Cổ Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi

Chương 4: Lời hứa…Trưởng thành….Cố nhân….Thanh lâu



”Kỳ Nhi, muội thật sự muốn vào Trúc Lâm sao.” Nguyệt Tĩnh Dạ vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn nàng. 

“Ca ca, huynh không cần khuyên muội, ý muội đã quyết rồi muội nhất định sẽ bằng mọi cách chữa trị cho nàng.” ta nắm tay ca ca cười dịu dàng. 

Nguyệt Tĩnh Dạ nhìn muội muội này, từ sao khi tỉnh lại đã khác rất nhiều, tính cách kiên cương hơn hoạt bát hơn, khi nói chuyện cũng mạnh dạn hơn, không còn bộ dáng nhút nhát như xưa “Kỳ Nhi, muội thay đổi rất nhiều.” 

Kỳ Nhi chân thành nhìn ca ca nói: “Muội bây giờ không tốt sao.” 

Nguyệt Tĩnh Dạ nhìn nàng một lát, đứng vậy bước ra cửa quay đầu lại nói một câu rồi bước đi: “Dù cho là bây giờ hay lúc trước, cả hai….đều là muội muội ta thương yêu.” 

Nàng lúc đó không hiểu câu nói đầy ẩn ý đó, cho đến sau này khi hiểu được cũng đã phải trả một cái giá thật đắt. 

Kỳ Nhi nhìn ca ca nở một nụ cười như ban mai, cho đến khi tiếng bước chân xa dần nụ cười cũng tắt lịm, thay vào đó là khuôn mặt lạnh như băng. 

Xoay người đi về phòng ngủ, Kỳ Nhi bước đến gần chiếc giường bằng gỗ trạm khắc tinh xảo, trước giường màn lụa buông xuống, vén lên trướng màn bên trong trải một tấm đệm bằng lông thú thật dày, nằm trên đó là một thiếu nữ mặc lục y sắc mặt tái nhợt, đôi môi không còn huyết sắc, đôi mắt nhắm nghiền như một cái xác chết. 

Vuốt lấy đôi má nõn nà đã lạnh băng kia, từ khuôn mặt lạnh như băng đã chuyển thành bi thương rơi lệ, nàng chậm rãi nhớ đến tình cảnh khi vừa mới tỉnh dậy kia, nếu không có Phi Yến có lẽ nàng đã chết một lần nữa rồi.

…… 

Vào ngay cái đêm ca ca đưa ta về Ám Nguyệt Thần Giáo, ta mê man sốt cao không giảm, ca ca phải giải quyết sự tình khi vắng mặt trong giáo, phụ thân còn phải chăm sóc mẫu thân nên chỉ thăm một lát rồi đi. 

Trong phòng ánh nến chập chờn chỉ còn lại Phi Yến túc trực bên ta, lâu lâu ta lại nghe thấy tiếng Phi Yến nói: “Tiểu thư người phải cố lên, phu nhân rất lo cho người, giáo chủ và thiếu chủ cũng rất lo cho người…” Không nói hết câu đã nghe tiếng khóc của nàng. 

Ta rất muốn an ủi nàng nhưng lực bất tòng tâm, chỉ đành năm yên cho nàng lau thân thể kể chuyện cho ta nghe, động viên ta, rồi đứng vậy “Tiểu thư, muội đi thay nước rất nhanh sẽ trở lại.” 

Ta nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại, cơ thể vẫn nóng như bị thiêu đốt nhất là nơi hắn cắn ta, đang suy nghĩ làm cách nào mới có thể giảm sốt nhanh nhất, ta lại nghe thấy tiếng cửa phong mở ra, có người bước vào phòng cước bộ nhẹ nhàng hẳn là người có nội lực thâm hậu. 

Ta nghe thấy tiếng bước chân dừng trước giường, sau đó là một thanh âm trầm đục kèm theo tiếng cười khẽ: “Nha đầu số ngươi thật lớn, từ trên đó rốt xuống vẫn không chết được, nhưng ngươi yên tâm ta đến đây để giúp ngươi giải thoát.” 

