(48)
Hôm nay đột nhiên Vân Tranh Lam trở về Vân gia, tính tình lại thay đổi khác thường, quả thực khiến cho người nhà họ Vân kiêng dè. Bọn họ đành hạ mình một chút, tiếp đón cô cẩn thận. Chỉ mong cô hài lòng và đi nhanh nhanh, tốt nhất là đừng quay trở về cái nhà này nữa.
Tần Lam ngược lại còn cố tình nán lại ở Vân gia, cô nói muốn dùng bữa, mục đích là chờ Vân Hàm Uy trở về. Tên em trai này của cô tuy được cái mất dạy nhưng nó cũng ngu ngu, hoàn toàn không khó đối phó. Cô căn bản chẳng để hắn vào mắt.
– Em trai vẫn chưa về sao, hay là không muốn ngồi ăn cơm cùng người chị này?
Ngồi trên bàn ăn, Tần Lam đột ngột nói câu này khiến cho Chu Nha và Vân Minh Hải giật bắn người. Từ trước tới giờ cả Vân gia đều biết Vân Hàm Uy chuyên ức hiếp chị gái Vân Tranh Lam, hôm nay cô lại cố tình nhắc tới tên hắn nhiều như vậy, liệu có phải cô đang muốn trả thù không? Hai ông bà già Vân không khỏi lo lắng, hắn là con trai cưng của bọn họ, bọn họ không thể để cho hắn gặp bất lợi gì được.
Chu Nha liền nói đỡ cho qua:
– Làm gì có chuyện đó chứ, từ ngày con gả cho thống soái, Hàm Uy rất nhớ con đó.
Vân Minh Hải cũng không bị động, lập tức phụ hoạ hùa theo, nói những lời khiến cho Tần Lam “cảm động” muốn rơi nước mắt rồi. Vở kịch này không tiếp tục diễn quả thực rất đáng tiếc:
– Nghe được câu này con cảm thấy rất vui đó, bảo Hàm Uy hôm nào rảnh rỗi tới phủ thống soái chơi đi, con cũng muốn được mời em ấy một bữa ăn.
Tần Lam nói câu này, mặc dù cả hai ông bà nhà họ Vân đều gật đầu một cách miễn cưỡng, nhưng trong lòng bọn họ thầm nghĩ, ai ngu gì mà để con trai cưng tới nơi đáng sợ đó chứ? Nhỡ đâu, cô cho người hạ độc thì sao?
Lúc này ở bên ngoài có tiếng ô tô, mấy người hầu trong nhà cũng bước ra đầy cung kính, Tần Lam vừa nhìn đã biết là Vân Hàm Uy đã trở về. Tốt lắm, vừa hay cô đang chờ hắn.
Vân Hàm Uy đi chơi bời cả đêm qua giờ mới trở về, trên người toàn là mùi hương của phụ nữ, quần áo cũng không được ngay ngắn cho lắm. Bình thường tất cả những người Vân gia đã sớm quen với cảnh tượng này rồi, nhưng hôm nay còn có sự xuất hiện của “người ngoài”, Chu Nha không thể không nhắc nhở con trai cưng đôi câu:
– E hèm, Hàm Uy, con lên lầu tắm rửa thay quần áo cẩn thận rồi xuống ăn cơm đi, hôm nay chị con trở về đó.
Vân Minh Hải mặc dù rất chiều chuộng con trai nhưng ông ta lại là một người coi trong mặt mũi, không thể để cho một đứa con bị cô lập như Vân Tranh Lam có cơ hội cười nhạo con trai cưng được. Ông ta thấy Chu Nha nói vậy, cũng nghiêm khắc nhắc một câu:
– Đúng là chẳng ra cái thể thống gì hết.
