Bùm!
– Hà Nhiên và Thu Quỳnh rơi xuống nước rồi kia, ai biết bơi mau xuống cứu họ đi!
Hà Nhiên cố vùng vẫy muốn vươn tay bám vào thành bể bơi nhưng Thu Quỳnh lại giống như cố ý giơ tay túm tóc cô kéo ra phía sau khiến cô cách bờ ngày càng xa hơn. Nước tràn vào mắt mũi khiến hay mắt cô cay xè, mũi đau nhức như bị cây kim xuyên từ đỉnh đầu xuống.
Khó thở quá!
Cả người Hà Nhiên dần chìm xuống, kéo cô về cơn ác mộng của nhiều năm về trước. Cô bị người ta trói tay chân nhét vào một cái va li rồi ném xuống lòng biển bên dưới con thuyền. Nước từ tứ phía tràn vào chiếm toàn bộ không gian vali, len lỏi vào mắt mũi miệng cô khiến cô ngạt thở rồi từ đó rút cạn sinh mệnh của cô…
Cô rất sợ hãi nhưng lại chẳng thể phát ra bất cứ âm thanh nào, ánh sáng trước mặt cô cũng mờ dần rồi tắt hẳn.
…
– Tỉnh rồi hả?
Hà Nhiên giật mình ngẩng đầu nhìn người thiếu niên trước mặt với vẻ mê man, trong đầu cô cũng chợt xuất hiện một đoạn ký ức. Hình như cô và Thu Quỳnh xảy ra tranh chấp, sau đó thì cả hai bị rơi xuống hồ bơi, Hà Nhiên từng bị đuối nước một lần nên không biết bơi thậm chí là ám ảnh với vùng nước sâu trong khi Thu Quỳnh lớn lên ở vùng biển làng chài, từ khi lên năm đã được học bơi rồi. Vậy mà khi đó tất cả mọi người đều nhảy xuống cứu cô ấy, bọn họ không hề chú ý đến một cô gái đang dần chìm xuống đáy hồ mãi tới khi một người đàn ông nhảy xuống vớt cô lên.
Mà người cứu cô chính là Minh Tiến, vị hôn phu của Thu Quỳnh.
Ờm, truyện này nói ra thì dài. Thực ra người có hôn ước với Minh Tiến ban đầu là cô, nhưng vào mùa hè năm ngoái không biết mẹ Hoa tìm đâu về một cô con gái và nói đó mới là con ruột của mình còn cô chỉ là hàng giả mạo đồng thời ép cô rời khỏi nhà họ Quách nhưng bị bố cô phản đối quyết liệt, cuối cùng vì vẫn phải phụ thuộc vào bố nên mẹ cô mới đồng ý giữ cô lại nhưng chuyển cô thành con nuôi và ép cô theo họ Lương, họ của người mẹ ruột đã tráo đổi cô với con gái ruột của bà ấy.
Từ con ruột trở thành con nuôi khiến cô không còn xứng với Minh Tiến nên mẹ cô đã lấy Thu Quỳnh ra thế cô.
Chỉ là cô và Minh Tiến lớn lên từ bé nên quan hệ cả hai vẫn thân thiết hơn Thu Quỳnh từ đâu đó chui ra nên cô ta rất ghét cô, biết cô sợ nước liền dụ cô ra gần bể bơi nói chuyện rồi đẩy cô ngã xuống đó mới diễn ra chuyện vừa rồi.
Thấy Hà Nhiên không trả lời, Minh Tiến hỏi lại cô:
– Em còn thấy khó chịu ở đâu không?
Cả người Hà Nhiên run lên nhè nhẹ, sau đó cô đột nhiên nhào đến ôm chặt lấy eo anh khóc òa lên vì sợ hãi. Minh Tiến khá lúng túng vì hành động bất ngờ này của cô, đang định gỡ tay cô ra, anh bỗng nghe cô hỏi mình:
– Em còn sống hay chết rồi vậy anh? Sao người anh lạnh thế?
– …
Anh mới từ bể bơi vớt cô lên, cả người ướt như chuột lột có thể không lạnh được à? Lẽ nào não cô bị úng nước rồi nên mới hỏi anh một câu ngớ ngẩn như thế?