Ta cảm giác áp bách thật lớn trên đỉnh đầu, số ta thật khổ mà nhập vào nha đầu này cứ tai nạn liên miên. Đang thương cảm cho số phận thì cửa phòng lại lần nữa mở ra kèm theo tiếng rống giận của Phi Yến: “Hữu hộ pháp ngươi muốn làm gì.” Sao đó là tiếng tú hoa châm phóng ra về phía Khúc Minh 

Hai người bắt đầu giao thủ, nhưng về cơ bản Phi Yến không thể là đối thủ của Khúc Minh rất nhanh liền rớt xuống thế hạ phong, Khúc Minh tung chưởng đánh về phía ta nhưng bị tú hoa châm của Phi Yến cản lại, dư âm của chưởng lực đánh trúng giường chỉ nghe tiếng ‘ầm ầm’, ta từ trên giường văng thẳng vào tường phun ra một ngụm máu. 

Cũng nhờ vậy mà tay chân ta có thể nhún nhích lại được, đúng là trong họa có phước may mắn nhờ tú hoa châm của Phi Yến cản bợt lực lại nếu không một chưởng kia có thể lấy mạng ta. 

“Xú nha đầu nộp mạng đi.” thanh âm rống lên ta mơ hồ nhìn về phía trước, đến khi nhìn rõ thì thấy Khúc Minh tay đang thủ chưởng phi về phía đầu ta. 

“Tiểu thư…” Phi Yến bắn ra sáu cây tú hoa châm về phía Khúc Minh, dùng khinh công với tốc độ nhanh nhất lao về phía ta. 

Khúc Minh dùng ta kia ngăn châm vẫn huy chưởng về phía ta, ta chỉ mới cử động lại được không thể né chưởng kia. Đột nhiên trước mắt tối lại chỉ cảm thấy có người ôm chặt lấy ta tiếp theo là “Á” một tiếng người trước mắt ta buông lỏng hai tay trượt xuống.

Ta nhận ra người vừa mới ôm ta là Phi Yến, sắc mặt nàng tái nhợt nhanh chóng cơ thể cũng lạnh dần không còn độ ấm, ta kinh hoảng ôm chặt lấy nàng ngay cả khi Khúc Minh đã giơ trưởng lên ta cũng không biết. 

“Khúc Minh…” Tiếng rống giận tràn đầy nội lức vang lên, ta nhìn ra cửa thì ra là ca ca, có lẽ nghe thấy phòng ta có tiếng đánh nhau nên mới chạy qua xem. 

Đánh được vài chiêu với ca ca ta Khúc Minh liền thừa cơ tẩu thoát, ca ca chạy lại bắt mạch cho Phi Yến đôi mày càng lúc càng nhíu chặt sau đó buông tay ra thở dài nói: “Nàng trúng Toái Tâm chưởng gân mạnh đã đứt đoạn khó mà cứu sống.” 

“Ca ca, muội đây cầu ngươi mau cứu Phi Yên, võ công ngươi lợi hại như vậy ngay cả hắn cũng bỏ chạy ta biết ngươi có thể mà.” Ta ôm lấy phi Yến liều mạng la lên nhưng tiếng nói khàn khàn vụn vặt, nước mắt ta chảy ra như mưa không cách nào ngăn lại. 

“Trên đời này chỉ có hai ngươi mới có thể cứu nàng, 1 người là Y Tiên Diệc Lăng Thần đáng tiếc đã ẩn cư không người nào tìm được tung tích, người còn lại là Xích Luyện Tiên Tử Tiêu Phượng nàng sống ở Trúc Lâm…nhưng tính tình cổ quái muốn nàng ta cứu người phải đáp ứng điều kiện của nàng.” Nguyệt Tĩnh Dạ lắc đầu phân phó ngươi thu xếp phòng, cho đại phu đến bắt mạch nhưng họ cũng lắc đầu nói không còn cách cứu nữa. 

* * * 

“Phi Yến ngươi yên tâm, tiểu thư ta nhất định sẽ cứu được ngươi.” ta đứng vậy thu xếp một ít hành lí của hai người, gọi người chuẩn bị một ít lương khô và xe ngựa. 

Ta đến phía nam của dãy núi tìm thất sắc điểu và Nhược Liên hoa, nhờ ca ca mà ta mới biết đến công dụng của chúng, chuyến đi này không chừng sẽ dùng đến. 