Nào ngờ khi Vân Hàm Uy nghe nói Vân Tranh Lam trở về, hắn ta lập tức tỏ ra hứng thú, không những không sợ hãi mà còn vác cái bộ dạng không đứng đắn ấy tới trước mặt chị:
– Ôi chao, ai đây ta? Hôm nay còn bày đặt trở về cơ à, không sợ tao cho một trận sao, chị gái?
Từ đầu tới cuối sự trở về của Vân Hàm Uy hoàn toàn không khiến cho Tần Lam lay động, cô vẫn bình thản ăn cơm, triệt để coi hắn là không khí. Tới khi hắn ta tới tận bàn ăn để chào hỏi, khoé miệng cô mới khẽ nhếch lên, châm chọc:
– Em đánh chị á? Vậy phải hỏi xem thống soái có cho phép hay không đã. Em nhìn xem, tới cả cha mẹ cũng dùng thái độ cung kính đó với chị, thì em có là cái thá gì chứ?
Câu nói của Tần Lam khiến cho cả ba người nhà họ Vân đều nghẹn họng lại, đần thối mặt ra, tức tối vô cùng. Vân Hàm Uy luôn ngang ngược thế này, căn bản cũng là do hai ông bà già Vân nuông chiều quá mức, ngấm ngầm dung túng cho những hành động quá đáng của con trai cưng. Cho nên, dù Vân Hàm Uy có nói gì quá đáng đi chăng nữa thì vẫn là Vân Tranh Lam sai, bởi vì bọn họ chỉ bênh hắn mà thôi.
– Tranh Lam à, sao con có thể nói những lời như vậy chứ? Con đừng nghĩ mình là vợ lẽ thống soái thì thích làm gì thì làm.
Chu Nha không nhịn được, liền cất tiếng. Tần Lam biết ngay bà ta sẽ bênh con trai cưng bằng câu đó, cho nên trong lòng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời:
– Mẹ đúng là không hiểu chút đạo lí gì hết, tốt nhất đừng nên để cho thống soái nghe thấy những lời mà em trai vừa nói, nếu không chính con cũng không cứu nổi các người đâu.
Không ngờ Vân Tranh Lam vốn ít nói này lại dám mắng Chu Nha là người không hiểu đạo lí, bà ta tức giận đùng đùng, nhưng vì lời đe doạ của Tần Lam nên cũng không dám manh động.
Chỉ có Vân Hàm Uy vẫn chưa biết sợ, còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Vân Minh Hải quát:
– Đủ rồi, hôm nay chị gái con trở về, chúng ta phải tiếp đón chu đáo. Hàm Uy, con xin lỗi Tranh Lam đi.
Đại cục làm trọng, Vân Minh Hải không thể vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội với thống soái được. Với lại chuyện này mà đồn ra ngoài, Vân gia còn mặt mũi gì nữa.
Đây là lần đầu tiên trong đời Vân Minh Hải không bênh con trai mà là bênh con gái, dù có là miễn cưỡng nhưng vẫn khiến cho Chu Nha và Vân Hàm Uy không phục.
Tần Lam buông đũa không ăn nữa, cô khoanh hai tay lại, như đang đắc ý chờ lời xin lỗi từ Vân Hàm Uy, điều mà hắn chưa bao giờ làm.
– Hừ, xin lỗi sao, mơ đi! Cũng chỉ là con đĩ nằm dưới thân Tiêu Dực thôi, không biết loại người như mày đã lên giường của bao nhiêu đàn ông rồi, ở đó mà tỏ vẻ cao sang ư?
Vân Hàm Uy vẫn cứng đầu, khinh bỉ nhìn Tần Lam. Chỉ là một người vợ lẽ, có gì mà đáng sợ chứ?
Tần Lam khẽ mỉm cười, hoàn toàn không có gì tức giận cả. Lúc cô chuẩn bị nói gì đó thì từ ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp đầy uy lực:
– Tôi hy vọng không còn nghe thấy câu đó lần thứ hai nữa, nếu không dù là Vân gia, tôi cũng sẽ không nương tay với bất kì ai!