi đến trước mặt Ngôn Độ, trừng mắt nhìn anh tức giận nói: “Ngôn Độ, anh thực sự quá đáng rồi nhé!”.
Ngôn Độ đưa tay ôm cô ngồi lại trên đùi mình, nhìn khuôn mặt tức giận của cô, nhướng mày: “Sao anh lại quá đáng?”.
Hàn Cẩm Thư tức giận siết chặt nắm đấm: “Anh đường đường là huyền thoại số 1 toàn quốc lại đi đăng ký tài khoản phụ ở khu mới, lúc PK với với em còn cố ý giả vờ thua em. Có phải lừa em rất thú vị không?”.
Ngôn Độ nắm lấy nắm đấm nhỏ của cô đưa lên môi hôn một cái, nói: “Anh vốn dĩ không muốn gạt em”.
Hàn Cẩm Thư: “Hả?”.
Giọng điệu của Ngôn Độ rất bình tĩnh: “Lúc đó anh thấy em rất hào hứng tìm anh PK, dáng vẻ giống như muốn hành hạ anh vậy. Anh sợ em thua thảm quá sẽ không vui nên mới nhường em”.
Hàn Cẩm Thư giận sôi máu, cô dùng sức rút tay lại, hỏi ngược lại: “Nghe anh nói như vậy chẳng lẽ em còn phải cảm ơn anh có lòng tốt suy nghĩ cho em à?”.
Ngôn Độ ôm chặt lấy cô rồi hôn lên má cô, dịu dàng dỗ dành: “Được rồi, đều là lỗi của anh. Thư Thư đừng giận”.
Hàn Cẩm Thư tức giận quay đầu đi, không muốn để ý đến anh.
Ngôn Độ cảm thấy hơi buồn cười, ngón trỏ lướt nhẹ bên tai cô, thấp giọng nói: “Ngày nào em cũng nói xấu anh, không mắng anh vô nhân tính thì cũng là mắng anh mưu mô, còn bịa đặt rằng ngày nào anh cũng bắt nạt em. Anh không giận em cho nên hai chúng ta cũng xem như hòa nhau. Thế nào?”.
“Bịa đặt? Em đâu có bịa đặt”. Hàn Cẩm Thư đang muốn nổi trận lôi đình, “Anh vốn đã bắt nạt em”.
Ngôn Độ nhìn chằm chằm cô: “Em đang nói là kiểu bắt nạt nào vậy?”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Ngôn Độ nâng cằm cô lên, cúi đầu khẽ cắn môi cô: “Kiểu này à?’. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Ngôn Độ dùng tay xoa nắn cái gáy mềm mại của cô, đầu ngón tay chậm rãi vuốt dọc theo chiếc cổ thon thả duyên dáng, đôi môi mỏng hôn lên cổ cô, thanh âm khàn đến đáng sợ: “Hay là kiểu này?”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư bị anh trêu chọc đến mức cả người như bị thiêu đốt, gương mặt đỏ bừng sắp chảy máu. Vất vả lắm mới lấy lại được lý trí, cô dùng sức đẩy đầu anh ra xa vài centimet, đỏ mặt nói: “Em còn đang giận, rất rất giận, anh tránh ra. Đêm nay anh đừng hòng làm gì em nữa”.
Sức lực của phụ nữ chẳng là gì đối với đàn ông, chưa kể thân hình mảnh khảnh, cánh tay gây guộc và cổ tay cô yếu ớt đến đến nỗi Ngôn Độ mỗi lần muốn cô phải hết sức kiềm chế, sợ không cẩn thận sẽ khiến cô bị thương.
Ngôn Độ chỉ dùng một tay trái đã dễ dàng nắm lấy hai cánh tay không ngoan của cô. Tay phải anh gõ nhẹ bàn phím tắt máy, vòng tay nhấc bổng cả người cô lên vai, bế cô đi thẳng về phía phòng ngủ.
Hàn Cẩm Thư vừa đá vừa đạp trong lòng anh, đỏ mặt giãy giụa: “Ngôn Độ! Em không đồng ý, hành vi của anh là phạm pháp đấy”.
Ngôn Độ làm ngơ trước những lời quở trách giận dỗi của Hàn Cẩm Thư, cúi người đặt cô xuống giường.
Vừa đặt lưng xuống tấm nệm mềm mại, Hàn Cẩm Thư lập tức lăn một vòng rúc vào góc giường lớn. Thấy anh dùng vẻ mặt lạnh lùng và bình tĩnh nhìn xuống mình, liền vô thức nắm chặt vạt áo rồi bày ra vẻ mặt hung dữ: “Em cảnh cáo anh, đừng có làm càn!”.
Ngôn Độ nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó cũng bước lên giường.
“Anh anh anh!” Hàn Cẩm Thư sợ đến líu cả lưỡi, mặt đỏ bừng lắp bắp nói: “Như vậy là phạm pháp đó! Mặc dù chúng ta là vợ chồng nhưng cưỡng bức trong hôn nhân cũng sẽ bị bắt ngồi tù! Anh đừng tự mình đào mồ chôn mình nhé”.
