Ông nội Bạch ngồi trước mặt Bạch Đăng Vũ. Hắn gót cho ông một tách trà.
“Có gì thắc mắc ông cứ hỏi, con sẽ thành thật trả lời.”
Ông nội Bạch cũng là một người khôn ngoan. Ông sẽ không dễ dàng tin vào lời nói dối của người khác. Đó là lý do tại sao ông gọi Bạch Đăng Vũ đến đây.
“Mấy ngày trước, Lê Ánh Dương tới tìm ta, con bé nói con bỏ rơi nó, chọn một cô gái quê mùa làm vợ. Chuyện này là như thế nào? Có thể nói cho ông biết không?”
Ông Bạch vừa trở về sau một chuyến đi du lịch. Khi ông trở về, có rất nhiều chuyện đã xảy ra. Ông không tin tưởng người khác. Ông muốn nghe Bạch Đăng Vũ chính mình nói với ông.
“Ông đã nghe những gì Bạch Đăng Khôi đã làm chưa?”
“Cha của con đã nói với ông tất cả mọi mọi chuyện Đăng Khôi đã làm với con.”
“Khi con bị tai nạn giao thông, đôi chân không thể đi lại được. Lê Ánh Dương đã từ hôn. Cô ta đã ép em gái mình lấy con.”
Bạch Đăng Vũ bình tĩnh kể cho ông nghe câu chuyện về hắn và Lê Ánh Thư, với một nụ cười luôn nở trên môi.
“Vợ hiện tại của con là con gái ngoài giá thú của nhà họ Lê. Cô ấy chưa từng được sống hạnh phúc trong ngôi nhà đó. Cô ấy khác với Lê Ánh Dương. Họ coi cô ấy như một người hầu. Cô ấy sống trong cảnh nghèo khó. Nhưng khi lấy con, cô ấy chưa bao giờ yêu cầu con đưa cho cô ấy bất cứ thứ gì.”
Lê Ánh Thư là một cô gái dịu dàng. Mặc dù vậy, Bạch Đăng Vũ vẫn cho cô ấy rất nhiều tiền. Nhưng cô ấy chưa bao giờ mua bất cứ thứ gì đắt tiền cho mình.
“Con yêu cô ấy vì cô ấy thật lòng yêu con. Còn Lê Ánh Dương, thứ cô ấy yêu là tiền tài và danh vọng của con chứ không phải yêu con”.
Khi hắn rơi vào hoàn cảnh tồi tệ nhất, bất lực và yếu đuối nhất, Lê Ánh Thư đã ở bên cạnh hắn.
Ông cũng hiểu những gì Bạch Đăng Vũ đang nói. Nhưng ông vẫn muốn hỏi Bạch Đăng Vũ thêm một câu nữa.
“Con có thể chọn một cô gái khác, vợ con hình như không biết gì về kinh doanh, con bé không giúp được gì cho con cả.”
Bạch Đăng Vũ chỉ cười nhạt Hắn trả lời ông nội với một thái độ nghiêm túc.
“Thứ con cần một người vợ chứ không phải một thư ký. Nếu con cần một người giúp con kinh doanh, con chỉ cần bỏ tiền ra là được. Nhưng tình yêu của một người vợ không phải là thứ con có thể mua được bằng tiền”.
Chiều hôm đó, Lê Ánh Thư và Bạch Đăng Vũ ở lại ăn cơm với ông nội. Lê Ánh Thư tự mình xuống bếp chuẩn bị một bàn thức ăn. Bạch Đăng Vũ thích ăn đồ Lê Ánh Thư nấu nhất.
Thấy Lê Ánh Thư chăm sóc Bạch Đăng Vũ và Luca, ông cảm thấy an tâm hơn. Một đứa cháu dâu hết lòng yêu thương Bạch Đăng Vũ, ông còn đòi hỏi gì hơn nữa?
Khi Bạch Đăng Vũ và Lê Ánh Thư rời đi, ông nội đã đích thân đến tiễn họ.
Ông nói với Lê Ánh Thư.
“Bạch Đăng Vũ vẫn luôn bận rộn công việc, có thời gian rảnh rỗi liền mang Luca đến chơi với ta đi, có cháu dâu như ngươi đến chơi ta thấy rất vui.”
Lê Ánh Thư rất vui mừng. Cô nghĩ rằng ông nội đã nhận cô là cháu dâu của mình. Cô cúi đầu chào ông nội.
“Khi nào rảnh rỗi con sẽ dẫn Luca đến chơi với ông.”
Ngồi trong xe, Lê Ánh Thư tựa đầu vào vai Bạch Đăng Vũ. Nhìn thấy nụ cười trên môi cô, hắn cũng cảm thấy hạnh phúc.
