Cô Vợ Thế Thân: Chồng Cũ, Anh Không Xứng

Chương 11: Thái độ xa cách



“Không có gì đâu, chỉ là em cảm thấy hơi mệt, muốn đi nghỉ ngơi thôi.”

Ánh mắt Lê Thanh Tuyết bơ phờ, khuôn mặt nhợt nhạt chẳng có lấy một cắt máu, cô lẳng lặng đứng dậy, cứ thế lạnh lùng trở về phòng ngủ. Cú sốc mà Từ Thiếu Bạch tạo ra khiến Lê Thanh Tuyết chưa thể thích ứng được, hiện giờ cô mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, không muốn để tâm đến người chồng đang ngồi bên cạnh.

Nhìn theo bóng lưng cô độc của người con gái đang dần biến mất, lông mày trên gương mặt Từ Thiếu Bạch bất chợt nhíu chặt, dường như anh đang suy tư gì đó, đôi mắt lạnh lùng lộ ra những tia sát khí đáng sợ. Lê Thanh Tuyết vậy mà chả thèm chú ý đến Từ Thiếu Bạch làm anh có chút hụt hẫng. Trước kia chỉ cần dỗ dành chút thôi là cô đã ngoan ngoãn nghe theo rồi, nhưng lần này, anh bỏ ra khá nhiều công sức, tuy nhiên kết quả Từ Thiếu Bạch nhận lấy hoàn toàn khác xa những gì người đàn ông tưởng tượng.

Thế nhưng, trong thâm tâm Từ Thiếu Bạch vẫn luôn nhận định rằng, hiện tại Lê Thanh Tuyết chỉ giận dỗi xíu thôi, anh cố gắng vài ngày thì cô sẽ trở về như trước kia thôi. Cùng lắm tìm thêm cho Lê Thanh Tuyết vài bộ phim là được.

Từ Thiếu Bạch nhàn nhạt đứng dậy sau khi Thái Hy Tịnh gọi điện đến, cô ta ấm ức cầu xin: “Anh à, anh đến đây với em một chút nhé? Thiếu Bạch, có vài việc em cần nói chuyện trực tiếp cùng anh.”

“Được!”

Người đàn ông cứ thế rời khỏi nhà, bỏ mặc vợ mình trong phòng ngủ.

Từ Thiếu Bạch của những ngày sau rất thường xuyên trở về, anh biết Lê Thanh Tuyết cảm thấy khó chịu nên cất công một chút, nhưng bởi anh không muốn gặp phiền phức thôi. Tuy nhiên, Lê Thanh Tuyết lúc nào cũng ậm ừ cho có lệ, đối thoại cùng Từ Thiếu Bạch chỉ được dăm ba câu, cô luôn tìm cách trốn tránh làm đối phương cảm thấy cực kỳ bất mãn, khó chịu.

Khuôn mặt Từ Thiếu Bạch nhăn nhó, anh nắm chặt lấy tay Lê Thanh Tuyết, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em còn định bày trò đến bao giờ? Tôi biết tôi gây ra chuyện có lỗi với em, nhưng cũng đã cất công xin lỗi rồi còn gì, em tính bày ra vẻ mặt kia cho đến lúc nào nữa? Lê Thanh Tuyết, tôi dung túng cho em nên em tưởng mình thích làm gì thì làm à?”

Cả ngày chịu đựng sự lạnh nhạt đến từ vợ mình, cơm không chịu nấu, Từ Thiếu Bạch đói đến mức cồn cào ruột gan, yêu cầu Lê Thanh Tuyết làm đồ ăn, cô còn dám bảo anh đặt đồ ăn ở ngoài bởi muốn nghỉ ngơi. Một hai ngày còn chịu được, chứ cứ kéo dài vậy thì Từ Thiếu Bạch sẽ phát điên lên mất. Ở công ty anh đã phải chịu áp lực lắm rồi, về nhà còn bắt gặp vẻ mặt ai oán phía trước nữa. Bây giờ, Lê Thanh Tuyết còn chẳng thèm cười với anh một cái giống trước đây nữa, Từ Thiếu Bạch đương nhiên nhận thấy sự mất mát trong lòng, nhưng người đàn ông lúc nào cũng cho rằng Lê Thanh Tuyết làm sao rời xa mình được.

Chưa hết, mỗi lần đi ngủ, Lê Thanh Tuyết cứ cách anh thật xa, sinh hoạt vợ chồng với hai người chả còn đều đặn nữa. Mà Từ Thiếu Bạch ghét nhất là cưỡng cầu người khác, nên anh chỉ có thể bực dọc tự mình giải quyết.

Lúc này, anh chỉ muốn phát tiết tất cả.

Lê Thanh Tuyết lẳng lặng đối diện với đôi mắt lạnh lùng đang dán chặt lên thân thể mình kia, trong lòng cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Ha ha!

Chỉ một lời xin lỗi mà có thể đổi lấy bao nhiêu cố gắng mà cô bỏ ra à?

Với cả, biết trước cô sẽ như vậy, sao ban đầu Từ Thiếu Bạch vẫn làm?

Chẳng qua anh chỉ coi Lê Thanh Tuyết như món đồ chơi chưa chán mới dốc sức dỗ dành cô thôi.

Hiện tại, cô không còn hy vọng gì với chồng mình nữa rồi.

