Hạ Tịch Nghiên nhìn bọn họ một cái, chỉ có thể lấy dũng khí, ngồi ở đó, cách Giám đốc Hà một khoảng không xa không gần, vừa vặn giữ đúng chuẩn mực.
Đôi mắt Giám đốc Hà lơ đãng đảo qua Hạ Tịch Nghiên, cũng không nói gì, ngước mắt nhìn người trợ lý bên cạnh, trợ lý lập tức hiểu ý, nhẹ gật đầu quay người đi ra ngoài.
Ánh mắt giao thoa giữa bọn họ, Hạ Tịch Nghiên không phải xem không hiểu.
Nhưng đến khi trợ lý đi ra ngoài, trong lòng Hạ Tịch Nghiên mới dâng lên một chút khẩn trương.
Dù sao người ngồi trước trước mặt cũng là một kẻ háo sắc có tiếng.
Nhưng mặc dù như vậy, cô vẫn giả vờ mang dáng vẻ bình tĩnh như cũ.
Lúc này, ánh mắt Giám đốc Hà dò xét trên người cô lại có thâm ý khác.
Trong đầu Hạ Tịch Nghiên đang cố gắng tìm kiếm lời mở đầu, suy nghĩ một lái, vẫn quyết định nói thẳng: “Giám đốc Hà, đây là công ty chúng tôi…”
“Cô tên gì!?” Lúc này, Hạ Tịch Nghiên vừa muốn mở miệng nói, thì Giám đốc Hà lại mở miệng ngắt lời cô.
Hạ Tịch Nghiên sững sờ, trong lòng bất mãn nhưng không thể phát cáu, đành phải cười nhạt nói: “Hạ Tịch Nghiên!”
“Hạ Tịch Nghiên…” Giám đốc Hà lầm bầm một tiếng, sau đó mở miệng: “Tên không tệ, rất êm tai!”
Nghe Giám đốc Hà khen ngợi, Hạ Tịch Nghiên nghe thế nào cũng không cảm thấy khen ngợi, chỉ nhàn nhạt cười: “Vậy, Giám đốc Hà, chúng ta tiếp tục…”
“Cô biết không? Dáng vẻ của cô trông rất giống một người!” Hạ Tịch Nghiên bị Giám đốc Hà ngắt lời lần nữa.
Hạ Tịch Nghiên chỉ có thể ngồi ở chỗ đó, xấu hổ chờ ông ta nói hết lời.
Lúc này, Giám đốc Hà bỗng nhiên nhìn cô, ánh mắt nhìn thẳng và nghiêm túc, nhưng loại nghiêm túc kia dưới góc nhìn của cô lại là ý khác.
Hạ Tịch Nghiên không nhịn được thân thể lùi về sau một chút, cũng nhìn ông ta.
“Ngoại hình của cô rất giống người phụ nữ mà tôi yêu sâu đậm, cô ấy là mối tình đầu của tôi… Nếu không phải vấn đề tuổi tác, tôi sẽ nhận nhầm cô thành cô ấy.” Giám đốc Hà nhìn Hạ Tịch Nghiên nói, ánh mắt kia, vô cùng nghiêm túc.
Chỉ là ánh mắt nghiêm túc đó dưới góc nhìn của Hạ Tịch Nghiên thì lại chính là một loại thủ đoạn.
Lúc nghe câu nói này, Hạ Tịch Nghiên nghĩ, câu thoại này sớm đã bị phim truyền hình diễn qua quá nhiều lần, lại vẫn còn có người lấy ra dùng.
Xem ra, nhưng lời đồn thổi bên ngoài cũng không phải là giả.
Nhưng thủ đoạn của Giám đốc Hà này cũng không cao minh lắm.
Hoàn toàn không mới mẻ chút nào.
Thế nhưng Hạ Tịch Nghiên có thể nói gì, chỉ có thể lúng túng ngồi ở đó, cười cười: “Giám đốc Hà vẫn rất lý trí!”
Theo bản năng ý nói là ông muốn làm hành động gì thì đó cũng là không lý trí.
Hạ Tịch Nghiên nói lời trước ra.
Nghe nói như vậy, Giám đốc Hà dừng lại một chút, ánh mắt đánh giá Hạ Tịch Nghiên, mà Hạ Tịch Nghiên ngồi ở đó, nhận lấy ánh mắt phán xét của ông ta, giống như không hề e ngại.
Nhìn dáng vẻ của Hạ Tịch Nghiên, bỗng nhiên Giám đốc Hà nở nụ cười.
“Cô không sợ tôi! ?”
“Giám đốc Hà nói đùa, tại sao tôi phải sợ ngài?”
“Liên quan tới những lời đồn của tôi, chẳng lẽ cô thật sự không nghe được chút nào?” Giám đốc Hà hỏi lại, nếu như cô nói không có, ông ta hoàn toàn không tin.
“Giám đốc Hà cũng đã nói những cái đó chỉ là lời đồn, vì sao tôi còn phải tin!” Hạ Tịch Nghiên nhàn nhạt nói.
Nhìn dáng vẻ của Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng Giám đốc Hà bỗng nhiên nở nụ cười.
Nên nói là cô quá ngây thơ, hay là lá gan quá lớn đây?