“Kiều Lung Nhi, thì ra là em, em còn nhớ anh không?” Kỳ Án Văn liền đi lại nắm lấy hai tay của Lung Nhi hớn hở nói với cô.
Lung Nhi bị giật mình, cô rút tay ra nhưng không được, cô sợ hãi.
“Anh… anh không phải là bạn của Tư Cương sao? Tôi có biết anh, Tư Cương có kể cho tôi nghe về anh. Anh… anh buông tay tôi ra đi.” Cô vẫn không biết chuyện gì.
“À, anh quên, em không nhìn thấy anh nên không nhớ. Em có còn nhớ cậu bạn lúc nhỏ hay chơi với em ở ngoài công viên không, là Kỳ Án Văn, em nhớ không?” Anh hớn hở nói. Truyện Dị Giới
“Kỳ Án Văn? A! Hình như là em nhớ rồi, thì ra là anh sao? Không ngờ lại trùng hợp như vậy.” Vui mừng.
…—————-…
Năm đó.
Năm Kiều Lung Nhi được tám tuổi. Cô đã được thả ra ngoài chơi hai tuần, vì làm ăn của nhà họ Kiều phát đạt nên Kiều lão gia vui vẻ mới thả cô ra ngoài.
Khi cô ra ngoài lúc nào cũng tìm đường đến công viên chơi, cô luôn chơi ở cái xích đu quen thuộc của mình. Tuy không ai chơi với cô nhưng không sao, cô cứ ngồi đưa đưa qua, đưa lại, cảm nhận được hương thơm của hoa, cảm nhận được làn gió nhẹ còn có cả tiếng cười đùa của những đứa trẻ ở đó. Điều đó đã làm cô cảm thấy rất vui.
Đã hai ngày, cô đã đến công viên đó được hai ngày, vào ngày thứ ba, đã có một bé đến chào hỏi cô, làm quen với cô.
“Chào bạn, mình có thể làm bạn với bạn không, mình tên là Kỳ Án Văn.” Cậu nói.
“Cậu… cậu muốn làm bạn với mình sao? Nhưng mà mình…. không nhìn thấy.” Cô rụt rè.
“Ha ha ha, không sao, mình biết mà, hai ngày nay mình đã thấy bạn, ngày nào bạn cũng đến đây và ngồi vào cái xích đu này cả. Tuy không có ai chơi cùng nhưng mình thấy cậu lúc nào cũng cười vui. Mình thấy bạn rất đặc biệt nên muốn làm bạn với cậu.” Cậu bé đó vui vẻ nói.
“Thì ra là vậy sao? Được, mình rất vui vì được làm bạn với cậu, mình tên là Kiều Lung Nhi.” Cô cười vui vẻ nói với cậu.
Vậy là hai đứa bé này đã làm bạn với nhau, hai người cùng nhau hát hò, nói chuyện, kể cho nhau nghe những câu chuyện vui. Nhưng cô không bao giờ kể về gia đình của mình vì cô cảm thấy xấu hổ.
Những vết thương của mình cô cũng không kể cho Kỳ Án Văn nghe là việc gì. Cô không muốn kể cậu cũng không hỏi thêm.
Cứ vậy mà hai đôi bạn này cứ chơi với nhau nhưng thời gian ngắn ngủi, chơi với nhau chỉ được hai tuần.
Qua thời hạn hai tuần, Án Văn cứ đứng đợi cô, ngày nào cũng đợi nhưng không đợi được cô bé đó. Rốt cuộc gia đình anh đã phải qua nước ngoài để sinh sống.
Tuy chơi với nhau không lâu, chỉ có hai tuần ngắn ngủi nhưng trong lòng hai đứa trẻ này lại không quên nhau vì đây là một kỷ niệm khó phai, nhất là Lung Nhi chắc có lẽ đây là lần đầu tiên cô kết bạn và là một người bạn độc nhất vô nhị của cô.
Hôm nay tình cờ họ lại gặp lại nhau, tâm trạng đều vui mừng khôn xiết.
“Không ngờ lại được gặp lại em, anh rất vui đó.” Kỳ Án Văn nói với cô.
Hai người cứ đứng đó cười cười nói nói vô cùng vui vẻ nhưng…..
Nhưng lại có một người ngồi ở sofa nén giận, anh ta bây giờ như là một người bị lãng quên, không ai đếm xỉa đến.
Không ai khác là Doãn Tư Cương, anh ấy đang rất khó chịu và tức tối, ai đời nào lại để một người đàn ông khác nói cười còn nắm tay vợ mình chứ. Không tức làm sao được đây.
Nhưng anh sẽ làm thế nào đây?