Editor: Trà sữa trà xanh
Gả cho anh, được không?
Những lời này, Tần Ngu đã đợi mười hai năm, từ khi còn là mối tình đầu mùa hè ấy, cho tới hôm nay, toàn bộ mười hai năm, cô đã vô số lần nghĩ tới có một ngày Hứa Giang Nam đứng ở trước mặt cô nói với cô một câu gả cho anh, được không?
Nhưng khi Hứa Giang Nam thật sự nói d.d;l’q.d ra câu nói đó, Tần Ngu lại không mừng rỡ như trong tưởng tượng.
Là cô không hề yêu Hứa Giang Nam sao?
Sẽ không, những năm gần đây cô từng vô số lần nhớ tới anh, đã từng vô số lần mơ tới mình mặc một bộ áo cưới trắng noãn thành cô dâu của Hứa Giang Nam.
Làm sao cô không yêu anh được?
Cằm Tần Ngu hơi nhọn đâm trên bờ vai Hứa Giang Nam, nước mắt chậc chậc rơi trên áo sơ mi trắng của Hứa Giang Nam, thành những nước đọng lớn nhỏ, giờ khắc này nội tâm ngũ vị hỗn loạn, giống như bàn gia vị bị đổ, cô không biết đến tột cùng mình cảm động, hay ủy khuất, hay là, là cái khác…
Rất lâu, gật đầu nhẹ, giọng nói mất tiếng, “Được.”
Cái chữ này rơi vào trong lòng Hứa Giang Nam, cũng rơi vào tim của cô.
Không biết sao, đáy lòng một mảnh trống không, trống không thấy đau.
Gả cho Hứa Giang Nam, là lựa chọn tốt nhất của cô, có lẽ cùng tình yêu không quan hệ, nhưng lại có lẽ, đây là tình yêu của cô.
Tần Ngu cho rằng, giữa cô cùng Hứa Giang Nam, chỉ là thiếu thời gian, chỉ cần lâu một chút, lại lâu một chút, cô sẽ cùng Hứa Giang Nam trở lại khoảng thời gian tám năm trước, không phải sao? Dù sao cô đã từng yêu Hứa Giang Nam như vậy.
Hứa Giang Nam mừng rỡ, rủ con mắt xuống nhìn Tần Ngu, hốc mắt cô ửng đỏ, lông mi cô đen tuyền, cánh môi hơi vểnh, cô như vậy làm cho anh động tình, giờ khắc này, anh mới cảm thấy thật chân thật, Tần Ngu là của anh.
Đôi mắt bắn ra ánh sáng, vài phần mê ly, vài phần mị hoặc, yết hầu chuyển động trên dưới, khuôn mặt chậm rãi áp xuống…
Tần Ngu cúi đầu, phát giác được hơi thở đàn ông càng ngày càng gần, trái tim nhảy vọt lên cổ họng, tựa hồ một giây sau sẽ nhảy ra ngoài, một trận hoảng loạn ở đáy lòng, cô là né tránh sao? Còn là né tránh sao? Phải né tránh như thế nào mới không quá lúng túng?
Chỉ mành treo chuông, môi mỏng của Hứa Giang Nam đã dừng ở môi của cô, một giây sau, sẽ đặt lên, bất quá chỉ còn vài xăng-ti-mét, trong không gian yên tĩnh truyền đến âm thanh két… Một tiếng, cái đầu nhỏ của Tần Lãng chui đến chờ hai người, mắt buồn ngủ bộ dáng mông lung.
Trong lòng Tần Ngu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hận không thể xông tới ôm lấy Tần Lãng dừng lại mãnh liệt.d;d/l’q.d
Tần Lãng nhìn chằm chằm hai người trong chốc lát, đáy mắt dần dần thanh minh, mở trừng hai mắt, “Hai người cứ tiếp tục.”
Xoạch một tiếng, cửa đóng kín lần nữa.
Hứa Giang Nam sững sờ trống rỗng, Tần Ngu nghĩ phải rút lui, chỗ ngồi bên cạnh Hứa Giang Nam không phải chỗ tốt nán lại, vài phút cũng có thể làm cho cô thiếu dưỡng khí tới chết.
“Không còn sớm, nghỉ ngơi đi, sáng mai còn đi làm nữa, Hứa tổng.” Tần Ngu cố làm ra vẻ thoải mái nhếch nhếch môi cười, chế nhạo nói.
Hứa Giang Nam hoàn hồn, cười khẽ, ánh mắt sâu xa, “Tốt, Hứa phu nhân.”
――――――――――――
Khu biệt thự hạng sang.
Xe chậm rãi dừng lại, một mét đường xa đèn, ánh sáng vừa vặn mờ nhạt.
Lê Nhược buông tay Thẩm Ngạn, “Đồ đâu?”
“Vật gì?” Hai tay Thẩm Ngạn gối ở sau gáy, thần thái thản nhiên tựa vào ghế ngồi sau lưng, vẻ mặt vô tội.
“Thẩm Ngạn anh đừng giả bộ nữa, sáng hôm nay anh đáp ứng tôi thế nào?”
“Đã quên.” Thẩm Ngạn hời hợt.
“Tôi hứa đi với anh, anh mang thứ đó tiêu hủy trước mặt tôi, anh dám nói lời này anh chưa từng nói?” Lê Nhược đến gần Thẩm Ngạn, đôi mắt đẹp trợn thật lớn, hận không thể ăn anh.
“Có gì không dám?”
“Thẩm Ngạn anh có phải là đàn ông hay không!”
Thẩm Ngạn đột nhiên đứng dậy, đưa tay, chế trụ đầu của Lê Nhược, khẽ dùng sức, mặt của Lê Nhược mặt liền đối diện với mặt của anh, bàn tay ở gò má Lê Nhược nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt sáng quắc, “Cái này em phải rõ ràng nhất, không phải sao?”
Toàn thân Lê Nhược phát run, đưa tay chống đỡ ở ngực Thẩm Ngạn, muốn thoát ra.
Thẩm Ngạn tăng ở tay, cánh môi hai người áp vào nhau thật chặt.