Nguyễn Hoàng Thái chứng kiến Lê Ánh Thư hạnh phúc khi ở bên Bạch Đăng Vũ. Tình yêu thầm kín trong lòng anh cuối cùng cũng buông bỏ. Anh yêu cô, chỉ yêu thầm cô. Anh không thể cho cô hạnh phúc như Bạch Đăng Vũ đã làm. Anh sẽ coi cô như một người em gái mà anh yêu quý nhất. Điều đó có thể không?
Cảm giác từ bỏ mối tình đầu như thế nào? Trái tim anh tê liệt khiến anh không còn cảm thấy đau đớn nữa. Nhưng cùng lúc đó trong lòng anh lại có một niềm vui nho nhỏ. Anh mừng vì cô vẫn đang hạnh phúc.
Mẹ của Nguyễn Hoàng Thái biết hôm nay con trai bà sẽ về nhà. Bà vui vẻ đi mua ít nguyên liệu nấu ăn. Bà muốn nấu một bữa ăn toàn những món Nguyễn Hoàng Thái yêu thích.
Nguyễn Hoàng Thái độc lập từ rất sớm. Anh vừa đi học vừa đi làm. Cuộc sống của anh có chút khó khăn. Đó là lý do năm đó anh yêu Lê Ánh Thư nhưng không dám nói ra. Một người thậm chí không có đủ tiền để chu cấp cho cha mẹ mình. Làm sao anh có thể đảm bảo rằng anh lo được cho cuộc sống của cô?
Khu chung cư nơi Nguyễn Hoàng Thái sống hơi không an toàn. Thanh thiếu niên quậy phá thường tụ tập ở khu vực này. Họ thường khiến cho mọi người khó chịu.
Hôm nay Bạch Đăng Vũ đưa Lê Ánh Thư về nhà ông nội nên Tinh Nhi không cần đi theo để bảo vệ Lê Ánh Thư. Khi Lê Ánh Thư biết rằng Tinh Nhi thích Nguyễn Hoàng Thái, cô đã cố gắng giúp Tinh Nhi theo đuổi anh. Lê Ánh Thư biết hôm nay anh muốn về nhà. Cô yêu cầu anh đưa Tinh Nhi đến nhà mình chơi.
Nguyễn Hoàng Thái đã quen biết Tinh Nhi từ lâu. Cả hai cũng coi nhau như bạn bè. Nếu anh dẫn bạn bè về nhà chơi, mẹ anh sẽ rất vui.
Nguyễn Hoàng Thái và Tinh Nhi vừa đi đến đầu con hẻm chuẩn bị vào nhà thì thấy một nhóm thanh niên đang giật đồ của mẹ anh. Nguyễn Hoàng Thái lo lắng muốn chạy đến giúp mẹ nhưng Tinh Nhi đã nhanh hơn. Cô xông vào đánh nhau với những tên côn đồ kia.
Tinh Nhi là một vệ sĩ. Cô ấy được huấn luyện để có thể bảo vệ những người quan trọng. Cô ấy có thể chiến đấu với rất nhiều người. Trong tích tắc, cô đã hạ gục những tên côn đồ.
Nguyễn Hoàng Thái đỡ mẹ mình lên. Tinh Nhi giúp bà nhặt trái cây dưới đất.
“Mẹ có sao không?”
Giọng Nguyễn Hoàng Thái lo lắng. Anh tự trách mình vô dụng, không có tiền thuê nhà khác cho bố mẹ ở. Anh biết khu vực này không an toàn, nhưng anh không biết mẹ anh phải chịu đựng sự bắt nạt như vậy mỗi ngày.
“Mẹ không sao.”
Nhìn thấy Nguyễn Hoàng Thái, mẹ anh rất vui. Bà ngạc nhiên nhìn Tinh Nhi. Bà chưa bao giờ thấy Nguyễn Hoàng Thái đưa bạn gái về nhà trước đây. Cô gái này là người đầu tiên Nguyễn Hoàng Thái đưa về nhà. Cô ấy là bạn gái của con trai bà sao?
Mẹ của Nguyễn Hoàng Thái nắm lấy tay Tinh Nhi.
“Xin lỗi vì đã để con nhìn thấy những cảnh tồi tệ này.”
Tinh Nhi cười nhẹ với bà. Cô hơi xấu hổ. Bản thân của cô luôn hành động trước lý trí. Cô là vệ sĩ nên không thể nhìn người khác bị bắt nạt. Cô đã đánh nhau với người ta ngay trước mặt mẹ của Nguyễn Hoàng Thái. Ôi! Hình như cô vừa làm một việc rất mất hình tượng trước mặt mẹ của anh?
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Tinh Nhi, Nguyễn Hoàng Thái cười nhẹ.
“Chúng ta về nhà trước đi.”