Đường đến Trúc lâm rất thuận lợi, trên đường Phi Yên chỉ uống được nước và nuốt cánh hoa Nhược liên đã giã nhuyễn để duy trì, Trúc Lâm cũng không xa chỉ cách Ám Nguyệt Thần Giáo chừng bốn mươi dặm*. 

*40 dặm = 64,37376 

“Tiểu thư đã đến thôn chấn dưới núi Trúc Lâm.” Xa phu bên ngoài bẩm báo. 

“Tìm một nhà trọ nghĩ lại, ngày mai chúng ta đi thỉnh an Xích Luyện Tiên Tử.” ta đang uy nước cho Phi Yến cũng không quan tâm đến chuyện khác. 

Vào nhà trọ nàng đặt hai gian phòng, ta và Phi Yến một phòng cho thuận tiện chăm sóc, khi đi ta không mang theo ai cả trừ một xa phu và ít ngân lượng. 

Nhìn người trên giường vẫn như một cái xác không động đậy, nếu không phải vẫn còn hơi thở nhè nhẹ không chừng ta sẽ tin Phi Yến đã chết rồi. Giúp Phi Yến an ổn xong ta cũng gục lên bàn ngủ. 

Sáng sớm, ánh nắng nhu hòa chiếu vào trong phòng như muốn đánh thức người đang gục trên bàn, nhưng trên bàn đã không còn ai. 

Kỳ Nhi thức dậy từ sớm thay một thân y phục bình thường ra chợ mua thêm ít lương khô, căn dặn xa phu trước khi nàng về chuẩn bị xe ngựa khi nàng về liền lên đường. 

Trên đường mòn xung quanh toàn là cây trúc, chim hót ríu rít thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy mấy con thỏ rừng chạy tới chạy lui. Chính giữa rừng trúc là một ngôi nhà trúc đơn sơ, xung quanh đều là kì hoa dị thảo, bên ngoài cùng của lớp hoa cỏ đó là Tán Liên hoa trên thân nó toàn gai nhọn, tên thật đẹp nhưng cũng thật độc chỉ cần bị nó đâm trúng liền trúng độc nửa canh giờ là vong mạng. 

“Tiểu nữ Nguyệt Kỳ Nhi thỉnh an Tiêu tiền bối.” Ta dùng nội lực truyền âm vào trong. 

Nhưng một sau cũng không có tiếng trả lời, nhìn sang Phi Yến đang nằm trong tay của xa phu ta hướng về ngôi nhà nói: ” Tiểu nữ Nguyệt Kỳ Nhi thỉnh an tiền bối, tiểu nữ có vị đệ muội trúng phải Toái Tâm chưởng thỉnh người ra tay nối lại gận mạch cho đệ muội, người muốn ta làm gì cũng được.” 

Thấy bên trong vẫn yên lặng ta định la thêm lần nữa thì cửa bị mở ra, một thiếu phụ tuổi chừng năm mươi ăn mặc kiểu thôn phụ bước ra “Hảo nha đầu, còn nhỏ nhưng nội lực cũng không tệ.” 

“Tiêu tiền bối cầu người cứu muội ta một mạng.” Kỳ Nhi hướng nàng làm một cái đại lễ. 

“Tốt, ngươi đến đây chắc cũng biết quy tắc của ta.” Tiêu Phượng nghiêng người dựa vào cửa. 

“Người có bất cứ yêu cầu gì Kỳ Nhi cũng sẽ đáp ứng.” Ta ánh mắt kiên định nhìn nàng. 

“hảo sảng khoái, ngươi tìm cho ta một con thất sắc điểu ta cần dùng máu của nó làm chắc dẫn thuốc, tìm được hãy quay lại.” Ta nhìn thấy Tiêu phượng định đóng cửu vào trong vội la lên: “Tiêu tiền bối, thất sắc điểu đang ở đây.” 

Người đóng cửa khựng lại một chút rồi nhìn về phía ta “Tốt, ngươi nuốt hai viên thuốc này rồi đưa nàng vào đây, bảo tên kia đi về ta không muốn có nam nhân trong nhà, hơn nữa kêu hắn cũng đừng tới đây trong ba năm.” 

