“Đừng buồn.” Ôn Đình Vực nói.
“Tôi mới không buồn.” Cố Niệm Niệm chớp chớp mắt: “Trên thế giới này nhiều người nghèo, không chỉ mình tôi. Mỗi người đều liều mạng cố gắng để sinh tồn, đâu thể ở không rồi than thở mỗi ngày được, anh nói xem có phải không?” “Đúng thế.” Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm, trong mắt có thêm mấy phần thương tiếc.
Anh đưa Cố Niệm Niệm về khu nhà Thang Thần, nói: “Ngày nghỉ thì cứ ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, không được đi làm.”
Hàng mi Cố Niệm Niệm run rẫy như cánh bướm. Cô thật sự kết hôn hợp đồng với người ta sao? Sao có cảm giác giống tìm được một người cha vậy.
“Ôn Đình Vực, chúng ta bây giờ thật sự là vợ chồng sao?” Cố Niệm Niệm gọi tên Ôn Đình Vực.
“Sao bây giờ em không gọi chồng? Tôi nhớ hôm qua em đã gọi chồng rồi.” Ôn Đình Vực nói.
Rặng mây hồng phủ lên đôi má của Cố Niệm Niệm: “Đó là tình huống khẩn cấp, sau này tôi sẽ không thế nữa.”
Ôn Đình Vực cũng không định tiếp tục đề tài này: “Đùng, sau này chúng ta là vợ chồng hợp đồng.”
Anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “hợp đồng”, Cố Niệm Niệm hiểu.
Dù Ôn Đình Vực không nói thì cô cũng sẽ không sinh ra bắt kỳ hy vọng xa vời nào với anh. Cô và Ôn Đình Vực không phải người cùng một thế giới, cô hiểu điều đó.
Sau khi về căn hộ, đồ ăn nóng hỏi đang đợi cô.
Có hải sản, rau quả, thịt các loại. Có Niệm Niệm hết hồn: “Một mình tôi sao ăn được nhiều thế này?”
Dì Lý cưới: “Cái này để giúp cân bằng dinh dưỡng nên mới nhiều món.” Cố Niệm Niệm uống một hớp sữa, cảm giác hạnh phúc không nói nên lời: “Dì Lý, ở nhà tôi vốn cũng không được ăn nhiều thức ăn ngon như vậy. Dì cứ thế này sẽ làm hư tôi mắt, đến khẩu vị cũng bị nuôi đến kén chọn.”
“Cố tiểu thư, cô thật biết nói đùa. Không phải tôi muốn làm hư cô, mà là tiên sinh muốn chiều hư cô. Cậu ấy nói cô còn đang tuổi lớn nên phải bồi bổ nhiều.”
Còn đang tuổi lớn.
Cố Niệm Niệm suýt không kiềm được mà phun hết sữa ra.
Sau khi cơm nước xong, cô sờ lên cái bụng tròn vo. Lần đầu được ăn no như vậy, cô phải cảm ơn Ôn Đình Vực cho tốt mới được.
||||| Truyện đề cử: Phỉ Vọng |||||
“Ôn Đình Vực, cảm ơn anh, tôi ăn rất vui.” Cố Niệm Niệm bám số điện thoại của Ôn Đình Vục.
“Ừ, không cần phải cảm ơn.”
Cố Niệm Niệm định cúp máy thì đột nhiên nghĩ ra: “Còn nữa, thân thể của tôi không phải tuổi lớn nên không cần bồi bổ.”
Dù còn học đại học nhưng cô đã hai mươi tuổi rồi, dậy thì xong cả rồi.
Cố Niệm Niệm nhìn, là Có Bân.
“Cố Niệm Niệm, mày đưa tao hai mươi vạn, hôm nay phải có.”
Cố Niệm Niệm giận đến mức muốn ném luôn điện thoại ra ngoài.
Cho gã hai mươi vạn? Dựa vào đâu? Bán cô đi cũng không được hai mươi vạn nữal Dù Cố Bân trên danh nghĩa là anh cô, nhưng ỷ thân thể to cao, trước nay luôn bắt nạt cô.
Chu Mỹ Ngọc vì tiền nên bán cô cho một thằng đần, Cố Bân rất ủng hộ.
Tin nhắn lại hiện lên.