Sáng hôm sau mọi người đang ở dưới lầu cùng nhau ăn sáng ,Thẩm Mộ Sơ cũng đang đi xuống dưới để ăn bữa sáng với mọi người ,vì đêm qua anh thức khuya nên không ngủ được nằm chằn chọc cả đêm đến ba giờ anh mới có thể ngủ được.
Bây giờ đã là 8h30 sáng .Anh bước xuống lầu thì bà Tiếu Cẩn Tuyên liền hỏi:
-“Sao dậy trễ vậy con , đêm qua ngủ có ngon không ?”
-“Bình thường thôi mẹ “.
Nhìn qua nhìn lại thì bàn ăn cũng chỉ có ba người là ba ,mẹ và anh .Anh thắc mắc liền hỏi mẹ.
-“Mẹ à !”
-“Sao có chuyện gì hả ?”
-“Từ khi con về nhà ngày hôm qua đã không thấy anh hai rồi .Chẳng lẽ cả đêm qua anh của con cũng không về nhà sao hả mẹ ?”
Mẹ anh nghe hỏi câu này liền cười và nói.
-“Từ khi nào mà con biết quan tâm anh con vậy “.
-“Anh của con nó đi công tác 1 tuần nay rồi hôm nay nó đang bay về ,con coi sắp xếp đi đón nó đi “.
-“Dạ !”
15 phút sau đột nhiên Thẩm Mộ Sơ nói :
-“Thôi mẹ ơi con no rồi “.
-“Chưa ăn xong mà con chạy đi đâu vậy “.
Thẩm Mộ Chiến thấy vậy nói với vợ mình .
-“Chắc là nó đi đón anh nó đó bà ,bà cũng biết mà Thẩm Mộ Diễn là một đứa lạnh lùng,khó chịu và ghét nhất phải chờ đợi một ai đó “.
[…]
Ở sân bay lúc này Thẩm Mộ Diễn đã đáp chuyến bay xuống .Từ bên trong đi ra ngoài sảnh anh không thấy chiếc xe hơi của nhà mình tới đón,bắt đầu cáu gắt và khó chịu .Rõ ràng là hôm qua đã báo trước hôm nay về nhưng khi xuống máy bay rồi thì lại không thấy ai .Đột nhiên .
-“Á !”
Là tiếng la của một cô gái , cô ấy đụng trúng anh nên bị té ,đã vậy còn dẫm lên giày của anh .Mặc dù thấy té nhưng anh lại không đỡ.
-“Này cô kia ! cô có mắt không vậy sao lại dẫm lên giày tôi?”~~anh quát lớn nên cô gái này có chút sợ hãi , người run lên bần bật ,ấp úng nói .
-“Tôi… tôi… tôi xin lỗi anh ,do tôi có việc gấp vì đến đây để tiễn bạn tôi nhưng không ngờ lại đụng trúng anh .Tôi xin lỗi !”
[…]
Vừa hay lúc này Thẩm Mộ Sơ đã đến sân bay thấy anh mình có vẻ nói chuyện với một cô gái nhưng điều đáng nói là cô gái này có vẻ hơi hoảng sợ.
Thẩm Mộ Diễn nói với cô gái .
-“Cô nghĩ chỉ có thể xin lỗi là xong à !”
Anh nắm chặt cổ tay cô và bóp mạnh .Có vẻ rất tức giận khiến cô gái không kìm được cơn đau ,khóc nức nở cầu xin anh.
-“Xin anh làm ơn hãy bỏ tay tôi ra đi ,tay của tôi đau…đau quá !”
Thẩm Mộ Sơ từ xa đi tới liền lên tiếng.
-“Này anh !”
-“Buông tay cô ấy ra đi ,có gì từ từ nói “.
-“Không phải chuyện của em”.
-“Nhưng ở đây là sân bay ,rất đông người.Nếu anh không muốn mọi người nhìn anh và ngày mai báo chí đăng tin thì buông tay cô ấy ra “.
Ba từ cuối anh cố gắng nhấn mạnh.Lúc này Thẩm Mộ Diễn đã buông tay cô ra ,trên cổ tay ẩn đỏ của cô in lên những dấu tay của anh .Thẩm Mộ Sơ thấy vậy liền hỏi cô.
-“Có đau không ?”
-“Có”.
Khi cô ngước mặt lên trả lời thì anh nhận ra cô là cô gái hôm qua anh gặp.Thẩm Mộ Sơ liền lớn tiếng.
-“Mẹ kiếp .Anh có bị điên không hả Thẩm Mộ Diễn tại sao lại đi bắt nạt một cô gái “.
-“Cô ấy đã làm gì anh ?”
-“Em hỏi cô ta đi ” . ~~Anh lạnh lùng nói.
Thẩm Mộ Sơ quay qua hỏi cô .
-“Cô đã làm gì anh ấy sao ?”
Cô không dám trả lời .Anh nói.
-“Đừng sợ có tôi ở đây .Cô mau nói đi “.
-“Tôi… tôi… tôi lỡ đạp trúng giày anh ta “.
Nghe cô nói câu này Thẩm Mộ Sơ nắm chặt lòng bàn tay của mình lại ,anh nắm cổ áo Thẩm Mộ Diễn và cho anh ta một đấm.
-“Thẩm Mộ Diễn anh có phải là đàn ông không vậy hả “.