Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Quá khứ này cũng không tốt đẹp cho lắm.”
“Là do người kia không may mắn có được cô, nếu như là tôi thì tôi sẽ rất trân trọng cô.” Nice cười nói.
“Cảm ơn.” Hạ Tịch Nghiên cười cười, nhưng mà ở phía sau vẫn luôn cảm thấy rất lạnh lẽo.
“Phải luôn luôn cảm thấy rằng mình mới là tốt nhất.” Nice nói.
Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu: “Ừm, tôi biết rồi.”
“Vậy được rồi, hôm nay chúng ta bàn đến đây thôi, chốc nữa chúng tôi có hẹn.” Nice nói.
Không ngờ đến anh ta là một người nước ngoài, vậy mà có thể nói tiếng Trung lưu loát như thế.
Dù cho Mục Chính Hi có khiếp sợ đến đâu đi nữa thì vẫn phải tiễn Nice.
“Vậy được rồi, mong chờ biểu hiện lúc đó của mọi người.” Nice nói.
“Nhất định.” Mục Chính Hi gật đầu cười nói.
Chỉ là sao mà Hạ Tịch Nghiên lại nhìn thấy nụ cười kia có chút là lạ.
“Tiểu Nhã, tiễn Nice về đi.”
Thư ký gật gật đầu, thế là dẫn Nice và nhóm người của anh ta đi ra ngoài.
Lúc này, ở trong phòng họp cũng chỉ còn lại Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi.
“Tổng giám đốc Mục, nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi cũng đi ra ngoài đây.” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên không nhìn ánh mắt của anh mà muốn đi ra ngoài.
Thế nhưng một giây sau, cô không biết là có chuyện gì xảy ra, cảm thấy có một sức lực rất mạnh kéo cô lại.
Một giây sau, cô trực tiếp bị đặt ở trên bàn hội nghị, hai tay chống ở phía trên, cả người của cô dựa lên trên bàn.
Mà Mục Chính Hi cũng lập tức lao thẳng đến.
“Anh…” Hạ Tịch Nghiên có chút bất ngờ nhìn anh.
“Cô đã từng ly hôn?” Mục Chính Hi hỏi cô.
Trái tim của Hạ Tịch Nghiên đang cuồng loạn không nghỉ, nhưng mà trên mặt vẫn giả bộ như là người không có chuyện gì như cũ.
“Phải thì thế nào đây tổng giám đốc Mục, không phải là người đã ly hôn rồi thì không có tư cách để tham gia cuộc thi đó chứ?” Hạ Tịch Nghiên hỏi anh.
“Ngậm miệng lại, người kia là ai?” Mục Chính Hi hỏi cô.
Chỉ cần vừa nghĩ đến người phụ nữ này và người đàn ông khác… anh đã có chút không thể nào khống chế được.
Nhìn thấy bộ dạng của Mục Chính Hi, Hạ Tịch Nghiên nhăn mày: “Cái này thì có liên quan gì đến tổng giám đốc Mục chứ?”
“Là Hạ Kỳ Lâm à?”
“Không phải.” Hạ Tịch Nghiên phủ nhận.
Làm sao có thể là Hạ Kỳ Lâm được, xem ra Mục Chính Hi thật sự hiểu lầm.
“Là ai?”
“Hình như là chuyện này cũng không liên quan đến tổng giám đốc Mục.” Hạ Tịch Nghiên nói ra từng chữ, trong đầu trống rỗng, không ngờ được là Mục Chính Hi vẫn biết.
Cô chưa kịp chuẩn bị tư tưởng gì cả.
Nhìn đôi mắt của Mục Chính Hi đang nhìn chằm chằm vào mình, Hạ Tịch Nghiên nói với anh: “Tổng giám đốc Mục, không phải là anh thích tôi rồi đó chứ?”
“Thích cô à?” Nghe thấy câu nói thế này, đầu tiên là Mục Chính Hi bất ngờ, lập tức cười lạnh thành tiếng: “Cô thì có khả năng à? Sao tôi có thể thích một người phụ nữ đã ly hôn được chứ?”
Lời nói này mới hoàn toàn chọc giận Hạ Tịch Nghiên!
“Đã ly hôn thì thế nào chứ? Tổng giám đốc Mục, anh đừng có quên anh cũng là người đã từng ly hôn, anh với tôi cũng giống nhau thôi.” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, gằn từng chữ.
Nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô: “Làm sao cô lại biết chứ?”
Hạ Tịch Nghiên: “…”
Nhìn vào ánh mắt của Mục Chính Hi, có chút hốt hoảng, cô cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.
“Toàn bộ người ở công ty đều biết hết, Không chỉ có một mình tôi đâu.” Hạ Tịch Nghiên nói với anh.
Nghe được câu giải thích này, Mục Chính Hi suy nghĩ, vẫn là tin tưởng, quả thật chính xác phần lớn mọi người ở công ty đều biết hết.
Chỉ là nhìn Hạ Tịch Nghiên như vậy, trong lòng của anh rất khó chịu.
“Cho nên tổng giám đốc Mục, đừng có tỏ ra bộ dạng ghét bỏ ai cả, cho dù anh là đàn ông thì cũng là đàn ông đã ly hôn, anh không có tư cách gì để ghét bỏ tôi.” Dứt lời, Hạ Tịch Nghiên không muốn nói gì với anh nữa, đẩy anh ra rồi đi ra ngoài.