(40)
“Bạch Hạo Vân, cậu bị điên à? Giờ này đã là giờ nào rồi, cậu có để cho người ta ngủ không vậy? Giờ này cậu gọi tôi đến nhà cậu để làm gì?”
Người phía bên kia nhận được “lệnh” của Bạch Hạo Vân, anh ta bắt đầu than vãn. Vẻ mặt thì nhăn nhó, khó chịu. Dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ. Đúng là điên, nửa đêm nửa hôm gọi người ta đến làm gì không biết.
Biết là cậu ta sẽ từ chối, tỏ vẻ khó chịu. Cũng phải thôi, đang ngủ ngon mà tự dưng bị đánh thức như vậy, lại còn bị bắt phải tới đây, tất nhiên là phải khó chịu rồi. Nhưng Tư Mộc lúc này thực sự sốt rất cao, Bạch Hạo Vân sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì mất. Bạch Hạo Vân giọng nói đầy lạnh lùng nhưng lại mang theo vài phần đe doạ.
“Nếu cậu muốn chuyển công tác về nước thì mau chóng đến đây cho tôi. Nếu không, tôi sẽ cho cậu làm việc bên Mỹ cả đời luôn đấy.”
Ngay sau khi Bạch Hạo Vân vừa nói ra những lời đó, tiếng nói ở phía đầu dây bên kia lập tức truyền đến một âm thanh cầu xin, sợ hãi. Có vẻ người đàn ông bên kia đã bị Bạch Hạo Vân doạ đến nỗi khóc không ra nước mắt thì phải.
“Ôi đừng đừng, anh hai của tôi ơi. Xin đừng làm thế với tôi. Cậu như thế chẳng khác nào giết chết tôi. Làm ơn tha cho em đi anh hai.”
Người bên kia như đã hoàn toàn tỉnh dậy, cơn buồn ngủ như đã hoàn toàn biến mất. Người đó vội vàng khóc lóc cầu xin, ép anh ta ở bên Mỹ, chi bằng giết anh ta đi.
“Nói chuyện hết năm phút rồi, cậu còn mười phút nữa.”
Bạch Hạo Vân, một tay giữ điện thoại, một tay cho vào túi quần, anh ngước mắt nhìn chiếc đồng hồ đang được traotrên tường kia. Giọng nói lạnh băng nhưng lại khiến cho người bên kia phải khiếp sợ.
“Bạch Hạo Vân, cậu quá đáng!”
“Còn chín phút năm mươi chín giây!”
“…”
Cũng đến cạn lời! Mẹ nó, đúng là ép người quá đáng mà.
“Tôi biết rồi, đến ngay đây. Sợ cậu luôn rồi đấy!”
“Nhớ mang theo dụng cụ khám bệnh đấy!”
Căn dặn người bên kia xong, Bạch Hạo Vân lập tức dập máy, không để người bên kia nói thêm một câu nào nữa. Còn người bên kia ngay sau khi bị dập máy giữa chừng, anh ta nhìn chằm chằm chiếc điện thoại trong tay, ngơ ra đó vài giây rồi đột nhiên muốn đập nát cái điện thoại trong tay mình mất.
Mẹ nhà nó Bạch Hạo Vân, nếu cậu không phải là bạn tôi, có tin là tôi đánh cho cậu một trận không hả?
Nghĩ vậy thôi, chứ người nào đó vẫn phải ngậm ngùi lết xác khỏi giường, đứng dậy chuẩn bị thay đồ rồi nhanh chóng đến đó. Nếu để Bạch Hạo Vân nổi điên lên thì cuộc đời của anh ta coi như tiêu.
Phía bên kia, Bạch Hạo Vân khẽ hắt xì một tiếng, chắc có kẻ nào đó lại ngứa đòn mà nhắc đến Bạch Hạo Vân anh rồi. Thôi kệ đi! Việc quan trọng nhất lúc này đối với Bạch Hạo Vân chính là bệnh tình của Tư Mộc. Tại sao đang tự dưng lại đột nhiên phát sốt lên cơ chứ? Lại còn sốt cao nữa!
Bạch Hạo Vân bưng một chậu nước nóng để lên chiếc bàn ngay cạnh đó. Anh nhanh chóng giặt chiếc khăn mặt rồi nhanh chóng lau hết mồ hôi ở trên người của Tư Mộc, tránh để cô bị cảm lạnh.