Tuy nhiên, cô lười đứng đây đôi co cùng Từ Thiếu Bạch, chỉ hờ hững đáp lại: “Anh hiểu nhầm rồi, em đâu có giận anh. Chỉ là thời điểm này em thấy không khỏe thôi, anh bận thì cứ đi làm, em tự lo cho bản thân được. Mất thời gian với em chi cho mệt?” Lê Thanh Tuyết chỉ muốn tĩnh lặng một chút để thoát khỏi cú sốc mà người chồng trước mặt vừa gây ra cho cô thôi.

Nói rồi, cô cố gắng rụt tay về, run rẩy xoay người rời khỏi.

Từ Thiếu Bạch đơ người, anh vươn tay định ngăn cản nhưng chẳng còn kịp nữa. Khoảnh khắc vừa rồi, anh nhận ra ánh mắt Lê Thanh Tuyết nhìn mình thật lạ lẫm, khác xa con người trước kia. Từ Thiếu Bạch khó chịu lắm, nhưng anh nhất quyết gạt phăng cảm xúc hỗn loạn ấy trong đầu mình sang một bên.

Người đàn ông hừ lạnh một tiếng.

Để xem được bao lâu?

Nghĩ như vậy thôi, nhưng Từ Thiếu Bạch dạo gần đây vẫn tích cực tìm kiếm tài nguyên coi như bù đắp cho Lê Thanh Tuyết. Có kha khá kịch bản được gửi đến tay anh, Từ Thiếu Bạch sau khi xem qua, chọn được vài bộ ưng ý liền đem về cho Lê Thanh Tuyết xem.

“Em thử coi mấy kịch bản này đi, có ưng ý cái nào thì nói với tôi.” Người đàn ông ngồi chễm chệ trên ghế sô pha, từ tốn đẩy xấp giấy về phía trước: “Tôi chọn cho em đấy, tuy không phải vai chính nhưng cũng là nhân vật nữ phụ tuyến hai, công chúng sẽ dễ biết đến em hơn.”

Lê Thanh Tuyết mím môi, nhàn nhạt lướt qua đống kịch bản kia, thanh âm run rẩy cất lên, khẽ lắc đầu: “Thôi, anh mang về để diễn viên khác trong công ty đóng đi. Em đang xin nghỉ phép, giờ chẳng muốn động vào công việc đâu. Em cần một khoảng thời gian dành cho bản thân.” Vừa nói, hốc mắt người con gái bất giác đỏ hoe.

Giờ cô chả biết lời nói của Từ Thiếu Bạch cái nào là thật cái nào là giả nữa.

Cho cô xong mấy hôm nữa lấy về đem tặng người khác à?

Lê Thanh Tuyết ngu một lần rồi, cô không dại mà tin nữa. Với cả, bây giờ cô lấy đâu ra tâm trạng để diễn? Từ Thiếu Bạch nghĩ rằng chỉ như vậy là đủ để bù đắp những tổn thương mà Lê Thanh Tuyết đã trải qua? Anh vẫn nghĩ rằng cô lúc nào cũng phục tùng mình giống trước ư?

“Em đang dở trò gì đây hả?” Từ Thiếu Bạch thật sự rất phẫn nộ trước dáng vẻ thờ ơ kia, anh bực dọc đập mạnh tay xuống bàn, gầm gừ: “Tôi chiều chuộng em hết mức rồi đấy. Em thích làm diễn viên lắm mà, giờ cho em những vai nữ phụ em còn không thèm để mắt tới. Vì một bộ phim mà em tính trở thành dáng vẻ kia suốt đời sao? Cho em biết, tôi nâng em lên được thì cũng kéo em xuống được, nên em tốt nhất hãy biết điều chút.”

Đôi mắt Lê Thanh Tuyết khẽ cụp xuống, hai cánh môi hồng hào thoáng mấp máy: “Tùy anh, anh muốn phong sát em cũng chả sao.”

Dù gì bây giờ cô cũng đâu còn nuối tiếc điều gì.

Lê Thanh Tuyết cứ thế bỏ đi, mặc cho mặt mũi Từ Thiếu Bạch đen như đít nồi, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, những đường gân xanh chằng chịt trên trán. Người đàn ông không thể hiểu nổi nguyên nhân vì sao cô vợ hiền dịu hàng ngày nay lại tỏ ra xa cách đến thế?

Lòng tự tôn của Từ Thiếu Bạch bị tổn thương cực kỳ.

Lê Thanh Tuyết ở nhà hơn hai tháng, tâm trạng cô đã tốt hơn rất nhiều. Cô được tiểu trợ lý dẫn đi mua sắm ít đồ, thế nào mà tự dưng đụng mặt Thái Hy Tịnh.

Cô nàng thầm thở dài, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

May mắn là Thái Hy Tịnh không nhìn thấy Lê Thanh Tuyết.

Hai người ở phía đằng sau, thấp thoáng nghe được bọn họ nói chuyện.

Thái Hy Tịnh đi cùng bạn thân, người bên cạnh cô ta hào hứng huých vai: “Mình phải công nhận rằng cậu lợi hại đấy. Chỉ vài lời mà Từ Thiếu Bạch có thể bỏ ra số tiền lớn đầu tư vào bộ phim kia cho cậu làm nữ chính. Cậu tạo thị uy vậy chắc hẳn con nhỏ kia sẽ nhanh rút lui thôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.