Kỳ Nhi nhìn nàng hiểu ý liền viết một lá thư đưa cho xa phu đem về cho phụ thân, mẫu thân và ca ca, trong thư ngụ ý ca ca không cần lo lắng nàng sẽ ở Trúc Lâm ba năm để trị bệnh cho Phi Yến.

* * * 

Ba năm sau. 

“Tiểu thư, người đâu rồi…ai da!” Một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, thân hình mảnh mai đôi mắt to tròn linh động vừa chạy vừa hô to, đột nhiên nàng trượt chân té xuống đôi mắt ngấn lệ khiến người thương tiếc bất quá khi ngẩn đầu lên gương mặt của nàng thật khiến người ghê sợ xa lánh. 

“Yến nhi đã bảo đến đây thì không được chạy mà.” Một bạch y nữ tử từ trên vách đá nhảy xuống thân hình phiêu phiêu dừng ở trước mắt Phi Yến, vươn tay ra đỡ nàng. 

“Tiểu thư đã xong hết rồi chỉ chờ người về nữa thôi.” Phi Yến tươi cười nương theo cánh tay thon thả trắng ngần kia đứng lên. 

“Ân, đi thôi.” Kỳ Nhi nắm tay nàng đi về phía ngôi nhà trúc. 

Phi Yến hai năm trước đã tỉnh dậy nhưng độc trong Toái Tâm Chưởng đã làm nàng bị hủy đi dung nhan, đối với một người con gái mà nói thì gương mặt là rất quý giá, ít nhất đối với người cổ đại là vậy. 

Hai bóng dáng bước vào phòng, trong phòng đã bài biện các thứ xong, Kỳ Nhi bước lên hành lễ lạy ba cái, tiếp nhận nhang trong tay Phi Yến bắt đầu khấn vái: ” Sư phụ đồ nhi theo di mệnh của người ơ trong Trúc Lâm đúng ba năm, hôm nay cũng là ngày giỗ của người, sư phụ tại thiên xin phù hộ cho đệ tử kiếm được người đã sát hại người.” 

Sư phụ của nàng cũng chính là Xích Luyện Tiên Tử Tiêu Phượng, ba năm trước nàng bái Tiêu Phượng làm sư cũng nhờ một khúc đàn, Sư phụ trời sinh thích cổ cầm nên khi nghe nàng đàn liền cao hứng đòi nhận nàng làm đệ tử cho bằng được. 

Còn nhớ lúc đó ngày nào sư phụ cũng tươi cười hướng nàng đòi nghe đàn, ai nói tính tình sư phụ cổ quái chỉ là hơi trẻ con một chút thôi, người rất tốt luôn chăm sóc nàng và Phi Yến rất chu đáo. Nhưng lần đó sư phụ nhận được một bức thư vội vàng rời nhà, một tháng sau trở về thì chính là một cái xác, một cái xác huyết nhục mơ hồ và một bức huyết thư. 

Khi nàng nhìn thấy suýt chút nữa ngất tại chỗ, ai có thể độc ác như vậy đối xử với một lão nhân đã hơn năm mươi mà lại tàn độc như thế. Kỳ Nhi cuối đầu trong mắt hiện lên sát khí ngút trời khiến cho Phi Yến bên cạnh cũng run rẩy. 

Kỳ Nhi đứng vậy phủi phủi một chút rồi cười nói với Phi Yến: “Yến nhi vào thu xếp một ít hành lí chúng ta về nhà thôi.” vẻ mặt sát khí đã hoàn toàn biến mất, nàng không muốn Phi Yến lo lắng cho nàng. 

Bình sinh sư phụ tự hào nhất chính là tiên pháp và độc dược mà người chế luyện thành, Phi Yến cũng nhờ đó mà được cứu sống một mạng, Nàng được chân truyền từ người đương nhiên tiên pháp có thể xưng danh trong giang hồ. Di thư của người để lại kèm theo một tấm bản đồ khi nàng tìm đến chính là thấy được một cái trường tiên màu đỏ thẫm, trong thư người nói nó là Phệ Hồn tiên*. 