Người của Tư Mộc thỉnh thoảng lại khẽ run lên vì lạnh, cô chui rúc cả người vào trong chăn. Nhìn cảnh tượng như vậy khiến Bạch Hạo Vân không khỏi xót xa. Tư Mộc vùi đầu mình vào trong chăn, chiếc chăn được trùm kín cả người cô nhưng cái lạnh chẳng giảm đi một chút nào. Cả người của Tư Mộc nóng như lửa đốt, nhưng cô lại cảm thấy lạnh.
Dường như Tư Mộc đã hoàn toàn mất đi ý thức. Cô lúc này mê man đến nỗi không biết mọi thứ ở xung quanh mình diễn ra như thế nào? Cả người của cô đổ đầy mồ hôi, tuy đã được Bạch Hạo Vân lau qua nhưng chúng vẫn cứ đổ ra, khiến bộ đồ ngủ mà Tư Mộc cô đang mặc trên người ướt đẫm.
Bạch Hạo Vân vẫn cứ tiếp tục lau cho cô, hy vọng có thể một phần nào giảm bớt nhiệt độ trên người của Tư Mộc. Nhưng người cô vẫn thật sự rất nóng, nóng như có hàng vạn ngọn lửa đang thiêu đốt vậy. Hình như là sốt rét, nếu Bạch Hạo Vân anh đoán không nhầm.
Tuy Bạch Hạo Vân là bác sĩ bên khoa da liễu nhưng những kiến thức này anh từng học qua, nên cũng biết sơ sơ một vài điều. Nhưng Bạch Hạo Vân không phải là bác sĩ chuyên nghiệp, hơn nữa, trong nhà lúc này cũng không có thuốc, chỉ còn vài viên thuốc hạ sốt mà thôi.
Hơn nữa, chưa rõ Tư Mộc bị làm sao, không thể để cho cô uống thuốc linh tinh được. Như vậy, sẽ cực kỳ nguy hiểm, có thể dẫn đến chết người đấy! Bạch Hạo Vân vẫn kiên trì lau người cho cô, giúp cô hạ bớt nhiệt độ. Anh cứ chạy qua chạy lại, hết phòng tắm rồi chạy ra ngoài mấy chục vòng liền. Anh không thấy mệt nhưng người khác nhìn vào cũng cảm thấy mệt thay cho anh.
Bạch Hạo Vân lúc này làm gì quan tâm đến mệt hay không. Tâm trí của Bạch Hạo Vân anh lúc này hoàn toàn đặt ở trên người của Tư Mộc, làm gì có thời gian mà suy nghĩ đến bản thân mình chứ.
Đúng mười lăm phút sau, dưới nhà có tiếng chuông vang lên. Bạch Hạo Vân đã biết rằng cậu ta đã tới rồi. Nhưng anh cũng không muốn gọi người làm dậy, bọn họ đã vất vả cả ngày rồi, để cho bọn họ nghỉ ngơi, mai còn tiếp tục làm việc.
Thế là Bạch Hạo Vân đành phải đích thân đi xuống mở cửa cho cậu ta. Bạch Hạo Vân di chuyển khá nhẹ nhàng, cố gắng không làm cho ai thức giấc.
Mở cửa ra, một người đàn ông đang thở hồng hộc, trên trán mướt mả mồ hôi. Tay anh ta đặt trên ngực, còn tay còn lại cầm bộ dụng cụ khám bệnh, liên tục hít thở. Anh ta đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đây đấy, không mệt mới là lạ đấy.
Nhìn người đàn ông đang thở hổn hển trước mặt mình, thái độ của Bạch Hạo Vân vẫn giữ nguyên như vậy, khuôn mặt của anh lạnh tanh, giọng nói đầy băng giá khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
“Cậu đến rồi, mau đi theo tôi.”
Người đàn ông kia liên tục thở dốc, cánh tay của anh ta chỉ về phía Bạch Hạo Vân, giọng nói như đang mệt mỏi, anh ta ăn nói lắp ba lắp bắp.
“Bạch Hạo Vân, cậu muốn tôi làm gì cũng phải để cho tôi nghỉ một chút chứ. Tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đây đấy, làm ơn cho tôi nghỉ một chút đi. Nếu không mạng của tôi sẽ khó giữ được đấy.”
Bạch Hạo Vân quay đầu nhìn lại, ánh mắt lộ ra lạnh lẽo. Anh trừng mắt nhìn người đàn ông, sau đó xoay người bước đến đóng cửa lại, rồi dìu người đàn ông kia lên phòng của Tư Mộc.
