Ngày hôm sau.
Cô khóc đến mệt rồi ngủ thiếp đi đến lúc nào không hay. Khi thức dậy thì….
Gì đây? Cô đang nằm ở đâu? Là nằm trên giường nhưng hơi ấm này, là sao đây?
Cô không nhìn thấy, cứ mò mò, cô đã sờ thấy gì?
Là… là… là… là…. Cô đỏ cả mặt.
Không phải chứ? Đầu óc cô như muốn nổ tung.
“Cô đã sờ đủ chưa hả, có phải cô rất thích cơ thể của tôi không?” Anh trêu ghẹo cô.
Cô vội vàng rút tay ra, ngồi bật dậy, tim bắt đầu đập thình thịch, mặt thì đỏ ửng lên.
Có lẽ đây là lần đầu cô sờ vào thân thể của một người đàn ông.
Cảm thấy thật là xấu hổ, sao cô có thể như vậy chứ?
Cô liền xin lỗi anh.
“Tôi xin lỗi.”
“Xin lỗi gì chứ?” Anh lại gần cô rồi nói.
“Chúng ta không phải là vợ chồng sao? Những chuyện cần làm không phải chỉ là thế này đâu, đừng cảm thấy xấu hổ.” Anh như này là được nước lấn tới. Anh lấy một tay ôm eo cô nói nhỏ vào tai, sao khi nói dứt câu, anh lại cắn vào tai Kiều Lung Nhi một cái.
Lúc này cô thật sự cảm thấy xấu hổ, tim không ngừng đập thình thịch, hình như là nhanh hơn bình thường, mặt thì nóng, đỏ cả lên.
Như này là sao?
Tại sao mình lại như vậy, cô không hiểu.
Anh xuống giường, mặc áo chỉnh tề lại, chuẩn bị xuống ăn sáng và đi làm.
“Được rồi, đừng ngồi đó nữa, hãy mau xuống ăn sáng đi, kẻo lại đói, chân của cô… tôi đã băng lại rồi, sau này cẩn thận một chút.” Anh nói với cô.
Trước khi ra khỏi cửa anh lại cảnh cáo cô. “Nếu sau này cô còn tự làm mình bị thương nữa thì đừng trách tôi, tôi sẽ nhốt cô ở trong phòng, không cho cô đi đâu cả, đã biết chưa hả?” Nói xong anh đi xuống lầu.
Lúc này cô cứ ngồi ngơ ngác ra đó, không nhúc nhích gì, cứ như là bị đóng băng lại vậy. Ngôn Tình Sắc
Anh ấy, anh ấy đang quan tâm mình sao? Anh ấy thật sự quan tâm mình à? Những câu hỏi này cứ vang trong đầu cô. Lúc này có vẻ cô rất vui, vì có cảm giác được quan tâm.
Nhưng sự quan tâm này sẽ được bao lâu, đến bao giờ thì hết?
Chỉ sáu tháng nữa, sáu tháng nữa thôi là sẽ trở lại bình thường rồi. Bỏ đi cái danh Doãn phu nhân, bỏ đi cái danh nhị tiểu thư, tất cả đều bỏ hết, cô sẽ trở lại là một con mù sau khi ly hôn.
Cô lại bắt đầu buồn bã, thân phận như mình mà cũng đòi những điều xa xỉ như hạnh phúc sao, đòi được quan tâm à? Đúng là trèo cao.
Tại sao vậy? Tại sao niềm vui đến với cô chỉ trong phút chốc, không thể kéo dài lâu hơn được sao?
Chắc có lẽ là do tâm trí cô, tâm trí cô luôn ngăn cô được hạnh phúc, vì cô luôn có những suy nghĩ tiêu cực, cũng là những suy nghĩ đó đã kéo sự hạnh phúc của cô chìm vào hố đen.
Cái gọi là tâm lý, ác quỷ và thiên thần, tích cực và tiêu cực. Đấu tranh tâm lý, không muốn mình bị đắm chìm vào sự ảo tưởng, sợ sau này mình sẽ không thoát ra được sự ảo tưởng đó.
Nhưng tại sao mình lại không thử sống trong hạnh phúc? Chỉ sáu tháng thôi, sáu tháng thôi cũng được. Đúng, đúng vậy, mình sẽ thử, cho dù sau này có đau lòng, có thất vọng thì….
Thì ít ra mình cũng đã từng sống trong hạnh phúc.
Vậy là cô đã quyết định sống thử trong hạnh phúc, cô đã khóc nhiều rồi, bây giờ không thể cứ như vậy được nữa.
Bỗng nhiên cô lại cười rồi bước xuống giường, bước đến cửa sổ, tận hưởng cuộc sống, tận hưởng hơi ấm của một ngày mới.