Cầm theo hành lí và trường tiên, Kỳ Nhi lưu luyến nhìn vào căn nhà của nàng và sư phụ rồi cắn môi quay đầu bước đi, các nàng đã không còn sợ Tán Liên hoa trước nhà nữa, vì trong lúc học dược nàng dùng Nhược Liên hoa và một số dược liệu khác luyện thành một thứ dược trong vòng trăm ngày có thể bách độc bách xâm bảo toàn kì kinh bát mạch — Kim Ngân Lộ 

“Tiểu thư, Tiểu Vũ nó lại quấy phá.” Đang chuẩn bị lên ngựa Phi Yến giơ lên chiếc lồng nhốt thất sắc điểu hướng Kỳ Nhi cáo trạng. 

“phì,..muội đừng nhốt nó hoài cứ thả nó ra đi.” Kỳ Nhi phì cười, Tiểu Vũ xem như đã nhận nàng làm chủ nhân chỉ tại Phi Yến lo xa nên cứ nhốt nó, thật ra Tiểu Vũ nửa bước cũng không muốn rời nàng. 

Hai người khanh khanh ta ta đùa giỡn một hồi liền thúc ngựa chạy về hướng Ám Nguyệt Thần Giáo, Tiểu Vũ màu lông óng ánh dưới ánh mặt trời giương cánh không chút khó nhọc bay phía sau. 

* * * 

Kỳ Nhi bước vào giơ lên lệnh bài Thánh Cô của mình liền hiên ngang cùng Phi Yến và Tiểu Vũ bước vào trong, chính là một màn bên trong đại sảnh lại khiến nàng phải trố mắt. 

“Ca ca tả hộ pháp hai người đang làm gì!” Trước mắt nàng là Dạ ca ca hiên ngang anh dũng một tay chế trụ thắt lưng thon gọn của tả hộ pháp Dương Liệt Hỏa, một tay kia đỡ lấy đầu nàng ta mãnh liệt hôn.

Dương Liệt Hỏa nhìn thấy có người trừng mắt đá ca ca một cái xoay người chạy đi, Ca ca thì lại không có chút tự giác của kẻ phạm tội mà còn tươi cười tiến tới hướng nàng nói: “Muội đã về rồi, mẫu thân và phụ thân rất nhớ muội.” 

Kỳ Nhi thấy ca ca cười nhưng ánh mắt lại nói: muội muội ngươi thiệt biết chọn thời gian trở về, phá ngay chuyện tốt của ca ca. Kỳ Nhi khụ một tiếng thấp giọng nói: “Ca ca xem ra muội về không đúng lúc, muội qua thỉnh an mẫu thân và phụ thân đây.” Nói rồi nàng kéo tay Phi Yến còn đang đứng hình trước cái cảnh nồng nhiệt kia chạy biến. 

Kỳ Nhi sau khi thỉnh an hai trưởng bối, một phen nước mắt nước mũi cũng có thể chạy về phòng mình mà nằm nghĩ, hai người cứ sờ sờ rồi lại rờ rờ khiến cho nàng sởn cả gai ốc lên. Nhất là phụ thân thật quá đáng đã tuổi nào rồi mà còn cùng mẫu thân….khiến con gái khuê nữ như nàng đỏ mặt tía tai. 

“Tiểu thư nước tắm đã chuẩn bị xong, người mau tắm rửa đi hôm nay mệt nhọc cả ngày rồi.” Phi Yến đẩy cửa bước vào, phía sau là hai ba thanh niên cường tráng khiên mộc dũng để vào phòng, đổ vào nước nóng bốc khói ngùn ngục. 

“Đúng là rất mệt, muội giúp ta xoa bóp một chút đi.” Cởi y phục ra, một thân thể hoàn mỹ hiện ra trước mắt Phi Yến khiến nàng tấm tắt khen không ngớt. 

“Tiểu thư, nó lại biến mất nữa rồi.” Phi Yến vừa xoa vai vừa nói. Cái mà nàng ta nhắc đến chình là cái bớt màu xanh lam trên vai nàng, nó lúc ẩn lúc hiện cũng không biết đâu mà lần aizz. 

“keng keng” Tiếng binh khí vang lên làm nàng đang ngâm trong nước ấm giật mình, bước ra khỏi bồn tắm nàng mặc vài kiện y phục chuẩn bị sẵn rồi chạy ra ngoài xem.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.