Không nhận được câu trả lời từ anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh chăm chú, hai mắt đong đầy hơi nước khiến anh không được tự nhiên mà ngửa đầu ra sau nhưng anh càng tránh cô càng sấn tới. Dường như cô đang rất sợ hãi, cả người cứ run rẩy không ngừng khiến anh không nỡ đẩy cô ra, chỉ đành dí ngón trỏ lên trán cô, đẩy mặt cô cách xa mặt mình hết mức có thể, thấy trán cô nóng rẫy, anh cau mày đồng thời càu nhàu với cô:
– Uống nhiều nước quá bị ấm đầu rồi à? Có tự đi được không hay để anh bế em ra xe?
Hỏi xong anh cũng không chờ cô trả lời mà lấy áo khoác khoác lên người cô rồi bế cô đi luôn. Đang đi eo anh bỗng nhưng bị nhéo mạnh một cái khiến anh nhảy dựng lên xém nữa đã ngã lộn cổ xuống đất. Bực mình, anh quát cô một câu:
– Em điên à? Tự dưng cấu eo anh làm gì? Anh không đứng vững giờ em với anh răng rơi đầy đất, tối về húp cháo rồi đấy!
Hà Nhiên: …
Cô không cố ý nhéo eo anh, cô định nhéo bắp đùi cô thôi nhưng vì nhầm rồi nên cô kệ luôn, còn chân thành hỏi lại anh:
– Anh thấy đau à?
Vẻ mặt của cô quá nghiêm túc khiến anh càng tức giận hơn:
– Vớ vẩn, em thử bị cấu xem có thấy đau không?
– Dạ thôi, em sợ đau lắm. Em chỉ muốn thử xem mình thật sự còn đang nằm mơ hay đã tỉnh rồi thôi.
Cảm giác cận kề cái chết vẫn còn rất mãnh liệt khiến cô có cảm giác lâng lâng như ở trên mây, thế là cô lại quay sang nhìn eo người nào đó lần nữa, cái tay cũng mon men sờ eo người ta nhưng bị chính chủ bắt được, anh giữ cái tay không yên phận kia lại, gần như năn nỉ mà nói:
– Cô nương ơi, thực ra cô xuống địa phủ rồi mà Diêm Vương chê cô phiền nên lại gửi trả cô lên đây tiếp rồi cô ạ. Giờ cô yên phận cho tôi nhờ, không đừng trách tôi ném cô xuống đất cho cô tự bò về đấy.
Minh Tiến khá cục súc nóng tính, Hà Nhiên là người hiếm hoi được anh đối xử dịu dàng nhưng không vì thế mà cô là ngoại lệ của anh. Nếu cô dám làm gì quá đáng với anh, anh vẫn sẽ xử lý cô như bao người khác.
– Em không dám nữa mà.
Hà Nhiên vùi mặt vào hõm vai anh che đi sự ngại ngùng và cả tia giảo hoạt trong mắt, cô biết Minh Tiến là hôn phu của Thu Quỳnh nhưng vì muốn trả đũa chị ta dám đẩy cô xuống hồ bơi nên cô cố ý thân thiết với Minh Tiến, chọc tức chị ta chơi chơi. Đang đắc ý cô bỗng nghe giọng nói của Minh Tiến từ trên đỉnh đầu cô truyền xuống.
– Chỉ lần này nữa thôi đấy.
Hà Nhiên giật mình ngẩng đầu lên nhìn anh nhưng anh đã quay đầu sang chỗ khác rồi. Điều này khiến cô không chắc chắn ẩn ý trong câu nói vừa rồi của anh cho lắm, thậm chí cô còn cảm thấy đây là ảo giác của mình.
…
Trở về nhà, Hà Nhiên không ngạc nhiên khi thấy bố mẹ mình và Thu Quỳnh đã ngồi sẵn ở phòng khách đợi cô. Trên gương mặt Thu Quỳnh vẫn còn sự hoảng sợ chưa phai, còn mẹ nuôi của cô lại mặt hầm hầm như ăn phải cả tấn thuốc nổ, duy chỉ có bố nuôi vẫn còn bình tĩnh chờ cô giải thích.
