Trịnh Dật Thần đuổi theo Hạ Trúc Băng, sắp bắt được cô thì bị một người từ trong phòng bước ra chắn lại
“Anh à, cô ấy không muốn gặp anh. Anh chạy theo làm gì”
Trịnh Dật Thần nhìn người trước mặt, nheo mắt
“Cậu là ai”
Người kia cười, trả lời
“Tôi là bạn trai cô ấy”
Trịnh Dật Thần ánh mắt lạnh băng nhìn người con trai như hoa kia
“Thật ngại quá, tôi là vị hôn phu của cô ấy”
Hắn nhớ ra rồi, tên này là người đã hôn tiểu Băng của hắn trong thang máy, Trịnh Dật Thần thêm cho tên này mười phần địch ý. Hạ Trúc Băng nãy giờ ở sau lưng người kia lên tiếng
“Hai người đủ chưa “
Hạ Trúc Băng tát một cái vào mặt tên kia
“Nam Cung Triết, từ lúc nào cậu lại là bạn trai tôi, lúc nãy tôi chưa tính sổ với cậu. Nếu không phải cậu là bạn của Tử Mặc thì tôi không tha cho cậu đâu”
Sau đó quay lại lạnh lùng nhìn Trịnh Dật Thần
“Thật ngại quá, Trịnh tổng, cái danh vị hôn phu này, tôi đây, nhận không nổi. Miếu nhỏ Hạ gia, không chứa nổi đại phật gia Trịnh tổng đâu”
Trịnh Dật Thần chau mày
“Tiểu Băng nghe anh giải thích được không. Mọi chuyện là hiểu lầm thôi”
Hạ Trúc Băng nhếch môi
“Hiểu lầm. Đứa nhỏ cũng có rồi, anh còn bảo là hiểu lầm”
Trịnh Dật Thần lúc này thật không biết làm sao
“Tiểu Băng đứa bé không phải của anh. Hơn nữa đó là chuyện của ba năm trước rồi, đứa bé cũng không còn”
Hạ Trúc Băng nhướng mày
“Đứa bé không phải của anh, cô ta là tình nhân của anh, không phải của anh, không lẽ của tôi”
Trịnh Dật Thần đau khổ nói
“Tiểu Băng, anh…. “
Tiếng thông báo vang khắp khách sạn cắt ngang Trịnh Dật Thần
“Buổi đấu giá sắp bắt đầu mời các vị khách quí đến hội trường lớn “
Hạ Trúc Băng lắng nghe thông báo, gạt tay Trịnh Dật Thần quay người bỏ đi
Ai ngờ đến ngã rẽ đã thấy Lương Cung Bằng đứng đó, Hạ Trúc Băng nhướng mày. Lương Cung Bằng vẻ mặt đau thương nói
“Tiểu Băng, cho anh một cơ hội. Anh không làm em thất vọng”
Hạ Trúc Băng trong mắt đầy khinh thường, tên này, rõ ràng là tiểu cường đánh không chết, cứ bám lấy cô.
“Tôi đã là vợ chưa cưới của Trịnh Dật Thần”
Hắn ta sửng sốt, sau đó nghiêm túc mở miệng
“Anh không ngại. Chỉ cần em muốn anh lập tức đưa em đi”
Hạ Trúc Băng hừ lạnh
“Lương Cung Bằng, đừng nghĩ là tôi không biết anh nghĩ gì. Anh không ngại, nhưng tôi ngại anh bẩn”
Tên này cùng chị của hắn không biết đã qua tay bao nhiêu người tưởng cô không biết sao. Sao lại có người không biết liêm sỉ như vậy
Lương Cung Bằng còn định mở miệng nói gì đó liền bị người khác cản lại
“Chị ấy đã bảo không thích, anh còn nhiều chuyện làm gì”
Nam Cung Triết lôi kéo Hạ Trúc Băng nhanh chóng rời đi. Đề phòng những tên này cản đường