Kỷ Minh Thành muốn cho thằng khốn kia một trận thì bị Mạc Ái Ly kéo lại, cô mỉm cười lên tiếng trấn an người phụ nữ cũng hoảng sợ không kém…
“Dì à, dì muốn đến khoa nào để cháu đưa dì đi, cháu là bác sĩ của bệnh viện nên dì yên tâm nhé!”
Người phụ nữ nhìn thẻ đeo trước ngực Mạc Ái Lý, trong lòng bà không khỏi cảm kích vì gặp được người tốt như cô…
“Tôi muốn đến khoa tâm lý, phiền bác sĩ dẫn đường giúp tôi nhé!”
Mạc Ái Ly hơi nhíu mày, cô không ngờ được việc này lại trùng hợp như thế. Nếu không phải cô ở đây thì e rằng người bị thương rất có thể là một người khác rồi…
“Này, cô tính tha cho thằng đó dễ dàng như vậy à? Cô phải để tôi đánh hắn ta một trận ra trò chứ!”
Mạc Ái Ly chậm rãi lắc đầu, cô còn muốn đánh hai mẹ con nhà đó hơn cả Kỷ Minh Thành, nhưng với cương vị là một người bác sĩ chính trực thì cô bắt buộc phải tìm cách để giải quyết vấn đề thay vì dùng các biện pháp bạo lực…
“Bạo lực không phải là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề đâu…”
Mạc Ái Ly ngoắc Kỷ Minh Thành để cậu ta cúi đầu xuống, sau đó cô khẽ nói thầm vào tai của cậu ta…
“Tôi cũng muốn đánh lắm chứ, nhưng đây là bệnh viện, tôi mà đánh người thì tôi lên trang nhất của tờ báo ngày mai ngay. Cậu thông cảm cho tôi một chút đi!”
Kỷ Minh Thành cười cười, cậu ta không yên tâm để Mạc Ái Ly ở riêng với hai mẹ con nhà này nên cậu ta bắt buộc phải đi theo xem rốt cuộc mục đích và lai lịch của hai mẹ con này là gì. Liệu họ có thật sự đến đây để khám bệnh không? Hay họ còn mục đích gì khác?
Mạc Ái Ly đưa hai mẹ con đến phòng làm việc của mình, cô mời họ ngồi xuống sau đó mới hỏi chuyện để tiến hành thăm khám…
“Dì và con trai tên gì vậy ạ?”
Người phụ nữ nhìn vẻ mặt hằm hằm của Kỷ Minh Thành, khiến bà bất giác sợ hãi, bà vội vàng nói ra lý lịch của mình cho Mạc Ái Ly biết…
“Tôi là Lâm Uyển, năm nay sáu mươi tuổi, còn đây là con trai Tiêu Túc của tôi, năm nay nó bốn mươi tuổi rồi nhưng tâm hồn của nó cứ như đứa trẻ lên ba…”
Mạc Ái Ly quay mặt lại nhìn vết thương đang chảy máu trên tay Kỷ Minh Thành, cô liền gọi y tá bên ngoài đến…
“Tiểu Ái, em vào đây giúp chị băng bó vết thương cho cậu này với…!”
San Tiểu Ái mang họo cứu thương vào, sau đó cô ngồi trước mặt Kỷ Minh Thành bắt đầu công việc băng bó vết thương cho cậu ta…
“Anh bị thương sâu thế, cái này phải khâu lại cẩn thận rồi mới băng bó được…”
San Tiểu Ái quay sang xin phép Mạc Ái Ly rồi mới đưa Kỷ Minh Thành đến phòng khác để sơ cứu vết thương. Còn Mạc Ái Ly tiếp tục ở đây để khám bệnh cho hai người này, vì có camera ở đây nên cô có thể chắc rằng họ không dám làm bậy…
“Con của dì từ khi sinh ra đã như vậy hay có một sự việc nghiêm trọng gì diễn ra khiến anh ấy bị như vậy ạ?”
Lâm Uyển thật lòng muốn chữa bệnh cho con trai nên Mạc Ái Ly hỏi gì thì bà cũng trả lời thật, bà sợ nếu che giấu bất cứ điều gì đó thì con bà sẽ vĩnh viễn không khỏi bệnh…
“Ban đầu nó là một đứa trẻ khỏe mạnh, nhưng kể từ khi cha nó qua đời do bị sát hại thì tinh thần của nó trở nên bất ổn. Đêm nào nó cũng mơ thấy ông ấy hiện về hù dọa nó, sau một thời gian dài thì tâm lý của nó bị như vậy. Lúc đầu tôi nghĩ là do thế lực tâm linh nên có đi gặp thầy để chạy chữa, nhưng không có bất kì tác dụng gì, ngược lại còn khiến bệnh tình của nó trở nặng hơn. Rồi tôi được người nhà giới thiệu đến bệnh viện này, tôi bí quá rồi nên đành đưa nó đến đây…”
Mạc Ái Ly không ngờ trên đời này còn có người tin vào mấy chuyện quỷ quái như thế này. Cô tiếp tục câu hỏi…
“Con dì có vợ con chưa ạ?”
Lâm Uyển gật đầu, bà hơi nhíu mày kể lại câu chuyện kì lạ đó…
“Lạ lắm bác sĩ à, sau khi cha của nó chết thì vợ của nó cũng chết theo, có thể do con bé quá đau khổ khi phải sống chung với một người không bình thường nên đã treo cổ tự sát. Sau đó tôi sợ quá nên đành gửi cháu nội đến nhà bà ngoại ở, một thời gian sau…thằng bé cũng mất do ngộ độc thức ăn…”
Mạc Ái Ly khẽ rùng mình, bình thường cô không tin vào ma quỷ và những trò tâm linh nhưng chuyện này khiến cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi thật rồi…
“Vậy hung thủ sát hại chồng của dì đã bị bắt chưa ạ?”
Lâm Uyển gật đầu chắc chắn rồi mới trả lời Mạc Ái Ly…
“Bị bắt rồi, nhưng cậu ta cứ chối mãi, cậu ta bảo người không phải do cậu ta giết, cậu ta cứ gào lên rằng cậu ta bị oan, nhưng tất cả chứng cứ đều chỉ về phía cậu ta…”
Mạc Ái Ly gật đầu, lúc này cô phát hiện từ đầu đến cuối người đàn ông kia vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô. Trong ánh mắt của anh ta nảy lên sự chiếm hữu vô tận…
“Anh có gì muốn nói với tôi à?”
Người đàn ông không trực tiếp trả lời câu hỏi của Mạc Ái Ly, anh ta tiếp tục quay sang kéo kéo tay áo của mẹ mình…
“Mẹ ơi, cô này đẹp quá, mẹ để cô này làm vợ của con nha…!”