Cánh cửa đóng lại, ngoài trời thì tối đen như mực. Cơn mưa vừa mới dứt, nhưng vẫn lưu lại trong không khí một mùi hương đặc trưng. Nền đất ngoài kia vẫn còn ướt do mưa để lại trên đó những vũng nước.
Dìu người đàn ông kia lên phòng của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân chỉ tay lên người cô, giọng nói như ra lệnh cho người đàn ông đó.
“Cậu, khám cho cô ấy đi!”
Giọng nói của Bạch Hạo Vân vẫn lạnh tanh như ban đầu.
Bộ đồ ngủ trên người của Tư Mộc đã được thay mới. Là Bạch Hạo Vân thay ra cho cô. Nếu cứ để cô mặc bộ đồ cũ trên người, sẽ càng khiến cho cô bệnh càng thêm bệnh mà thôi.
Người đàn ông kia khuôn mặt ngạc nhiên, đôi mắt lộ ra những tia khó hiểu nhìn Bạch Hạo Vân.
“Khám cho cô ấy? Vì việc này mà nửa đêm nửa hôm cậu bắt tôi đến đây sao? Cô gái này là ai mà có thể khiến cho Bạch Hạo Vân cậu lo lắng đến vậy chứ?”
Giọng nói của anh ta mang theo vài phần giễu cợt cùng trêu đùa. Anh ta hất cằm nhìn gương mặt lạnh lùng của Bạch Hạo Vân kia.
“Trình Mục Vĩ, cậu chán sống rồi hả? Hỏi nhiều như vậy làm gì, mau khám cho cô ấy. Không tôi sẽ báo lên viện trưởng, cho cậu làm việc ở bên Mỹ luôn đấy.”
Bạch Hạo Vân thật sự khó chịu vì cái tính tình này của Trình Mục Vĩ. Con người này sao cứ thích chọc Bạch Hạo Vân anh tức điên lên vậy chứ?
Người đàn ông tên Trình Mục Vĩ kia sau khi nghe thấy những lời này của Bạch Hạo Vân thì đành phải lập tức ngậm miệng của mình lại. Điều khiến Trình Mục Vĩ sợ hãi nhất chính là bị ép làm việc bên Mỹ, bọn họ quản quá chặt. Mà con người Trình Mục Vĩ anh lại yêu thích sự tự do, nên về nước làm là tốt nhất, không bị ai ngăn cản.
Nhưng bấy lâu nay, đơn anh nộp lại chưa được phê duyệt, thế có tức không chứ lị! Nhưng nếu Bạch Hạo Vân, học trò cưng của viện trưởng đây chịu mở lời, thì chắc chắn kiểu gì Trình Mục Vĩ cũng có thể trở về nước làm việc. Thế mà con người này cũng thật là, mới nhờ giúp có chút xíu thôi mà đã chèn ép anh đủ điều như vậy rồi.
Anh tức!
Nhưng lại chẳng làm gì được! Thế mới đau chứ lị.
“Biết rồi, cậu mau ra ngoài. Ở đây để tôi lo là được.”
Trình Mục Vĩ đành kiếm cớ đuổi Bạch Hạo Vân ra ngoài. Chứ người này mà cứ đứng ở đây nhìn chằm chằm anh làm việc, thì kiểu gì Trình Mục Vĩ anh cũng sẽ lên cơn đau tim mà đột quỵ mất.
Bạch Hạo Vân gật đầu, xoay người bước ra bên ngoài. Trước khi ra anh còn đóng kín cửa lại, để cho Trình Mục Vĩ yên tâm mà làm việc của mình. Bạch Hạo Vân không hề lo lắng đến tay nghề của Trình Mục Vĩ, hơn nữa, Bạch Hạo Vân anh còn cực kì an tâm, tin tưởng khi cậu ta ra tay.
Hai người vốn dĩ là bạn thân chí cốt. Khi Bạch Hạo Vân anh sang Mỹ du học, bản thân lại chẳng quen ai. Lúc đó có mỗi Trình Mục Vĩ chịu chơi với Bạch Hạo Vân anh. Tuy Trình Mục Vĩ rất hay đùa cợt nhưng Bạch Hạo Vân biết, con người của Trình Mục Vĩ thật ra rất tốt, rất quan tâm, muốn giúp đỡ những người ở xung quanh mình.
Hai người chơi với nhau gần mười năm, tính tình của nhau có gì mà không hiểu chứ. Đợi qua đợt này, Bạch Hạo Vân cũng sẽ giúp Trình Mục Vĩ chuyển công tác về nước luôn, có khi lại giúp đỡ được Bạch Hạo Vân anh nhiều đấy!
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.