Nào ngờ giông tố trong dự kiến đã không xảy ra.
Thân hình cao lớn của Ngôn Độ uể oải ngã ra phía sau, nằm xuống nghiêng người qua, cánh tay chống thái dương bên trái. Sau đó anh vươn tay chậm rãi vỗ vỗ chỗ bên cạnh, nhìn chằm chằm cô nói: “Lại đây, nằm xuống, chúng ta tâm sự”. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Hàn Cẩm Thư: “?”.
Hàn Cẩm Thư hết sức khó hiểu: “Vì sao chúng ta phải nằm xuống tâm sự, cứ ngồi như vậy nói không được à?”.
Ngôn Độ ngữ khí nhàn tản: “Một là em nằm xuống, anh với em tâm sự. Hai là em nằm xuống, anh với em làm. Em tự chọn đi”.
Nói một cách ngắn gọn, cô không có lựa chọn nào khác ngoài việc nằm xuống trước.
Hàn Cẩm Thư không nói nên lời, cô nắm chặt cổ áo ngủ lề mề vài giây mới miễn cưỡng nhích người đến bên cạnh Ngôn Độ, cẩn thận mà dè dặt nằm xuống ở cách anh chừng 20 centimet.
Ngôn Độ lướt nhìn khoảng cách giữa cô và anh, nói: “Lại gần anh một chút”.
Hàn Cẩm Thư giao kèo với Ngôn Độ: “Cứ như vậy đi”.
Ngôn Độ nói: “Thư tình tiểu thư, hẳn là em biết mặc dù anh luôn kiên nhẫn với em nhưng anh không thích một điều nói hai lần”.
Hàn Cẩm Thư: “…??”.
Hàn Cẩm Thư trầm mặc, sợ rằng nếu lỡ đắc tội với bạo quân sẽ tai bay vạ gió, thế nên cô đành phải nhích lại gần chỗ anh.
Ngôn Độ lại nói: “Lại đây ôm anh”.
Hàn Cẩm Thư: “…!!”.
Lại yêu cầu gì nữa đây. Cô cố nén không trợn tròn mắt, thấp thỏm hít một hơi thật sâu, sau đó vươn hai tay nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh. Động tác này khiến cô buộc phải vùi mặt vào lòng anh.
Ngôn Độ miễn cưỡng hài lòng, khóe miệng hơi cong lên thành một vòng cung, hai tay vòng lại ôm chặt lấy cô gái nhỏ đang dán vào lòng mình, cúi đầu hôn lên trán cô.
Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp động lòng lại càng thêm quyến rũ. Cô dụi vào ngực anh theo thói quen, ngay cả cô cũng không nhận ra hành động này của mình giống như mèo con đang làm nũng với chủ nhân.
Nhưng giọng điệu của cô vẫn kiên định như cũ: “Nói đi, anh muốn nói chuyện gì?”.
Ngôn Độ áp môi lên tai trái của cô, nhẹ giọng nói: “Duyên phận của chúng ta”.
Nghe vậy, ánh mắt Hàn Cẩm Thư bỗng lóe lên.
Hàn Cẩm Thư nhớ rõ thời điểm “Letter” xuất hiện và thống trị toàn bộ “Tower of Justice” là vào học kỳ một của năm lớp 12.
Vào thời điểm đó, Hàn Cẩm Thư vừa bị Hàn Thanh Bách ném đến Lan Giang, đang ở đỉnh điểm của thời kỳ nổi loạn. Cô tiêu cực, chán nản, cực kỳ chán ghét việc học và rất mơ hồ về tương lai. “Tower of Justice” là thiên đường của cô, là nơi duy nhất cô có thể trốn tránh khỏi thực tại.
Sau đó, Hàn Cẩm Thư vô tình biết được sự tồn tại của huyền thoại “Letter”.
Sau đó nữa là chuyện cô chi rất nhiều tiền để nạp vào tài khoản của “Letter” và thành công kết bạn với “Letter”.
Hiện tại, người đã sống trong truyền thuyết được tất cả người chơi của “Tower of Justice” tôn sùng là thần thoại bất khả chiến bại đang uể oải nằm bên cạnh cô.
Anh trở thành chồng của cô, trở thành người triền miên hằng đêm với cô.
Hàn Cẩm Thư chỉ cần nghĩ đến chuyện mỗi Ngày Độ đều nhận được đủ loại lời bóc phốt về mình, cô sẽ xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái lỗ tại chỗ mà chui xuống.
Hàn Cẩm Thư cảm thấy mỗi lần Ngôn Độ cắn cô thật mạnh, muốn cô mạnh mẽ như vậy, hình như đều có lý do rất hợp tình hợp lý.
Khẳng định là anh đã bí mật trả thù cô vì đã mắng anh với “người khác”.
Nghĩ đến đây Hàn Cẩm Thư lại xấu hổ vô cùng, cô vùi đầu vào ngực anh, không dám ngước mắt nhìn anh, ủ rũ hỏi: “Anh biết em là “Hôm nay Thư Thư cũng muốn chinh phục toàn bộ tháp liên minh” từ khi nào thế?”.
