Kết thúc cuộc gọi với bác sĩ Tô .Doanh Doanh nhanh chóng đi thay đồ ,cô vội vàng chạy xuống dưới nhà lại gặp Thẩm Mộ Diễn .
– ” Ngô Doanh Doanh cô đi đâu mà gấp vậy?”
– ” Mộ Diễn tôi có việc đi đến bệnh viện gấp ,mẹ tôi…… mẹ tôi đang ở trong bệnh viện.”
– ” Để tôi đưa cô đi.”
Anh nhanh chóng lấy chìa khóa xe ,hai người vội vàng đi đến bệnh viện .Nhìn thấy vẻ mặt Ngô Doanh Doanh có chút lo lắng anh lại tiếp tục nói chấn an cô.
– ” Cô đừng quá lo ,chắc chắn mẹ cô sẽ không sao đâu…….mà tôi cũng có thắc mắc , bà ấy không phải là mẹ ruột của cô sao cô lại thương bà ấy như vậy.”
– ” Chuyện này anh không hiểu hết được đâu , Thẩm Mộ Diễn nhanh chút đi.”
Sau vài phút Thẩm Mộ Diễn và Ngô Doanh Doanh đã có mặt ở bệnh viện ,mẹ kế cô bà ấy vẫn đang được cấp cứu bên trong .Cả ba người cùng ngồi ngoài hàng ghế chờ đợi đến khi đèn của phòng đã tắt .Bác sĩ bước ra .
– ” Ai là người nhà của bệnh nhân ?”
Mộ Diễn thấy Ngô Doanh Doanh cũng chẳng còn chút sức lực nào ,anh đi lại nói với vị bác sĩ kia .
– ” Tôi….. tôi là người nhà của bệnh nhân , mẹ tôi bà ấy sao rồi ạ.”
– ” Hiện tại bệnh nhân không sao ,chỉ là bị kích động nên ngất xỉu …..mà theo như lúc nãy chúng tôi khám cho bà ấy thì bà cũng có mắc bệnh tim.”
Nói xong bác sĩ cũng lặng lẽ rời đi chỉ còn lại trước cửa phòng cấp cứu là Ngô Doanh Doanh ,Thẩm Mộ Diễn cũng bác sĩ Tô .May mắn là bà Diệp Tư Dung không sao ,mẹ cô được chuyển đến phòng hồi sức là phòng vip 452 .Ngô Doanh Doanh lúc này cũng đã khá hơn một chút ,cô ngồi bên cạnh giường nắm chặt lấy tay của mẹ mình đôi mắt của cô nhìn khuôn mặt bà nhưng nước mắt ở đâu cứ vô thức rơi xuống.
– ” Mẹ , con xin lỗi ………..con đã không chăm sóc cho mẹ ,con đúng là một đứa bất hiếu.
Bác sĩ Tô thấy vậy cũng liền an ủi cô.
– ” Doanh Doanh mẹ cô sẽ mau tỉnh lại thôi……mà lúc sáng tôi tới nhà thăm bà ấy thì gặp một cô gái đi ra với dáng vẻ vội vàng .Nghĩ tới có chuyện chẳng lành , chạy một mạch vào nhà thấy mẹ cô ngất xỉu nên tôi gấp rút đưa bà ấy đến bệnh viện……….Tôi nghĩ bà Diệp Tư Dung và cô gái kia có chuyện gì đó dẫn đến việc mẹ cô kích động như vậy.”
– ” Cảm anh bác sĩ Tô ………….Anh giúp tôi chăm sóc mẹ tôi , tôi cần phải đi làm một việc.”
Bác sĩ Tô nhẹ nhàng đáp.
– ” Được.”
Sau cuộc phẫu thuật mắt lần đó lúc nào anh cũng tới phụ giúp bà Diệp Tư Dung vì anh sợ không nhìn thấy thì bà sẽ khó mà làm được gì.
[………]
Thẩm Mộ Diễn và Ngô Doanh Doanh đang trên đường đi về nhà .Trên đường đi Ngô Doanh Doanh không biết vì chuyện gì , cô đột nhiên nói với Mộ Diễn.
– ” Đưa tôi đi gặp Ngô Đình Đình .”
Mộ Diễn có phần ngạc nhiên nhưng anh sợ cô sẽ gặp nhiều gắt rối liền từ chối yêu cầu của cô ,không phải Mộ Diễn không biết cô đang nghĩ gì ………. anh cũng cho người theo dõi mẹ mình và biết được Đình Đình đang cùng mẹ anh 5 lần 7 lượt muốn làm hại cô .Chỉ là bây giờ chưa có cơ hội nên bà ta chưa ra tay .
[…………..]
Đổi tối hôm đó Mộ Diễn luôn quan tâm an ủi cô nhưng không cách nào làm cho cô hết được bực tức trong lòng mình ……..anh lại nghĩ ra ngày mai đi tới trại trẻ mồ côi thăm mấy đứa trẻ hay là đưa Doanh Doanh đi cùng , cô ấy chắc cũng thích mấy đứa trẻ ở đó nhỉ .
– ” Doanh Doanh mau ngủ đi, ngày mai tôi sẽ đưa cô đi đến một nơi chắc chắn cô sẽ rất thích.”