(23)
Ngày hôm sau…
Hôm nay là ngày nghỉ nên Tần Lam không cần phải tới trường, cho nên cô tranh thủ ngủ nướng một chút. Cũng là do đêm qua Tiêu Dực hết lần này tới lần khác dày vò cô, khiến cho cô mệt mỏi rã rời. Mặc dù lúc này bụng rất đói, nhưng cô lại lười xuống giường.
Hôm nay có vẻ như tâm tình của Tiêu Dực rất tốt. Thì đúng rồi, người được lợi nhất trong chuyện đó vẫn là anh mà, chỉ có cô phải chịu thiệt thòi nhiều nhất mà thôi. Càng nghĩ cô càng thấy tức, cô tức cái dáng vẻ lúc nào cũng tự cho mình là đúng của anh, thật sự cô chẳng có chút cảm tình nào đối với anh hết.
Không được, cô đường đường là Tần Lam, làm sao có thể chịu khuất phục như vậy? Không thể để cho Tiêu Dực được đắc ý như thế, cô phải hành động thôi, rời khỏi anh càng sớm càng tốt. Suy nghĩ một lúc, cô bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩa to gan, khoé môi khẽ cong lên cười thầm.
Tần Lam quyết định sẽ viết một bài báo, lấy nguồn cảm hứng từ những chuyện mà cô trải qua, và nhân vật chính để cô “mổ xẻ” chính là vị thống soái cao cao tại thượng này, Tiêu Dực.
Bây giờ sức ảnh hưởng của vị công tử X lớn như vậy, cô không tin là mình không thể trị được Tiêu Dực. Với lại anh cũng đâu có biết công tử X là ai đâu, cho nên cô càng không việc gì phải sợ. Có thể thường ngày cô yếu thế hơn anh, phải chịu khuất phục dưới chân anh. Nhưng ở phía sau, cô phải quậy anh một chút, để cho anh nếm mùi lợi hại của cô.
Nghĩ tới đây thôi, trong lòng cô cũng hả dạ hơn rồi, đôi mắt cô khẽ híp lại. Nhưng không biết từ bao giờ Tiêu Dực đã từ bên ngoài bước vào, nụ cười đầy “mưu mô” của cô đã lọt vào tầm mắt của anh.
Anh không biết cô đang suy tính cái gì, nhưng anh lại cảm thấy bản thân mình như bị trúng tà, thế mà anh vẫn nhìn ra cô như vậy càng đáng yêu hơn.
Nhớ lại đêm qua, cô xinh đẹp yêu kiều nằm dưới thân anh, cuối cùng vẫn phải để cho anh ra tay, chiếm thế chủ động. Từng tấc da thịt mềm mại của cô, mùi hương tươi mới của thiếu nữ mới lớn khiến cho anh chỉ muốn bắt nạt cô mãi, muốn bao nhiêu cũng không đủ.
Cô gái nhỏ này, bình thường mưu mô xảo quyệt, diễn kịch rất đạt, nhưng rồi cũng phải chịu khuất phục dưới thân anh mà thôi.
Nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa, Tần Lam ngước lên, nhìn thấy Tiêu Dực. Vì có tật giật mình nên cô lập tức thay đổi thái độ 360 độ, giả bộ ngượng ngùng kéo chăn lên che thân thể của mình, chờ đợi Tiêu Dực tiến lại gần.
Anh cũng không để tâm tới mấy trò mèo của cô, căn bản là anh nghĩ rằng cô chẳng đủ bản lĩnh để gây bất lợi cho anh. Cho nên, anh không hề đề phòng cô, sải bước đến bên giường:
– Vẫn còn mệt sao?
Vừa mở miệng đã nói ra mấy lời như này rồi, thật khiến cho Tần Lam tức chết. Câu này anh còn phải hỏi à, chẳng phải tất cả là do anh hay sao? Dù thế nào đi chăng nữa, cô vẫn nghe ra được sự đắc ý của anh, tâm tình của anh trở nên vui vẻ cũng là vì đã bắt nạt được cô.
Đáng ghét, thật đúng là một tên đàn ông xấu xa từ đầu tới chân.
– Em chỉ là hơi mệt xíu thôi ạ…
Tần Lam cố gắng nén cơn giận xuống, cất giọng yếu ớt. Nhưng khi vừa dứt câu cô mới phát hiện ra giọng nói của mình đã bị khàn đặc lại, nghe vô cùng đáng thương. Nhìn thấy Tiêu Dực cong môi lên nụ cười, hai má cô nóng bừng lên.
Tiêu Dực giơ tay vuốt mái tóc rối của cô, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn, anh nửa đùa nửa thật nói:
– Đêm qua em kêu cũng không nhỏ đâu, giọng khàn hết rồi kìa. Mệt thì nghỉ ngơi thêm đi, lát nữa tôi kêu người nấu cho em mấy món tẩm bổ.