Ngôn Độ áp môi lên đỉnh đầu của cô, im lặng vài giây mới đáp: “Rất lâu rồi”.
“Bao lâu?” Hàn Cẩm Thư có chút tò mò, “Trước khi chúng ta kết hôn sao?”.
Ngôn Độ đưa lòng bàn tay vuốt ve gò má thanh tú của cô, lưu luyến qua lại rồi thản nhiên đáp: “Gần như vậy”.
Vừa dứt lời, Hàn Cẩm Thư kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Cô mở to hai mắt nhìn anh, cảm thấy hết sức khó tin: “… Anh đã biết em là Thư Thư trước khi chúng ta kết hôn, vì sao lại giấu em hai năm mới nói cho em anh là “Letter” chứ?”.
Ngôn Độ áp mặt vào mặt cô, chiếc mũi cao của anh cọ vào chóp mũi của cô, nhẹ nhàng nói: “Nếu nói sớm cho em thì em sẽ không nói với anh nhiều lời thật lòng như vậy. Há chẳng phải chúng ta sẽ thiếu đi niềm vui của vợ chồng sao”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, đấm thật mạnh vào người anh: “Niềm vui cái đầu anh! Anh chỉ đang xem trò cười của em thôi!”.
Ngôn Độ: “Ai bảo phu nhân ngoài đời lạnh nhạt nhưng trên mạng lại nhiệt tình với anh. Anh cũng bất đắc dĩ thôi”. —Đọc full tại Truyenfull.vn—
Nghe, nghe đi, giọng điệu này, từ ngữ này. Con người mưu mô này còn tủi thân nữa chứ?
Hàn Cẩm Thư tức giận đến nỗi muốn nhào tới cắn chết anh: “… Làm ơn đi. Em lạnh lùng với anh khi nào, rõ ràng lúc nào nhìn thấy anh em cũng cười, anh có thể đừng đổi trắng thay đen như vậy được không?”.
Sắc mặt Ngôn Độ vẫn không thay đổi, vươn tay nhéo gò má ửng hồng của cô, bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ đáng yêu của cô: “Em không biết nụ cười của em rất thương mại à, nhìn qua rất giả tạo”.
Hàn Cẩm Thư phủi tay anh ra, lẩm bẩm nói: “Làm gì có”.
Hàn Cẩm Thư: “Thứ nhất là bởi vì thoạt nhìn anh rất hung dữ khó gần, cho nên em chỉ có thể thôi miên mình coi anh là khách hàng của em. Thứ hai, trước đây em chưa từng yêu đương cũng chưa từng thích ai, hoàn toàn không biết cách chung sống thân mật với người khác giới. Thứ ba, chúng ta là liên hôn, không có tình cảm, đương nhiên em chỉ có thể làm vợ chồng hờ với anh”.
Ngôn Độ nghe vậy khẽ nhướng mày: “Em không thích ai trước anh, thế bây giờ có không?”.
Hàn Cẩm Thư: “…”.
Trái tim Hàn Cẩm Thư đập lỡ nhịp, sắc mặt đỏ bừng, ấp úng một lúc mới nói: “Em, em… đột nhiên em khát nước, em đi rót ly nước uống”.
Nói xong, cô hốt hoảng vùng ra khỏi vòng tay anh.
Thế nhưng trước khi chân trần của Hàn Cẩm Thư chạm đất, vòng eo cô bị siết chặt, chớp mắt đã bị người đàn ông trên giường ngăn lại.
Ngôn Độ ôm cô gái nhỏ đang đỏ mặt, lật người đặt cô lên người mình. Ngôn Độ nở một nụ cười nhàn nhạt trên môi, đôi mắt đen thâm thúy nhìn Hàn Cẩm Thư một lượt từ trên xuống dưới.
Hàn Cẩm Thư xấu hổ đến nỗi sắp bốc khói, phản bác lại: “Đã nói là tâm sự thôi mà, anh lại muốn làm gì?”.
Ánh mắt của Ngôn Độ nhìn cô sâu không thấy đáy, anh uể oải nói: “Đương nhiên là giúp cô bạn mạng Thư Thư của anh thực hiện ước mơ”.
Hàn Cẩm Thư: “???”.
Hàn Cẩm Thư khó hiểu: “Thực hiện ước mơ gì?”.
Ngôn Độ nói: “ID trò chơi của em tên là “Hôm nay Thư Thư cũng muốn chinh phục toàn bộ tháp liên minh””.
Hàn Cẩm Thư nghe nickname trò chơi của mình từ anh nhưng vẫn không hiểu: “Đây đúng là ID trò chơi của em, lúc đó tùy tiện đặt thôi, ý trên mặt chữ, không có ý nghĩa gì đặc biệt. Anh nhắc đến ID của em làm gì?”.
“Mặc dù không thể chinh phục toàn bộ tháp liên minh, nhưng em chinh phục được người đàn ông thống trị đỉnh cao của tháp liên minh”. Ngôn Độ kéo đầu cô xuống hôn lên môi cô, khàn giọng cười: “Tiểu thư tình của anh cũng rất lợi hại”.