Một lát sau, Mộ Bạch cũng đi về vì chẳng có gì làm, giúp cũng không cho mà nhìn cũng không xong.
Tới khoảng nữa đêm, Kiều Lung Nhi bắt đầu bị sốt, anh sờ trán cô thì nóng như lửa đốt.
Anh liền đi pha thuốc, lấy khăn và nước nóng để lau người cho cô.
Trong lúc hôn mê, cô bắt đầu nói mớ. Lung Nhi nắm chặt lấy tay Doãn Tư Cương và nói.
“Không, đừng, đừng đánh con nữa mà. Cha, cha đừng đánh con. Các người cũng đừng nói nữa. Đau, đau quá, đừng đánh nữa mà.” Cô nói trong hoảng hốt, mồ hôi cứ chảy đầm đìa.
Anh liền lấy tay bên kia, nắm chặt lấy tay cô.
Cô lại nói.
“Doãn Tư Cương, Doãn Tư Cương, anh đến cứu em đi, được không, Doãn Tư Cương.” Nói mớ.
Lúc này anh ấy có cảm giấc bất ngờ, tim bắt đầu đau thắt lại, mặt thì chút đỏ.
Cô ấy khi bị đánh đã nghĩ đến mình đầu tiên sao? Vậy mà mình lại không có ở đó bảo vệ cô ấy, chắc chắc lúc đó Lung Nhi rất sợ. Anh suy nghĩ.
Thật đau lòng và xót xa cho thân phận của Lung Nhi, là một người con gái, thân thể yếu ớt mềm mỏng như vậy nhưng sao lại bị hành hạ đến mức này.
Trên người thì đầy vết sẹo còn ký ức của cô chỉ có đầy những bi thương và những trận đòn tàn ác.
Mọi thứ bất hạnh như cứ dồn về cô, tại sao vậy? Tại sao cô phải bị như vậy? Ngay cả cuộc hôn nhân cũng vậy.
Chỉ là do sắp đặt và là một vật trao đổi với một số tiền lớn. Chỉ trong sáu tháng là kết thúc. Có lẽ cũng sắp đến thời hạn rồi.
Hôm nay cô vẫn còn ở đây, vẫn có thể được bảo vệ bởi Doãn Tư Cương nhưng sau này thì sao? Sẽ không ai bảo vệ được cô cả, chỉ có thể cam chịu, cam chịu số phận lênh đênh này của cô.
…—————-…
Sáng hôm sau.
Cô tỉnh dậy, cả người đầy đau đớn nhưng cô đã quen, nhưng có lẽ đây là lần đầu cô được băng bó đàng hoàng, được uống thuốc, chăm sóc tử tế.
Cô tỉnh dậy, tay cô vẫn được ai đó nắm chặt.
Là Doãn Tư Cương? Anh ấy ở đây chăm sóc cô suốt đêm sao?
Cô rất bất ngờ, sờ sờ đầu củ Doãn Tư Cương mỉm cười.
Có lẽ đây là lần đầu cô được sờ đầu anh, cho dù đã ngủ chung với nhau như một vợ chồng thật sự.
Đó là do cô có khúc mắc với anh, một khúc mắc mà chỉ có Doãn Tư Cương mới có thể gỡ ra.
Chính là cuộc hôn nhân sáu tháng, tuy cô luôn nghĩ rằng, phải hạnh phúc trong sáu tháng ít ỏi này nhưng cũng chẳng thể làm được trọn vẹn.
Cô luôn bị cái gọi là hôn nhân trên giấy tờ này ràng buộc, còn Doãn Tư Cương thật sự là chồng cô sao? Trong lòng anh Lung Nhi có phải là vợ anh không?
Tuy anh đối xử tốt với cô nhưng chưa từng nói với người ngoài hay thừa nhận với giới truyền thông rằng cô chính là vợ của anh.
Chắc có lẽ là anh chỉ là hướng thú nhất thời với cô, đồng cảm với số phận của cô mà thương hại cô. Có lẽ vậy, sự thương hại này cũng tận tình quá rồi, chân thật quá rồi.
Nó cứ như là một giấc mơ, nhưng mơ cũng sẽ sớm có ngày tỉnh lại.
Nếu anh cứ tốt với cô như vậy sẽ khiến cô chìm vào hố sâu, chìm vào sự hạnh phúc, quan tâm này, khiến cô không thể nào thoát ra được.
Hay là anh cứ lạnh lùng, không quan tâm đến cô, ghét bỏ cô như trước là được rồi, như vậy khi cuộc hôn nhân này kết thúc, cô sẽ đau lòng ít hơn, khóc cũng sẽ ít hơn nhiều.
Nhưng cô có thật sự muốn như vậy?