Nhìn ánh mắt dịu dàng như trăng sáng của anh, cô vô thức cắn môi, trái tim không tự chủ được mà đập loạn xạ. Cô cứ nghĩ rằng, từ khi bản thân xuyên không tới đây, sớm tối đều phải nghĩ cách lấy lòng người khác để giữ lấy mạng sống, sớm đã không còn biết xấu hổ là gì rồi. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ. Cô không dám nghĩ đến, cũng không dám tưởng tượng tiếng kêu của bản thân sẽ như thế nào, da mặt của cô thực sự rất mỏng.
Tần Lam ngây ngô nhìn Tiêu Dực một hồi, sau đó mới cụp mắt xuống, ngoan ngoãn gật đầu. Hôm nay là ngày nghỉ, cô muốn bản thân mình thảnh thơi thoải mái một chút, không cần phải suốt ngày nghĩ cách đối phó với Tiêu Dực.
Thật ra anh mặc dù cũng có những lúc xấu xa, cầm thú, nhưng cho tới hiện tại thì anh vẫn chưa làm gì đe doạ hay gây trở ngại gì cho cô. Cô nghĩ có lẽ cốt truyện đã thay đổi rồi, nếu được vậy thì cô chỉ mong rằng sau này anh có thể bình an hạnh phúc bên Lạc Hy, đỡ phải gặp nhiều rắc rối.
Hồi trước đọc truyện, Tần Lam nhớ ra được thời gian này chính là lúc Tiêu Dực gặp cực kỳ nhiều chuyện tồi tệ, thậm chí còn bị ám sát trong một lần đi công tác nữa. Đúng rồi, nếu cô không lầm thì như hai hôm nữa anh lại đi công tác, hôm đó chính là ngày anh gặp chuyện.
Một cuốn tiểu thuyết bình thường như bao truyện khác, chắc chắn sẽ có lúc ngược này ngược kia, chuyện các nhân vật trong truyện gặp nguy hiểm là không thể tránh khỏi được. Nhưng ở trong thế giới của truyện, một nhân vật cũng là một mạng người. Tần Lam thật sự không biết tình tiết có vì mình mà thay đổi hay không nữa, cô phân vân, không biết có nên nhắc nhở cho anh, hay là thôi đây?
Suy nghĩ một chút, cuối cùng Tần Lam vẫn quyết định thăm dò Tiêu Dực một chút:
– Thống soái… anh lại phải đi công tác nữa sao?
Tần Lam không chắc tình tiết còn như cũ hay không, cũng có thể không phải thì sao? Cho nên để tránh bị nghi ngờ, cô vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Tiêu Dực vừa định rời đi thì nghe thấy câu nói này của cô, anh nán lại, nhìn cô một hồi, sau đó mới đáp:
– Sao vậy?
Thấy giọng điệu của anh có chút ngờ ngợ, cô lập tức giải thích, đập tan sự nghi ngờ của anh:
– Không có gì, chỉ là anh bận rộn nhiều, em sẽ rất nhớ anh mà thôi. Với lại anh cũng mới đi công tác về, lần này mà còn đi tiếp nữa, em… thật sự rất lo lắng cho sức khỏe của anh.
Thời gian này đúng là Tiêu Dực gặp nhiều rắc rối, không chỉ thế mà Lạc La Bằng còn đối đầu với anh, nhiều lần gây khó dễ cho anh. Nếu không phải vì nể mặt Lạc Hy, anh làm sao có thể nhẫn nhịn như vậy?
Tiêu Dực nhìn ánh mắt chân thành lo lắng của Tần Lam dành cho mình, trong lòng cũng xua tan đi sự nghi ngờ. Anh khẽ cong môi lên cười, giơ tay xoa đầu cô:
– Tôi sẽ sớm giải quyết xong công việc thôi, lúc đó không còn bận rộn như bây giờ nữa, thời gian còn lại sẽ dành cho em.
Câu nói của Tiêu Dực khiến cho Tần Lam hơi ngẩn người một chút. Thời gian của anh, anh đi mà dành cho nữ chính Lạc Hy ấy, dành cho cô làm gì? Chẳng qua cô lo lắng anh sẽ gặp chuyện nguy hiểm mà thôi, ở trong truyện anh bị thương khá nặng, suýt chút nữa mất mạng. Cô quả thật cũng có chút không nỡ khi nhìn anh gặp nguy hiểm.
Nhưng rồi cô lại nghĩ, anh gặp nguy hiểm thì liên quan quái gì tới cô chứ? Thôi vậy, nếu anh đã muốn đi thì kệ anh thôi, cô quản không nổi:
– Vâng, vậy anh nhớ chú ý an toàn nha.