Từ lúc biết mình chỉ là con nuôi Hà Nhiên sống khiêm tốn hẳn và cũng cố gắng nhường nhịn Thu Quỳnh hết sức có thể nhưng chị ta lại được nước lấn tới. Chuyện ngày hôm nay như giọt nước tràn ly khiến cô không muốn nhẫn nhịn chị ta nữa. Thế là khi thấy bộ mẹ nuôi nhìn mình, nước mắt cô rơi lã chã như bị hỏng van, đầu cúi thấp xuống, hai tay siết chặt với vẻ sợ hãi và hối lỗi:
– Bố mẹ, con xin lỗi hai người vì đã khiến chị Quỳnh rơi xuống hồ bơi. Nhưng con không cố ý, bố mẹ biết thừa từ sau vụ bắt cóc năm con bảy tuổi, côn đã rất sợ nước mà, sao con có thể dẫn chị ra bể bơi rồi đẩy chị xuống đó được… Nhưng nếu bố mẹ nghĩ đó là lỗi của con, vậy con xin nhận ạ.
Nói xong cô lại quay sang khẩn khoản xin lỗi Thu Quỳnh:
– Em xin lỗi vì khiến chị bị hoảng sợ, nhưng lúc chị ngã xuống cũng túm em kéo xuống theo khiến em bị ngạt nước, nếu không phải anh Tiến kịp thời cứu em lên giờ chắc em cũng không ở đây xin lỗi chị nên coi như em cũng bị trả giá rồi. Nhưng nếu chị vẫn không nguôi giận thì cứ trách mắng hoặc trừng phạt lại em đi ạ.
Giọng nói và gương mặt của cô rất đáng thương, viền mắt tràn đầy hơi nước khiến lời trách mắng của bà Hoa kẹt lại tại cuống họng. Cô đã nói đến độ này rồi mà bà còn tính toán với cô sẽ thể hiện mình là người nhỏ mọn. Ông Quách lại rất thương đứa con gái nuôi này của mình, tuy cô hơi nghịch ngợm nhưng bụng dạ cô không xấu nên sau cùng ông bà không chỉ không nói cô câu nào mà còn quay sang trách Thu Quỳnh vì biết em sợ nước vẫn dẫn em ra hồ bơi khiến em suýt mất mạng.
Đợi bọn họ đi khuất, không khí hài hoà giữa hai chị em Quỳnh Nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ. Nếu không phải ngại đang ở nhà, bọn họ đã lao vào cấu xé nhau tiếp rồi.
– Giỏi nhỉ? Tí tuổi đầu đã học cách diễn kịch lừa người khác rồi. Ranh con, mày giỏi lắm.
– Em với chị bằng tuổi đấy. Thế hóa ra chị cũng là con ranh con à? Mà đúng rồi, chị ăn ở kiểu gì mà chồng tương lai của chị không cứu chị lại đi cứu em thế?
Hà Nhiên chọc trúng chỗ đau nhất của Thu Quỳnh khiến cô ta nổi đóa nhưng lại không thể làm gì cô, chỉ có thể tức giận ném gối tựa vào người cô:
– Mày là đồ không biết xấu hổ.
– Học từ chị cả mà, chị đừng phủ nhận bản thân như thế chứ.
– Học…
Thu Quỳnh lúc này mới nhớ ra vì muốn bố mẹ hủy bỏ hôn ước của Hà Nhiên với Minh Tiến mà cố ý thân mật với anh khiến bố mẹ hiểu nhầm hai người thích nhau nên vì bù đắp cho cô ta mà mẹ cô đã ép Hà Nhiên nhường Minh Tiến cho cô ta.
Không ngờ cô em gái nuôi này của cô ta bình thường im ỉm mà khi mở miệng ra nói chuyện lại đáng ghét như vậy.
Thu Quỳnh càng nghĩ càng tức giận nhưng vì cô ta vừa bị bố mẹ mắng một trận xong nên không dám là gì Hà Nhiên, chỉ có thể ôm cục tức bỏ về phòng mình.