Sắc mặt của mấy người áo đen liền thay đổi, từ tàn ác chuyển sang sợ hãi.
Tay cầm súng rung rung, ngón trỏ đặt ở cò súng từ từ thả lỏng.
“Cô đang khoác lác gì đó.”
Một tên áo đen bạo gan nói, giờ này trên trán hắn đã lấm tấm muồi hôi.
Quân Khinh không nhề lo sợ, giọng nói vẫn bình tĩnh.
“Không tin các người cứ thử.”
“Được, không cần dùng súng, chúng tôi người đông thế mạnh không tin một người phụ nữ chân yếu tay mềm, cũng giải quyết không xong.”
Nói xong bọn họ điều cất súng, bao quanh Quân Khinh, Tề Phú cùng người đàn ông kia. Việt Vũ lùi về phía sau để đám thủ hạ ra tay.
Anh vỗ tay một cái bọn họ toàn bộ xông lên.
Quân Khinh hững hờ đứng đó, kéo một cái buột lại váy dài, tay xoay một nút trên chiếc nhẫn, một con dao nhỏ vô cùng sắt bén xuất hiện.
Sắc mặt đám người áo đen trở nên kinh ngạc.
Không ngờ cô lại có vũ khí lợi hại như vậy.
Tề Phú tiến lên đứng chặn trước mặt bảo vệ cô.
Quân Khinh bị hành động này của anh làm cảm động.
Cô biết Tề Phú rất trung thành với Đế Lâm, hôm nay dù có mất đi tính mạng, anh cũng sẽ liều chết để bảo vệ cô.
Cô cười nói vào tai anh.
“Không cần lo cho tôi, đây là chuyện nhỏ.
Tôi đối phó với năm tên này, còn mấy tên kia dao cho hai cậu.”
Nghe lời nói của Quân Khinh, con ngươi đen nhánh của Tề Phú bừng sáng lên.
Cô có khả năng đó sao?
Tề Phú hơi nghi ngờ trong lòng.
Quân Khinh nhanh tay lệ chân chạy thẳng đến một tên, tay dùng sức quẹt một cái qua cổ hắn, cổ họng bị dao rạch một đường máu tươi bắn ra, hắn lập tức ngã xuống mặt đất.
Mọi người xung quanh điều hoảng sợ. Thân thủ của cô gái này vừa nhanh vừa chính xác.
Tiếng vật nặng va chạm xuống mặt đất,
Bịch….
Khiến họ bình tĩnh trời lại.
Một tên từ phía sau xong tới muốn đánh mạnh lên vai cô.
Quân Khinh nghe được có động tĩnh sau lưng, cô chạy về phía trước hai bước phóng lên bức tường phía trước, mượn lực của bức tường xoay mình một cái, dùng chân kẹp vào cổ tên áo đen, bẻ một cái tiếng răng rắc vì xương cổ bị gảy vang lên.
Không những Tề Phú mà cả Việt Vũ cũng kinh ngạc nhìn cô, họ không ngờ cô lại lợi hại như vậy.
Cô ra tay nhanh lẹ, độc ác không chút lưu tình.
Tề Phú và người đàn ông đã giải quyết xong đám người áo đen bên kia. Quân Khinh vương tay lên rút trên tóc ra mấy cây trâm cài, dùng tốc độ nhanh nhất phóng thẳng mi tâm 3 người còn lại. Từng người lần lược ngã xuống mặt đất.
Việt Vũ thấy bọn thuộc hạ điều chết sạch, trong lòng hoảng sợ liền bỏ chạy.
Quân Khinh vẫy tay, ý bảo không cần đuổi theo. Vài giây sau tiếng nổ máy xe vang lên, rồi vù một cái chiếc xe phóng thẳng ra ngoài.
Người đàn ông và Tề Phú nhìn cô không chớp mắt.
Lần đầu tiên họ thấy phụ nữ ra tay lợi hại như vậy, còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông.
Quân Khinh nhìn họ bằng cập mắt không hài lòng.
“Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân.
Câu nói này chắc các anh phải hiểu.
Trên thế gian nầy điều không nên làm nhất chính là mềm lòng với kẻ địch.
Các cậu không đủ tàn nhẫn thì sẻ hại chết Lâm.
Tôi không bao giờ để kẻ địch sống sót để trở lại trả thù.”
Từng câu từng chữ cô nói điều in sau vào lòng Tề Phú.
Đúng, nếu vì sự lưỡng lự của anh, mà hại chết lão đại thì dù chết anh cũng sẽ không tha thứ cho mình.
Tề Phú nhìn Quân Khinh bằng cặp mắt khác.
Anh mừng thay Đế Lâm vì đã được cô yêu thương.
Nếu cô mà là kẻ địch, anh không thể tưởng tượng được sẽ sẩy ra chuyện gì.
Tề Phú chợt nhớ lại hỏi.
“Tại sao chị lại để Việt Vũ chạy thóat.”
Quân Khinh còn chưa kịp trả lời thì Triệu Y Y đi vào, cô mặc trên người bộ váy dạ hội màu tím ngắn, lộ ra cặp đùi thon dài, nhìn dịu dàng và quyến rũ.
Trên tay cô cầm cái điện thoại di động bước tới đưa cho Quân Khinh.
“Khinh tỷ, em đã làm xong. Chị xem đi.”
Quân Khinh nhận chiếc điện thoại trên tay cô, nhập vào một vẫy số.
Một cái bản đồ hiện lên, trên bản đồ có một chấm đỏ chớp chớp đang di chuyển.
Quân Khinh cười đắc ý.
“Tôi muốn tiêu diệt tổ chức Long Hổ thì phải tìm ra và tiêu diệt người cầm đầu của bọn họ.
Một khi không còn người cầm đầu thì tổ chức sẽ như rắn mất đầu.”
“Con rắn đã đi về hang.”
Triệu Y Y cười đắc ý nói.
“Chị dâu, chị cố tình thả Việt Vũ đi để tìm ra trụ sở của bang Long Hổ?”
Tề Phú nói một cách hỏa quyết.
Quân Khinh không nói gì, chứng tỏ là đúng, cô chỉnh lại y phục và tóc của mình bước ra khỏi nhà kho.
Cô cùng Triệu Y Y ngồi phía sau còn Tề Phú và người đàn ông kia ngồi phía trước.
“Chỉ còn 5 phút, chúng ta phải có mặt tại khách sạn the Palm,”
Quân Khinh nói.
“Không thành vấn đề.”
Tề Phú vừa nói chân đập mạnh xuống xe phóng đi như bay.