Hôm nay bắt đầu đến tập đoàn sau bao ngày vắng mặt.
– Sếp ơi. hay em cõng sếp chứ chân sếp mới khỏi.
– Cậu yên tâm tôi không què nữa đâu.
– Em sợ mình lại phải chăm sóc anh thì toi ấy .
Cứ tưởng là hắn quan tâm mình hóa ra Bắc Khải đã nhầm, tên này chỉ sợ chăm sóc anh thôi. Bỗng anh lại muốn hắn quan tâm anh.
– Ui … chân tôi tự dưng lại đau rồi.
– Sếp sếp… anh không sao chứ? Đã bảo để em cõng không muốn cơ.
– Cậu cõng tôi đi chứ chân tôi không đi được rồi.
Bắc Khải cười nham hiểm nhìn thư kí Hứa, vậy là anh đỡ phải đi rồi. Đến cửa tất cả nhân viên nhìn hai anh như kiểu sinh cật lạ ấy.
nv1… Sếp và thư kí Hứa có phải ….
nv2… Nghe nói chân sếp bị gãy do mẹ đánh gãy…
nv3… ui trời khiếp quá…
Bắc Khải nghe thấy hết nhân viên nói làm anh thêm tức không biết tin tức này ai làm lộ. Giờ thì hay rồi, chủ tịch lại bị đánh gãy chân mình.
– Cậu nói xem ai là người để lộ tin tức tôi bị mẹ xử lý thế?
– Chắc là em đó…
– Cậu định làm phản à.
Bắc Khải nghe xong không nhịn được mà vẫn trên lưng của thư kí Hứa beo tai hắn cho bõ tức.
– Á… đau em…
– Cậu còn không mau xử lí tin đó đi.
Về đến phòng thì thư kí Hứa cho anh ngồi xuống ghế, tay day day cái tai vừa bị sếp mình beo xong.
– Cậu còn ngây ra đó làm gì hả?
– Dạ em đi ngay đây.
Bắc Khải anh chờ chân bình phục hẳn rồi anh sẽ đi tìm cô. Anh cũng có kế hoạch sẵn rồi.
Còn Hàm nhiên sau khi về nhà hai tháng thì cô phát hiện mình mang thai. Mẹ cô hết sức bất ngờ mới đầu bà bắt cô bỏ đứa bé nhưng sau khi nghe cô cầu xin bà thì bà mủi lòng. Cô mang thai tháng này là tháng thứ 6 rồi, bụng cũng to nên rõ rồi. Hàng đêm cô không thể quên đi những ngày cùng Bắc Khải. Mẹ cô có hỏi cha đứa bé nhưng mà cô nhất quyết không trả lời, bà thấy con mình hàng đêm đều tủi thân khóc thì bà xót vô cùng.
Bắc Khải khi tan làm thì thư kí Hứa lại chạy vào phòng chờ anh.
– Sếp chúng ta về thôi.
– Tôi đang không biết về mình sẽ làm gì cho hết thời gian đây.
Bắc Khải buồn mà nói với thư kí của mình. Bỗng thư kí Hứa bật cười nói.
– Hay sếp đi ăn cùng bọn em đi. Dù sao sếp cũng cần quan tâm đến vợ của nhân viên như nào chứ.
– Vợ cậu chứ có phải vợ tôi đâu, tôi quan tâm làm gì.
– Đi mà sếp. Sếp đi cùng em đi biết đâu đầu sếp thoáng ra lại nghĩ thông.
– Ừ thôi được rồi chúng ta đi.
Bắc Khải sau hồi thuyết phục của thư kí Hứa anh đã tham gia cuộc vui cùng cậu ta. Đến nhà hàng thì vợ chưa cưới của cậu ta cũng xuất hiện.
– Dạ em xin chào sếp Bắc.
Bắc Khải thấy hơi lạ sao cô gái này lại biết anh rồi.
– Xin chào cô. cô là vợ của tên này sao? Cậu ta vừa xấu vừa ở bẩn khổ cho cô rồi.
– Sếp…
Bắc khải thấy hai đôi mắt nhìn mình thì thấy mình có gì đó sai sai. Anh vội vàng giải thích cho đỡ ngại ngùng.
– À… ý tôi nói là cậu ta hay dọn giúp tôi ấy mà.
Hai người nghe xong cảm thấy tạm chấp nhận câu trả lời. Vậy là Bắc Khải anh nay phải ăn cơm chó của hai người này.
– Em ăn món này. Để anh bóc tôm cho em
– Em tự làm được mà. Anh cũng ăn đi.
Hai người họ quan tâm chăm sóc nhau mà chẳng coi anh ra gì. Anh hơi hối hận khi đi cùng hai người này, tên này vậy mà không thèm quan tâm sếp hắn.
– Anh gắp cho sếp anh đi.
– Sếp à. Sếp có tay sếp gắp đi.
Thư kí Hứa hơi phũ với sếp anh. Bắc Khải nghe hắn nói vậy thì chán chuyện mà đứng dậy và lấy lí do và chuồn về.
– À. .. hai người cứ ăn đi tôi có chút chuyện phải xử lý.
– Dạ vâng sếp về thong thả a.
Bắc Khải anh lắc đầu ngao ngán, anh về nhà thì lại gặp mẹ anh. Đúng là số anh khổ mà gặp ai anh cũng khổ vậy trời.
– Mày đi đâu giờ này mới về.
– Con đi ăn cùng thư kí Hứa. À mẹ ơi. Hay mai con và mẹ đến thăm mẹ Hàm Nhiên chút đi ạ.
– Mày đi thì đi tao không còn mặt mũi nào gặp mẹ của Hàm Nhiên.
Bắc Khải anh lại phải bật chế độ nịnh hót của mình với bà mẹ anh.
– Mẹ không muốn có con dâu sao?
– Tao muốn chứ và đặc biệt là Hàm Nhiên nhưng tao không thể thấy nó khổ. Mà được rồi mai tao và mày cùng đi.
Bà Bắc cười nham hiểm nhìn Bắc Khải ngây thơ tưởng mẹ mình sẽ giúp anh cua vợ nhưng anh đã nhầm.
Sáng sớm hôm sau Bắc Khải đã dậy sớm và qua phòng mẹ mình.
– Mẹ mẹ dậy mau…Nhanh nên.
Bắc Khải anh kéo tay bà dậy còn bà thì đang ngon giấc thì bị phá đám.
– Thằng ranh mày để yên tao ngủ nhanh nên.
– Mẹ dậy đi muộn rồi chúng ta còn qua nhà Hàm Nhiên.
– Kệ mày tự đi đi, để yên cho mẹ mày còn ngủ.
Bắc Khải bực mình anh giận dỗi nhưng bất lực nhìn bà mẹ mình vẫn say giấc. Anh phải ngồi chờ bà 2h sau bà mới dậy.
– Mày vẫn ngồi đây sao?
– Vâng con chờ mẹ. Mẹ nhanh nhanh con nhờ chút.
– Được rồi chờ tao chút. Mày mang cả hộp quà kia cho tao tặng cho Hàm Nhiên.